Thương tích của Thẩm Quyền chỉ là thương ngoài da, nhưng hắn mất máu quá nhiều, hơn nữa trong lúc dưỡng thương phải tránh không vận động mạnh để phòng ngừa vết thương lại vỡ miệng, bác sĩ đã đề nghị hắn tiếp tục nằm viện điều trị.
Lương Chấp khôi phục hoàn toàn xong thì ở lì trong phòng bệnh của Thẩm Quyền, 24 giờ đều đảo vòng vòng quanh hắn, vấn đề ăn ở, cậu liền phát huy ưu thế của trạch nam, đồ ăn đặt bên ngoài ngày nào cũng là những món khác nhau phong phú.
Thẩm Quang Minh xách giỏ trái cây, đẩy cửa vào phòng, vừa lúc nghe thấy Lương Chấp nói với Thẩm Quyền: “Thẩm ca, anh có muốn đi vệ sinh không! Có cần em đỡ giúp anh chút xíu không?”
“Cút, tôi còn chưa tàn phế.” Cho dù Thẩm Quyền đã xác định quan hệ với Lương Chấp, nhưng mắng người thì vẫn không nương mồm như trước.
Lương Chấp vui tươi hớn hở, như thể giây tiếp theo, trên mặt cậu sẽ nở hoa.
Thẩm Quang Minh đành ho nhẹ một tiếng.
Hai người nghe thấy tiếng, cùng quay đầu lại, Lương Chấp nhiệt tình tiếp đón Thẩm Quang Minh: “Chào ông, ấy chà! Có cả trái cây nữa, đúng lúc bổ sung vitamin cho Thẩm ca.”
Thẩm Quyền khi nhìn thấy Thẩm Quang Minh, vẻ mặt lãnh đạm rõ hẳn.
Thẩm Quang Minh hiểu, Thẩm Quyền tuy luôn có thái độ không tốt với Lương Chấp, nhưng đó mới chính là thái độ thật của hắn, mà khi đối xử với người khác, hắn nhiều khi đều bày ra thái độ ôn hòa dối trá, hoặc là lạnh lùng, không lộ ra thẳng mặt.
Thẩm Quang Minh cũng không để lộ tâm trạng mất mát ra ngoài mặt, anh mỉm cười, đi vào, nói: “Sao tôi cứ cảm thấy anh hai mấy ngày này gầy đi không ít, xem ra là bị ông bắt nạt dữ lắm.”
“Nói vớ vẩn! Thẩm ca được tôi chăm sóc cẩn thận, béo khỏe lên không ít đây này!” Lương Chấp phản đối.
Khóe miệng Thẩm Quyền giật giật, hắn thật sự muốn lấy gương soi mặt, xem có phải béo lên thật không.
Lương Chấp chạy đi rửa trái cây, trong phòng bệnh, Thẩm Quyền hỏi: “Chú nhất định có nhiều thứ muốn hỏi anh, phải không?”
Thẩm Quang Minh trầm giọng: “Em cũng không hỏi anh với tư cách cảnh sát, em chỉ muốn biết ba rốt cuộc đi đâu.”
Ánh mắt của Thẩm Quyền lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén: “Ông ta đi đâu, anh cũng không rõ lắm, chú nghĩ ông ta sẽ nói cho anh biết sao?”
“Ngày anh bị bắt cóc, anh giải thích là đi mua quýt, nhưng dưới lầu bệnh viện có tiệm trái cây, con đường anh lái xe đi là một giao lộ hẻo lánh không có camera.” Thẩm Quang Minh dừng một chút, “Ba làm sao biết anh bị bắt cóc, còn chính xác tìm được anh, hai người rốt cuộc đã có kế hoạch gì, tại sao lại không nói cho em biết?”
“Anh, đừng vì hận ba và em mà anh lại để cho tên tội phạm kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!”
“Nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Anh không tin cảnh sát sẽ trừng trị được đám tội phạm, không phải Hồ Bình Phàm là ví dụ ngay trước mắt sao?” Thẩm Quyền thấy Thẩm Quang Minh không nói lại được gì, hắn cười cười: “Ở bệnh viện chính là một loại hưởng thụ đối với gã.”
