Hoàn tất nhiệm vụ hằng ngày ‘Bái lạy Khương Tố Ngôn để đối phương không hắc hóa’, Cố Ỷ mới nhận ra trời đã tối. Cô nhìn thời gian, bây giờ đã hơn 6h tối. Khi cô chuẩn bị về trường, Khương Tố Ngôn đã ngăn cô lại.
Đối mặt với đại gia, Cố Ỷ bất lực: ‘Còn chuyện gì nữa? Tôi phải về trường, nếu không sẽ không kịp bữa tối, trễ quá căn tin đóng cửa.’
Khương Tố Ngôn đáp xuống trước mặt Cố Ỷ và nhìn vào mắt cô: ‘Bây giờ nàng về trường, chắc chắn sẽ mang lại phiền phức cho bạn bè của nàng.’
Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn và tự nhủ: đúng là một phiền toái siêu cấp? Nhưng cô không dám nói ra, chỉ dám mắng thầm trong lòng, miệng chỉ thốt ra câu nghi vấn đơn giản: ‘Sao lại nói vậy?’
‘Nàng hấp dẫn quỷ.’
Cố Ỷ không vui. Đương nhiên, cô biết mình hấp dẫn quỷ, nếu không cô cũng không ở chung với Khương Tố Ngôn đến tận bây giờ. Cô gật đầu lấy lệ. Không ngờ câu tiếp theo của nàng đã khiến lông tơ cô dựng đứng hết: ‘Nàng không tin lời ta nói? Trong mắt những con quỷ khác, nàng là nhân sâm đại bổ. Nàng chưa có bản lãnh tự bảo vệ đã dám đi ra ngoài vào buổi tối. Nếu ta không che chở nàng, nàng chắc chắn sẽ bị con quỷ khác ăn sạch sẽ.’
‘Nàng vẫn chưa hiểu tính của ta, ta sẽ bảo vệ nàng, nhưng bạn của nàng, ta sẽ không lo.’
Cố Ỷ không nhịn được nữa, trực tiếp hỏi thẳng: ‘Cô đang hù tôi? Hai mươi năm qua, tôi chưa từng gặp quỷ.’
Khương Tố Ngôn mỉm cười. Nàng rất ít cười. Cả ngày hôm nay Cố Ỷ chỉ bắt gặp nàng cười hai lần. So với hai lần trước, nụ cười lần này mang đến cảm giác âm u đáng sợ: ‘Nếu nàng không tin, đêm nay cứ trở về, ta sẽ không ngăn cản nàng nữa.’
Câu nói của Khương Tố Ngôn làm cho hai chân của Cố Ỷ dính chặt tại chỗ. Khương Tố Ngôn không có lý do để gạt cô. Lời nàng nói rất có thể là thật.
Hai mươi năm qua không gặp ma không có nghĩa là bây giờ sẽ không gặp.
Bây giờ cô cũng đang gặp quỷ đó thôi! Còn là một con quỷ mạnh siêu cấp!
Cố Ỷ đã không còn ý định về trường. Bây giờ, cô muốn quay trở lại lầu hai của tiệm để nằm. Làm lụm vất vả cả ngày, cộng thêm sự việc hôm qua, cơ thể cô đã quá mệt mỏi.
Cố Ỷ mở đèn pin điện thoại chiếu đường, lần mò trở về tiệm vàng mã sau đó leo cầu thang lên lầu hai.
Đúng lúc hôm qua phim truyền hình ra tập mới mà Cố Ỷ vẫn chưa xem, cô quyết định nằm xuống giường mở app coi tập mới. Khương Tố Ngôn ghét ghét nhìn con người suốt ngày cứ ngồi không yên, bây giờ thì nằm ì một chỗ.
Khương Tố Ngôn nghiêm chỉnh ngồi ở mép giường, liếc nhìn Cố Ỷ vài lần. Tuy nhiên, nàng không ngồi như thế quá lâu vì âm thanh của cái điện thoại khiến nàng quá tò mò.
Cuối cùng, Khương Tố Ngôn nằm thẳng trên lưng Cố Ỷ, chen đầu vào nhìn hình ảnh bên trong cái điện thoại mà cô đang cầm.
Ngay khi Khương Tố Ngôn nằm trên lưng, Cố Ỷ bắt đầu thấy lạnh.
Hơi lạnh rất dễ nhận ra, đặc biệt ở nơi mà Khương Tố Ngôn chạm vào. Hơi lạnh xuyên qua áo quần, trực tiếp chạm đến cơ thể cô, giúp cơ thể đang nóng dần mát lạnh.
Thởi tiết dần nóng lên, Khương Tố Ngôn cứ sát gần thế này cũng thật thoải mái.
