Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 80



Bên kia đường, có một ông già bầy sạp bán ngô luộc, rất nhiều học sinh vừa tan học đều tụ tập ở đó để mua ngô.

Lương Chấp thấy thế cũng có chút thèm ăn, cậu vứt túi rác đang cầm trong tay vào thùng rác, rồi băng qua bên kia đường, đứng một bên chờ.

Chỗ này gần trường học, cả một con phố đều là tiệm ăn vặt, vừa lúc tan trường nên cả con đường náo nhiệt hẳn, nhìn đâu cũng thấy người.

Có một người đàn ông mặc áo sọc đen trắng, quần ngắn, tóc húi cua, đứng trong đám đông, nhìn ông ta khá bình thường, dễ lẫn trong đám người. Bộ dạng ông ta không đẹp cũng không xấu, vẻ mặt bình thản, thỉnh thoảng còn cúi đầu bấm điện thoại.

Thật ra, đó là một thành viên từ website giết người, mục tiêu là Lương Chấp.

Tin thất bại của tên sát thủ lần trước đã được mọi người trong website biết rất nhanh, cũng như tổ chức Hoa Bách Hợp, người của website cũng biết được lời khai của Cố Bắc Chiêu.

Gã đàn ông này vẫn rình ở quanh chỗ Lương Chấp mấy ngày nay để tìm cơ hội, gã nhanh chóng nhận ra cảnh sát bảo vệ nấp trong bóng tối, gã cũng không lo lắng, bởi vì mỗi một ngày trôi qua, sự cảnh giác của cảnh sát sẽ lại hạ thấp xuống.

Theo thời gian trôi, gã sát thủ càng lúc càng bình tĩnh lạnh lùng, mà như thế thì xác suất thành công khi ra tay sẽ rất cao.

Gã này tìm hiểu cặn kẽ mọi thứ về Lương Chấp thông qua website, nhưng mãi đến lúc gặp được người thật, gã mới phát hiện thông tin website cung cấp cũng không toàn diện.

Lúc nào cũng bị sát thủ rình mò, thậm chí bây giờ có gặp phải nguy cơ bị gi3t ch3t thì trên mặt Lương Chấp cũng không có một chút sợ hãi hay hoảng hốt, thậm chí còn như người bình thường, mỗi ngày sống thư thái.

Gã đàn ông nhận ra sự đặc biệt của Lương Chấp, sự đặc biệt này chỉ làm người ta càng muốn phá nát mới thôi.

Lương Chấp có rất nhiều lần đi ngang qua gã này ở những khu vực thưa thớt người, nhưng gã không xuống tay, bởi vì chỗ ít người thế này, một khi có ai đi qua, bộ dáng sẽ bị nhớ kỹ.

Mà ngược lại ở nơi phố xá sầm uất, người với người gặp thoáng qua nhau, chẳng ai có ấn tượng với ai, hơn nữa, sau khi gã ra tay sẽ tạo ra hỗn loạn trong đám đông, có thể ngáng đường mấy tên cảnh sát.

Gã đàn ông đi tới gần, lúc gã cách Lương Chấp chưa đầy 1 mét, tay đút trong túi từ từ rút một con dao ra.

Bất chợt, có một người đàn ông chặn đường nhìn của gã, khi nhìn thấy rõ người đàn ông đó là ai, đồng tử mắt gã sát thủ rụt lại, xém nữa là gã phản xạ rút con dao ra tự vệ.

Thẩm Hổ! Tại sao lão già này lại ở đây? Vẻ bình tĩnh của gã vỡ nát trong nháy mắt, gã không tin rằng đối phương chỉ trùng hợp đi ngang qua, lý do duy nhất hợp lý chính là lão già này đã biết ý định của gã.

Với tất cả tội phạm, Thẩm Hổ là một cơn ác mộng, chỉ cần bị ông bắt được, tên tội phạm đó sẽ không thể quên được sang chấn mang tên Thẩm Hổ, mấy năm trước còn nghe được sự tích ông đánh phạm nhân bị thương, sau mới dần dần không nghe thấy nữa.

Mà cũng không phải Thẩm Hổ làm việc thu liễm, mà là ông biết cách làm thế nào để vừa có thể nắn gân được bọn chúng, vừa không vượt quá quy định pháp luật.

Thành viên website thường nói, nếu Thẩm Hổ không làm cảnh sát, chắc chắc sẽ là cùng một loại người như bọn chúng.

Gã đàn ông hiểu được kế hoạch giết người không còn khả năng thực hiện nữa, gã lui về sau từng bước, thấy Thẩm Hổ không làm gì, gã như nhận ra được gì đó.

Gã mỉm cười, lời nói lẫn vào tiếng ồn ào xung quanh: “Tạm biệt, Thẩm tiên sinh.”

Ông đã không còn là cảnh sát nữa rồi.

Vẻ mặt Thẩm Hổ lạnh lùng, không biết ông có nghe được lời châm chọc của gã kia không, mà có nghe thấy, chắc ông cũng không quan tâm.

Lương Chấp hoàn toàn không biết mình vừa tránh thoát khỏi một lần chết hụt, cậu trả tiền, nhận túi đựng hai trái ngô nóng hổi, cười nói với ông bán hàng: “Cám ơn.”

Cậu quay người lại, vừa nhìn thấy Thẩm Hổ thì giật mình, cậu ôm chặt túi ngô, miễn cưỡng mỉm cười: “Bác Thẩm, trùng hợp quá…… Bác cũng tới mua ngô à?”

Lương Chấp đã một thời gian không gặp Thẩm Hổ, đối phương thay đổi có chút nhiều, mái tóc lôi thôi, con mắt đầy tơ máu, đã hoàn toàn không còn khí chất uy nghiêm như trước, cả người tỏa ra cảm giác vừa sa sút lại vừa u ám.