“Về phần hận, anh có hận chú.” Thẩm Quyền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy khoảng thời gian quá khứ, “Anh không còn nhớ rõ chuyện hồi bé, nhưng anh vĩnh viễn nhớ rõ ngày xuất viện năm đó, chú mặc quần áo đẹp đẽ, đứng bên cạnh Thẩm Hổ, trong mắt không có phiền muộn lo âu.”
“Đó là — hình dáng mà anh muốn có nhất.”
Thẩm Quang Minh đi về, khi ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời chiếu lên người anh, nhưng anh lại không cảm thấy được chút ấm áp nào.
Ngay cả khi hết thảy bi kịch đều là Hồ Bình Phàm âm thầm thao túng, nhưng anh và ba rõ ràng đều có cơ hội ngăn tất cả chuyện này xảy ra.
Cái cần nhất chính là tin tưởng, nhưng hai người lại đối xử với Thẩm Quyền bằng cảnh giác và phân tích logic, giống như đối xử với bọn tội phạm, biến Thẩm Quyền thành dáng vẻ như bây giờ.
Thẩm Quang Minh không có mặt mũi nào để nghe Thẩm Quyền giải thích chân tướng, anh chỉ mới nghĩ đến hiểu lầm những năm qua mà đã cảm thấy khó thở như vậy, thế tâm trạng của ba lúc đó thế nào?
Ba có thật sự từ chức chỉ để tạ tội không?
Thẩm Quang Minh đột nhiên cảm thấy lạnh người, anh cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
……
Trong một kho hàng trống trải, có tám gã đàn ông nằm dưới đất, tay chân bọn chúng bị dây xích trói chặt, trên mặt mỗi người đều có vết bầm tím do bị đánh đập, bốn phía tràn ngập mùi khó ngửi.
Bọn chúng bị nhốt ở đây đã hơn một tuần, khoảng thời gian này, dù bọn chúng có gào thét hay chửi rủa cũng không có gì lọt được ra ngoài, dần dần, tất cả đều cảm thấy tuyệt vọng.
Trong đám người, chỉ có Ôn Đăng Nhất không có chút hoảng loạn hay thất thố, hắn vẫn giữ im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn lên chiếc giường duy nhất ở trong kho, người nằm trên đó là Hồ Bình Phàm, tay chân của gã bị trói chặt, tay trái cắm kim truyền dịch.
Ngày đó, Thẩm Hổ xông vào sào huyệt của bọn chúng, bắt tất cả tới kho hàng, mỗi ngày ông đưa chút thức ăn, đảm bảo cho bọn chúng không chết đói, Thẩm Hổ thường thường còn ra tay đánh đập những thành viên Hoa Bách Hợp thừa nhận mình từng giết người.
Ôn Đăng Nhất cho rằng Thẩm Hổ muốn nhốt bọn chúng ở đây, tra tấn cả đời. Rồi một ngày, đối phương vác đến một gã đàn ông bị thương nặng, hắn nhìn thấy nửa khuôn mặt bị axit ăn mòn thì mới nhận ra đây là Hồ Bình Phàm.
“Mày rốt cuộc muốn làm gì?” Ôn Đăng Nhất không nhịn được hỏi.
Lúc đó, Thẩm Hổ không trả lời, chỉ băng bó cho Hồ Bình Phàm.
Cuối cùng, Hồ Bình Phàm còn sống, nhưng đến tận bây giờ, gã vẫn trong tình trạng nửa sống nửa chết.
“Kéttt —”
Cửa lớn của kho hàng mở ra, từ khe hở, tia sáng chói mắt chiếu vào mặt những tên tội phạm, bọn chúng ở trong bóng tối quá lâu nên ánh sáng làm bọn chúng đau mắt, phải nhắm chặt mắt lại, rất nhanh, cửa kho hàng lại đóng, tất cả lại rơi vào bóng tối.
Thẩm Hổ đi vào, tiếng bước chân như đạp lên tim bọn chúng, làm người ta không tự chủ được, tim đập nhanh hơn.