Cố Ỷ nghèo khó bắt đầu đánh bàn tính trong lòng: mùa hè gần tới rồi, nếu khi mùa hè tới, Khương Tố Ngôn vẫn tiếp tục dán sát vào cô, ít ra cô cũng có thể tiết kiệm được chi phí bật máy lạnh.
Mùa hè bật máy lạnh, tiền điện đắt lắm.
Cho nên Cố Ỷ không hề phản đối việc Khương Tố Ngôn nằm trên lưng mình. Bản thân Cố Ỷ cũng rõ một điều: dù cô có ý kiến phản đối, Khương Tố Ngôn cũng không nghe.
Nghỉ ngơi một lúc sau, Cố Ỷ tạm ngừng phim truyền hình, chuẩn bị gọi đồ ăn.
Khương Tố Ngôn không vui lên án: ‘Vì sao không xem tiếp?’
Cố Ỷ đưa màn hình điện thoại cho Khương Tố Ngôn nhìn: ‘Tôi đang đặt đồ ăn, tôi đang đói chết.’ Cô lấy lại điện thoại, nhìn quán ăn gần đây. Trong khu này, thật không có đồ gì để ăn… Cố Ỷ xoa bụng, cảm thấy hôm nay bản thân đã hao quá nhiều năng lượng nên quyết định tối nay chơi sang một bữa.
Thế là cô gọi gà rán và coca lạnh.
Dĩ nhiên không phải mua ở tiệm nổi tiếng, giá ở đó đắt lắm. Trừ khi rớt vào ngày thứ 5 giảm giá, nếu không Cố Ỷ sẽ không liếc mắt đến nó.
Cố Ỷ chọn một cửa tiệm bình dân để mua, cộng thêm phí giao hàng cũng chỉ tốn 17 tệ.
Đặt xong đồ ăn, Cố Ỷ mới cùng Khương Tố Ngôn coi tiếp phim truyền hình.
Coi được nửa tập, điện thoại của Cố Ỷ reo lên. Người gọi đến là shipper. Cố Ỷ đã biết đồ ăn của cô đến rồi. Cô bắt máy vừa ‘Alo’ một tiếng, lập tức đưa điện thoại ra xa.
Bởi vì điện thoại đột nhiên truyền ra tiếng ‘gừ gừ’. Tiếng shipper bị lẫn vào trong, âm thanh đứt đoạn ồn ào. Cố Ỷ suy nghĩ cho màng nhĩ của mình nên không thể không cầm điện thoại ra xa.
‘Đến rồi…gừ gừ…cô…gừ gừ…xuống đi…gừ…’
Cố Ỷ không nghi ngờ, vội vàng bỏ điện thoại vào túi quần chuẩn bị đi xuống lấy đồ. Khi cô vừa bước xuống bậc thang tầng trệt, cô chợt nhớ đến lời của Khương Tố Ngôn đã nói.
Cố Ỷ giật mình, nhìn thời gian, bây giờ đã là 19h10.
Tầng trệt tối đen, lầu hai đang mở đèn, ánh sáng hắt ra chiếu xuống cầu thang. Cố Ỷ còn đứng trong vùng sáng của ánh đèn lầu hai, trước mặt cô là một màu đen. Cô nhận ra điều không đúng. Vì shipper sẽ chạy xe điện để giao hàng, đèn đường của phố cũ đã cũ nên ánh sáng lập lòe, shipper chắn chắn phải mở đèn xe để chạy.
Cửa chính của tiệm vàng mã là loại được ghép bằng nhiều tấm ván gỗ lại với nhau, giữa hai tấm sẽ có một khe hở hẹp. Nếu bên ngoài đúng là shipper thì ánh đèn xe phải chiếu vào trong tiệm thông qua khe hở của những tấm ván gỗ. Tuy nhiên, lúc này, bên ngoài vẫn là một màu đen kịt, không có một tia sáng.
Cũng có khả năng shipper đang đứng chờ, tạm thời dừng xe tắt đèn nên mới không có ánh sáng.
Nhưng Cố Ỷ cảm thấy khả năng này không cao. Shipper lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng lướt nhanh như gió đến điểm giao. Làm sao có thể dừng xe tắt đèn chỉ để chờ cô một hai phút?
Cố Ỷ lại nhớ đến lời của Khương Tố Ngôn, lông tơ cả người cô đều dựng lên hết. Hiện tại, cô đã dần quen với việc ở chung một phòng với Khương Tố Ngôn, cũng không thể không quen. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng, cô ngẫu nhiên vẫn thấy sợ, huống chi đối mặt với một thứ xa lạ.
Cố Ỷ vịn tay lên thành cầu thang, không dám đi về phía dù là một bước.
Có lẽ phát giác Cố Ỷ đã đi xuống lầu nhưng lại không đi về trước, thứ bên ngoài dần không vui. Nó bắt đầu thúc giục Cố Ỷ. Tiếng hối thúc đó càng làm bại lộ chân tướng của nó.