Chuyện đối phương từ chức, Lương Chấp có nghe nói, đây là kết cục của Thẩm Hổ sau khi biết hết thảy sao?

Lương Chấp có chút thổn thức trong lòng, cậu chẳng cảm thấy khoái trá gì cả, cũng không biết tâm trạng Thẩm Quyền sẽ như thế nào.

Thẩm Hổ cụp mắt, thản nhiên ừ một tiếng, ông trước kia khi nói chuyện với đồng nghiệp thường nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhưng bây giờ, ông lại chủ động lảng tránh ánh mắt của người khác.

Thân hình Thẩm Hổ cao lớn, cộng thêm khí chất của mình, ông lão bán hàng thấy ông im lặng, chỉ biết run rẩy cầm một cái bịch to, chủ động bỏ mấy trái bắp vào cho ông.

“Cám ơn.” Đồng dạng là lời cảm ơn nhưng đổi lại chỉ là sự sợ hãi của ông lão bán hàng, ngay cả mấy người muốn mua ngô khi nhìn thấy Thẩm Hổ cũng không dám tới mua nữa.

Thẩm Hổ lấy tờ tiền mệnh giá lớn 100 tệ ra (357k VND), đặt lên bàn, nhận túi rồi xoay người bỏ đi.

Trực giác nói cho Lương Chấp biết, Thẩm Hổ cũng không phải đến đây để mua ngô, cậu gọi: “Thẩm Quyền ở ngay gần đây, bác không định đi gặp anh ấy sao?”

Bước chân của Thẩm Hổ dừng lại, mặt bên của ông vẫn lạnh lùng hà khắc như trước, trong cuộc đời của ông, số lần ông mất khống chế cảm xúc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thẩm Hổ nói: “Nó sẽ không muốn gặp bác.”

Lương Chấp nghe thế thì siết chặt túi ngô trong tay, cậu chất vấn: “Chẳng lẽ bởi vì Thẩm Quyền không cần bồi thường nên bác cũng không định làm gì hết sao?”

Thân là độc giả, cậu đã đọc qua rất nhiều tình tiết cãi nhau rồi hiểu lầm thế này, mọi người cứ nghĩ tác giả cố ý tưởng tượng ra tình tiết không thực tế như vậy, nhưng ở trong đời thật, loại chuyện như thế này thực sự có phát sinh trong cuộc sống.

Rất nhiều người làm tổn thương người khác, sau khi biết được chân tướng, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải là đi xin lỗi, mà là trốn tránh, trong lòng bọn họ tưởng đối phương hận mình nhất, cả đời không gặp nhau nữa mới là tốt nhất.

Có thật là như vậy không?

Thương tổn người khác, sau đó tự mình ôm theo nỗi hối hận bỏ đi, còn người bị thương tổn, cả đời này của bọn họ chỉ nhớ được mình đã bị người kia tổn thương như thế nào.

“Bác tự cho mình là đúng, đấy mới là ngọn nguồn của tất cả bi kịch!” Lương Chấp giận dữ, xả hết những lời từ đáy lòng ra.

Thẩm Hổ xoay người, im lặng nhìn Lương Chấp, đôi mắt ông đen kịt, nhìn lâu sẽ có cảm giác như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy.

Ánh mắt như vậy, Lương Chấp đã từng thấy trên người Thẩm Quyền, vừa đen kịt lại vừa âm trầm, giống như trong lòng có một thứ cảm xúc u ám, không ngừng kéo đối phương chìm sâu vào trong nó.

Thẩm Quyền còn có Lương Chấp đưa tay kéo hắn trở về, nhưng Thẩm Hổ thì không có một ai bên cạnh.

Mà ông cũng mặc kệ bản thân chìm sâu vào trong vũng bùn.

Giọng nói của Thẩm Hổ như thể đã lâu không nói chuyện, vừa khàn vừa trầm, đến độ Lương Chấp phải cố gắng lắm mới nghe rõ: “Quỳ xuống nhận lỗi cũng không chấm dứt được hết thảy, còn cái khác…… Bác xin lỗi.”

Lương Chấp ngạc nhiên: “Tại sao bác lại xin lỗi cháu?”

Thẩm Hổ không trả lời, ông xoay người bỏ đi, rất nhanh đã biến mất trong đám đông.

Lương Chấp chạy theo, cậu nhìn xung quanh nhưng không tìm được bóng Thẩm Hổ.

Cậu nói với hệ thống: “Thẩm Hổ thay đổi nhiều quá, tao cứ cảm thấy có chút bất an.”

Hệ thống: “Cậu lo lắng ông ta biến chất, làm hại tới nhân vật chính à?”

Lương Chấp: “Không phải, Thẩm Hổ tuyệt đối không có khả năng thương tổn Thẩm Quyền, từ lời bác ấy nói, tao có cảm giác bác ấy đang tính toán cái gì đó.”

Nhất là lời xin lỗi kia, giống điềm chết lắm.

Chuông di động vang lên, Lương Chấp lấy điện thoại ra nhìn, là Thẩm Quyền gọi, chắc do cậu đi vứt rác lâu quá.

Cậu chỉnh lại tâm trạng rồi mới nhận điện thoại, cậu kể mình thấy góc đường náo nhiệt, muốn đi mua ngô ăn.

Về phần Thẩm Hổ, cậu cố gắng che giấu.

“Về nhanh lên.” Thẩm Quyền nhận được trả lời từ Lương Chấp mới cúp máy, nhưng trước khi gọi cuộc điện thoại này, hắn nhận được một tin nhắn.

[Con chuột trong góc tối bắt đầu hành động.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.