Chỉ cần là kẻ đã từng phạm tội, nhìn thấy Thẩm Hổ là lại không kìm được phản xạ sợ hãi.
Bình thường, Thẩm Hổ sẽ mang một ít bánh mì và nước đến đây, lần này, Ôn Đăng Nhất chú ý tới Thẩm Hổ chỉ đem một cái thùng sắt to vào.
Thẩm Hổ để thùng qua một bên, ông đi đến bên giường nhìn kẻ nằm trên đấy, rồi ông rút con dao đeo bên hông, thẳng tay đâm vào hõm vai Hồ Bình Phàm.
“A!” Hồ Bình Phàm trợn mắt, hét thảm một tiếng.
Tiếng hét bi thảm của gã làm đám thành viên Hoa Bách Hợp rụt cổ, Ôn Đăng Nhất híp mắt, lẳng lặng nhìn.
Hồ Bình Phàm đau đến run hết cả người, đến lúc này, gã dĩ nhiên còn cười được: “Ối chà, đây không phải là đội trưởng Thẩm, khắc tinh của tội phạm sao? Đặc biệt mời bọn này đến đây là có chuyện gì thế?”
Khi Thẩm Hổ đối diện với tội phạm, ngoại trừ thẩm vấn thì thời gian còn lại, ông sẽ không nói lời nào.
Ngay lúc Hồ Bình Phàm nghĩ đối phương sẽ tiếp tục giữ im lặng, gã nghe thấy ông nói: “Hôm nay là sinh nhật của Vương Ngôn Tự.”
Hồ Bình Phàm sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu được ý ông, gã nhịn không được, cười to: “Ha ha! Buồn cười lắm phải không, đây là lý do mày hợp tác với Thẩm Quyền à? Giết tao để tế cho vong hồn của nó. Lúc còn sống thì mày để cho một thằng không phải cảnh sát như nó đi mạo hiểm một mình, giờ nó chết rồi thì giả bộ nhân nghĩa.”
Thẩm Hổ đứng thẳng lưng, sắc mặt kiên định lạnh lùng, ông chỉ đứng đó nhưng đủ để cho ta cảm thấy ông chính là chiến thần mạnh mẽ, bách độc bất xâm.
Nhưng Hồ Bình Phàm tinh mắt vẫn chú ý tới ngón tay khẽ run lên của đối phương trong chớp mắt, gã nói: “Tao liều mạng làm cho Thẩm Quyền biến thành loại người như tao, ai mà ngờ, mày mới là kẻ trở thành đồng loại với tao.”
“Thẩm Hổ à Thẩm Hổ, cả đời này của mày đã bắt không biết bao nhiêu kẻ xấu, chính là anh hùng trong mắt người tốt, kết quả là bây giờ, mày lại coi mạng người như trò đùa, thật là châm chọc.”
Thẩm Hổ không quan tâm tới gã, ông đi đến cái thùng kim loại, mở thùng, lấy từ bên trong ra những quả bom đặc chế, bắt đầu đặt ở chung quanh đám tội phạm.
Đám Hoa Bách Hợp thấy thế đều bắt đầu xin tha, từ thợ săn biến thành con mồi, bọn chúng tuân theo bản năng, cầu xin tha mạng, nhưng chính bọn chúng lại quên mất khi còn làm thợ săn, chúng chưa bao giờ nương tay với con mồi của mình.
Ôn Đăng Nhất lúc nhìn thấy những quả bom, hắn không nhịn được ý nghĩ, Thẩm Hổ hận bọn chúng như vậy, ông không tự tay băm bọn chúng ngàn dao, chắc là sợ bẩn tay.
Trong đám người, hắn là kẻ không có dục v0ng sống nhất, hắn quay đầu liếc qua Hồ Bình Phàm, bắt được sự hoảng loạn trên mặt gã, hắn mỉm cười, cảm thấy có nhiều người đi chết cùng mình như vậy cũng không tồi, hắn nhắm mắt lại, vui vẻ ngênh đón cái chết sắp đến.
Hồ Bình Phàm nắm chặt chăn, gã nhìn thấy Thẩm Hồ đặt xong xuôi bom, giọng nói gã có chút hoảng loạn: “Mày có tin con người sau khi chết sẽ có linh hồn không?”