‘Gừ gừ… Mau! Mau tới mở cửa! Gừ… Mở cửa!’
Lúc nó nói chuyện luôn kèm theo tiếng ‘gừ gừ’ vô nghĩa. Cố Ỷ đã hiểu ra. Tiếng đó không phải tạp âm trong điện thoại mà là âm thanh lúc nói chuyện của thứ kinh khủng bên ngoài kia.
Kèm theo âm thanh đó là tiếng ‘bùm bùm bùm’ của tiếng đập vào tấm ván gỗ vang lên không ngừng. Cố Ỷ giật nảy người.
Cố Khỉ bất giác lui về sau một bước, đạp lên bậc đầu của cầu thang.
Chắc chắn Cố Ỷ sẽ không mở cửa. Cô nào phải kẻ ngu. Vậy mà còn đi mở cửa? Khác nào dâng đầu ta cho người!
Cố Ỷ cười nhếch mép, chuẩn bị đi lên lầu. Dù sao trên đó còn có đại gia mà cô vừa cưới về, cô đã cung phụng nhiều lắm rồi, lần này cũng nên bảo vệ cô một lần chứ!
Cô cẩn thận từng ly từng tí, nhìn chằm chằm tấm ván gỗ. Cô sợ thứ ngoài kia sẽ xông vào trong. Cô vừa đi bước vừa hơi nghiêng người về sau. Cô vịn thành cầu thang, chậm rãi lui về.
Tư thế ngồ ngộ nhưng nó làm cô thấy an tâm.
Có lẽ thứ bên ngoài có khả năng thấu thị, nó có thể nhìn thấy Cố Ỷ đang lùi về sau. Nó càng thêm vội vàng. Tiếng đập cửa càng mạnh, âm thanh càng chua chát: ‘Mở cửa! Gừ…mở cửa! Gừ gừ…’
Kẻ nào mở cửa, kẻ đó làm chó.
Cố Ỷ hạ quyết tâm, càng lui về sau.
Nếu như không có điều bất ngờ xảy ra, cô chỉ cần chậm rãi từng bước từng bước rút về lầu hai, bản thân cô có thể bảo toàn mạng sống. Tốt hay xấu cô cũng là ‘phu quân’ của Khương Tố Ngôn. Trước đó, Khương Tố Ngôn đã nói sẽ bảo vệ cô, bản lãnh của nàng cũng rất được. Ít ra, Khương Tố Ngôn cũng mạnh hơn thứ ngoài kia, nàng sẽ không bị tấm ván gỗ cản lại!
Càng mong không có điều bất ngờ, bất ngờ càng dễ đến.
Điện thoại của Cố Ỷ bỗng vang lên. Âm thanh đến bất chợt. Nó vừa vang lên, động tĩnh bên ngoài bỗng biến mất. Mọi thứ tĩnh lặng tựa như thứ ngoài cửa vốn không hề tồn tại.
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại càng chói tai.
Cố Ỷ không còn cách nào, đành lấy ra cái điện thoại đang reo inh ỏi từ trong túi quần ra. Sau đó, cô thấy màn hình cuộc gọi đến.
Số điện thoại giả lập cho thấy người gọi là shipper. Số điện thoại vừa rồi Cố Ỷ nhận cũng là như thế. Bên ngoài bỗng nhiên yên lặng. Cô luôn cảm thấy cú điện thoại này do thứ bên ngoài làm.
Thế nhưng, lỡ như, lỡ như đó thật sự là cú điện thoại của shipper thì sao?
Thứ bên ngoài tiệm chưa rõ là thứ gì. Lỡ như shipper đến đưa đồ cho cô, xui xẻo bị thứ đó hại chết. Cố Ỷ nhắm chừng cô sẽ áy náy suốt cả quãng đời còn lại.
Cố Ỷ đúng thật là một người lạnh lùng nhưng không đồng nghĩa cô sẽ ngồi nhìn người khác chết trước mặt mình.
Ngón tay Cố Ỷ run run nhấn hai lần cũng không thể nhấn trúng nút nhận cuộc gọi. Cô vất vả lắm mới nhấn được nút. Điện thoại được kết nối. Đầu bên kia truyền đến…tiếng của người sống.
‘Alo? Tôi đang ở ngay dưới lầu, cô mau xuống lấy đồ. Đừng giả ma hù tôi nữa!’
Cố Ỷ đã biết shipper cũng chính là kẻ xui xẻo hồi trưa. Người này đúng là xui tận mạng. Trong vòng một ngày, anh ta lại nhận được cả hai đơn đặt của cô.
Cố Ỷ nuốt nước miếng, gấp gáp nói: ‘Anh đừng tới đây!’
Cô vừa dứt lời, đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cười ‘ha ha’, sau đó là tiếng ‘gừ gừ’. Âm thanh nhỏ dần giống như đã tìm thấy con mồi mới.