“Chắc là mày có tin? Nếu không, sao cái chết của Vương Ngôn Tự lại làm mày khó buông tay được đến thế, tao cũng tin thế giới này có tồn tại linh hồn.” Hồ Bình Phàm thấy Thẩm Hổ ngừng lại, mắt gã phát sáng, gã phải bức cho đối phương không dám giết mình, gã nói tiếp với ác ý đầy trong lòng: “Người tao hận nhất chính là nó, lúc đó, tao tin tưởng nó đến như vậy, thậm chí lúc biết nó là người được mày phái tới nằm vùng, tao còn tốt bụng khuyên bảo nó, nhưng trời đã định nó và tao không đi chung đường.”
“Cho nên tao đành cho nó trở thành loại người nó hận nhất, nếu mày giết tao, vậy là tao có thể đi gặp nó.”
“Nó lúc còn sống đã đấu không lại tao, chết biến thành quỷ lại càng không phải đối thủ của tao.”
Thẩm Hổ lẳng lặng nghe xong tất cả, mới nói: “Vậy tính thêm cả tao thì sao?”
Hồ Bình Phàm trợn mắt, gã rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc của mình, chửi ầm lên: “Mày là đồ ngu à?! Điên rồi à? Muốn vứt luôn cả mạng của mình hả!”
Biết Thẩm Hổ không nói đùa, gã nói: “Đợi đã! Tao sai rồi! Tao thật sự biết sai rồi, tao sẽ đi đầu thú, được chưa? Tao không giả làm bệnh nhân tâm thần nữa, tao tự nguyện dùng cả đời này để sám hối, chuộc tội trong tù.”
Thẩm Hổ không quan tâm tới gã nữa, ông nhấn nút trên một quả bom, màn hình lập tức hiện ra 60 giây đếm ngược, ông lấy điện thoại, gọi một dãy số.
Một phút cuối cùng này, ông còn muốn làm một việc.
Thẩm Quyền trơ mắt nhìn quả táo to bằng nắm tay, dần dần teo tóp dưới đao pháp của Lương Chấp, hắn thở dài.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, hắn đưa tay cầm di động, lúc nhìn thấy dãy số trên màn hình thì vẻ mặt hơi thay đổi, hắn nghe điện thoại.
Thẩm Quyền không nói gì, người ở đầu bên kia cũng đồng dạng trầm mặc, Thẩm Quyền nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của rất nhiều người từ đầu bên kia, còn có cả tiếng tít tít đếm ngược của bom, tất cả tạo thành một bản giao hưởng vận mệnh.
Sắc mặt Thẩm Quyền khẽ biến: “Ông……”
“Ba xin lỗi.” Lời xin lỗi nợ lâu như vậy của Thẩm Hổ, rốt cuộc cũng nói ra tại một khắc cuối cùng này.
Lương Chấp vốn đang chuyên tâm gọt táo, cậu lơ đễnh ngẩng đầu, thấy sắc mặt Thẩm Quyền trắng bệch, cậu vội buông dao và táo trong tay, hỏi: “Thẩm ca, anh khó chịu à? Sắc mặt xấu quá.”
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Hổ nghe thấy tiếng Lương Chấp gọi, một đoạn hồi ức kéo đến trong đầu, ông như nghe thấy tiếng Vương Ngôn Tự vang lên bên tai.
– — Thẩm ca, hoàn thành nhiệm vụ rồi, em sẽ thật sự là một người cảnh sát, phải không?
– — Cậu đã là một người cảnh sát chân chính từ lâu rồi.
Thẩm Hổ nhắm chặt mắt, ông nói: “Bảo vệ thật kỹ ánh sáng bên cạnh con.”
“Còn bóng tối để ba mang đi.”
Vừa dứt lời, màn hình đếm ngược của quả bom chuyển sang số không.
“Tu tu tu —” Cuộc gọi bị gián đoạn, Thẩm Quyền chậm chạp buông di động, vẻ mặt ngẩn ra.
“Thẩm ca? Rốt cuộc là……” Lương Chấp tiến lên, còn chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Quyền ôm lấy, hành động này làm cậu có chút kinh ngạc, cậu ôm lại đối phương, nói nhẹ nhàng: “Anh đừng ôm chặt như vậy, nhỡ vết thương lại vỡ thì sao?”
[Nội dung truyện đã được sửa đúng, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.]
Lương Chấp nghe thế thì sửng sốt, cậu hỏi hệ thống: “Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại hoàn thành nhiệm vụ rồi, không phải Ôn Đăng Nhất và Hồ Bình Phàm chưa bị bắt sao?”
Hệ thống không giải thích nhiều cho Lương Chấp, nó nói: “Những kẻ phản diện có thể đồng hóa nhân vật chính đã chết hết.”
Đã chết? Lương Chấp nghĩ tới Thẩm Hổ mất tích cùng đám phảm diện, cậu đột nhiên hiểu ra được cái gì, có chút thổn thức.
“Thẩm ca, cuộc gọi vừa rồi là của bác Thẩm phải không?”
Tay Thẩm Quyền đang ôm Lương Chấp hơi siết chặt lại: “Ông ta…… vốn có thể không cần chết.”
“Đấy là lựa chọn của bác Thẩm.” Lương Chấp nghĩ, từ giây phút Thẩm Hổ từ chức, đối phương cũng đã có tính toán chuyện này.
Bỏ xuống vinh dự là một người cảnh sát của bản thân, trở thành một kẻ thống hận tội phạm đến mức cực đoan, kéo toàn bộ những tên đó xuống địa ngục.
Đối phương hiểu rõ đây cũng là một loại chuộc tội, cho nên ông không chọn cách sống tạm bợ, mà lấy mạng sống của mình để trả giá hết thảy.
……
Vụ nổ làm xe cứu hỏa chạy tới, kho hàng vốn chỉ là cái kho bỏ hoang lại được phát hiện có rất nhiều thi thể, chuyện này dẫn tới cảnh sát điều tra, qua kiểm tra DNA, bọn họ khiếp sợ, phát hiện những người trong này là thành viên Hoa Bách Hợp và Hồ Bình Phàm.
Có cả — Thẩm Hổ mất tích từ lâu.
Cảnh sát không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ, người đã chết, không ai có thể cho họ đáp án nữa.
Cuối cùng, phía cảnh sát vẫn dựng lên một câu chuyện thích hợp, lúc họp báo công bố thì biến Thẩm Hổ thành người anh hùng can đảm, hy sinh cùng đám tội phạm.
Thế là nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy đau buồn vì cái chết của Thẩm Hổ.
Người khó vượt qua nhất là Thẩm Quang Minh, sau khi biết Thẩm Hổ chết, anh nhanh chóng trở thành người thứ ba đoán ra chân tướng.
Nhưng anh còn phải xử lý hậu sự, còn phải chăm sóc mẹ Thẩm đang trong tình trạng tinh thần yếu ớt, có đau buồn và khổ sở tới mức nào cũng phải chờ đến sau khi xong xuôi tất cả mới đi cảm nhận được.
Vương Thư bị tên đàn ông mặc áo đen đánh cho tàn phế, cả đời phải nằm trên giường, lúc ông nhìn thấy buổi họp báo thì vừa cười vừa khóc, không ai biết rốt cuộc ông đang nghĩ gì.
Lễ tang được cử hành sau một tuần, rất nhiều cảnh sát và dân chúng đến nghĩa trang để bày tỏ sự thương tiếc.
Thẩm Quang Minh mặc đồ đen, ôm hũ tro của Thẩm Hổ, anh đứng thẳng người, sắc mặt lại tái nhợt như mệt mỏi cực độ.
Cảnh sát dành cho Thẩm Hổ vinh dự tôn kính cao nhất, bố trí đội danh dự bắn súng, xếp một hàng ở nghĩa trang, dùng tiếng súng đưa tiễn người anh hùng.
Mà cách nghĩa trang một khoảng, Thẩm Quyền cầm một chiếc dù đen, đứng thẳng người, Lương Chấp đứng bên cạnh hắn.
Hai người không vào bên trong, cách rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc.
Lương Chấp hiểu rõ những gì Thẩm Hổ làm với Thẩm Quyền là không thể bù đắp, nhưng cậu vẫn kính trọng những việc Thẩm Hổ làm cho xã hội khi ông còn sống, lúc này, tâm tình của cậu vô cùng phức tạp.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống không thấy xuất hiện nữa, chắc là nó đã đi rồi, mà cậu bây giờ, dù có đi chỗ nào cũng không bị tập kích nữa.
Tất cả đều đã xong.
“Anh không tha thứ cho ông ta.” Thẩm Quyền đột nhiên mở miệng, hắn mặc bộ vest màu đen, trời rất nóng nhưng hắn không đổ một giọt mồ hôi, mà ngược lại, Lương Chấp còn có thể cảm nhật sự mát mẻ từ cái nắm tay của hắn.
“Lấy cái chết tạ tội? Đây đúng là cách chuộc tội dễ dàng nhất.”
Tựa như tên tội phạm giết người cực kỳ hung ác, rõ ràng là kẻ đó gây cho nạn nhân và cả gia đình họ những thương tổn đủ để đau khổ cả đời, nhưng cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ là một phát súng chấm dứt sinh mệnh.
“Năm đó, dù anh chịu bao nhiêu đau khổ cũng chưa từng nghĩ tới cái chết, anh còn đang đợi, đợi ông ấy đón anh ra ngoài.” Khuôn mặt bao nhiêu năm không cảm xúc của Thẩm Quyền chợt có một chút bối rối: “Anh rõ ràng là chưa làm gì sai, vì cái gì mà ông ta đối với người ngoài thì có thể liều mạng đi điều tra tìm chứng cứ, nhưng với đứa con ruột của ông ta thì lại trực tiếp phán tử hình.”
“Thẩm ca……” Điều Lương Chấp có thể làm, là nắm chặt tay hắn.
“Mãi đến cuối cùng, khi chân tướng rõ ràng, ông ta thà rằng đi chết, cũng không muốn ở lại bồi thường tất cả những nợ nần bao nhiêu năm.” Trong mắt Thẩm Quyền không có hận, cũng không có không cam tâm, hắn chỉ kể cho Lương Chấp nghe tất cả những ý nghĩ mấy năm này của hắn, từ lúc bắt đầu tới lúc kết thúc, cũng chỉ có Lương Chấp thật tâm nghe tiếng lòng của hắn.
“Ngay cả hận, anh cũng không hận nổi, ông ta không xứng làm ba của anh.”
Lương Chấp xoay người ôm lấy Thẩm Quyền, ngay cả khi bị ác ý bao vây, đối phương vẫn như trước, lấy cách của bản thân đi giải quyết bóng tối của thế gian.
Cậu không biết tất cả những việc Thẩm Quyền lén lút làm có phải đại biểu rằng đối phương đã mất đi lương thiện không, nhưng may mắn là, đối phương vĩnh viễn không đứng bên phía tà ác.
Một hàng lệ quét qua má Thẩm Quyền, môi hắn giật giật, hắn ghé vào tai Lương Chấp, thì thầm bằng giọng vừa yếu đuối vừa hèn mọn: “Vĩnh viễn đừng rời khỏi anh.”
Mắt Lương Chấp rưng rưng, nhưng miệng thì cười hì hì: “Em vất vả lắm mới làm anh yêu em được, cả đời này của em chắc chắn là ăn cơm anh nấu rồi.”
Thẩm Quyền bị cậu chọc cười, hắn cười khẽ: “Ừ.”
Cây dù đen rơi xuống đất, ánh mặt trời mang theo nhiệt độ thiêu đốt chiếu vào hai người đang hôn môi, khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng trong lòng Thẩm Quyền.
– —
Về sau, khi Thẩm Quyền soạn lại kệ sách, hắn lấy ra cuốn “Trăm năm cô đơn”, hắn cầm cây bút máy, gạch đi câu mình từng viết.
Có Lương Chấp ở đây, hắn sẽ không lại cảm thấy cô độc.
Chỉ cần em ấy ở đây, mình sẽ không mở cuốn sách này ra nữa.