Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 8: Giải Thích



Trước khi đặt giao hàng, Cố Ỷ đã gọi điện thoại cho phụ đạo viên để xin nghỉ với lý do chưa xử lý xong việc nên hôm nay không thể đến trường. Vì gia cảnh của Cố Ỷ đặc biệt nên cô xin nghỉ rất dễ dàng.

Phụ đạo viên dịu dàng nói với Cố Ỷ: ‘Không sao, em cứ giải quyết việc cho xong, em không cần lo bên trường.’

Sau khi xin nghỉ, Cố Ỷ mới bắt đầu đặt hàng.

Tiệm bán giao hàng trong khu phố cũ không nhiều, nếu có cũng là mấy tiệm bình dân không sạch sẽ. Cố Ỷ có thể nào không biết? Cô biết chứ! Tiệm bình dân thì ăn tiệm bình dân, mỗi phần chỉ tốn 12 tệ!

Sạch hay không, Cố Ỷ biết rất rõ.

Mỗi phần 12 tệ, đồng giá với thức ăn trong trường nhưng không sạch bằng ở trường. Đồ ăn của trường cũng nhiều hơn nhưng bình thường giá giao hàng thấp nhất cũng 20 tệ. 12 tệ là giá lương tâm rồi.

Trong lúc Cố Ỷ đặt đồ, Khương Tố Ngôn vẫn ngồi sát bên cạnh cô. Nàng đang tập trung cao độ, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại cô không dời một ly.

Động tác ấy của nàng khiến Cố Ỷ ngơ ngác trong phút chốc. Điện thoại không có người chạm vào trong vài phút nên màn hình cũng tự tối đi. Cố Ỷ chợt giật mình khi nhìn vào màn hình tối đen của điện thoại. Do con ngươi của Khương Tố Ngôn quá đen, đen đến nổi không có ánh sáng lọt vào, không có thần sắc. Màn hình vừa tối đi, cặp mắt đen huyền của nàng đột ngột xuất hiện trên màn hình đen khiến Cố Ỷ thót tim một phen.

Sau khi Cố Ỷ gọi điện đặt hàng xong, toàn bộ lầu hai rơi vào im lặng. Cố Ỷ nhận ra một điều: Rõ ràng đang là ban ngày, sau lưng cô còn có một ô cửa sổ lớn sát thành giường, lúc thức dậy cô còn thấy ấm áp khi ánh nắng chiếu vào phòng. Thế nhưng, bây giờ khi có Khương Tố Ngôn bên cạnh, Cố Ỷ lại cảm thấy căn phòng bỗng tối đi.

Đó là một cảm giác kỳ lạ. Bầu không khí trong phòng cứ u u tối tối, dù có nắng chiếu vào nhưng nó không thể chiếu tới đất. Cả phòng đều tỏa ra cảm giác sắp tan vỡ. Nhất là khi có Khương Tố Ngôn bên cạnh, cả phòng đều lạnh đi.

Cố Ỷ không quá thích bầu không khí im lặng và kỳ lạ như thế. Cô lên tiếng đánh vỡ nó: ‘Cô chưa từng nghe về điện thoại di động? Dưới âm phủ không có người mới đến?’

Khương Tố Ngôn chỉ nhàn nhạt đáp: ‘Lâu rồi ở dưới không có người đến.’ Câu này còn có ý: Khương Tố Ngôn thật sự không biết cái gì gọi là điện thoại.

Cố Ỷ suy nghĩ một hồi, sau đó đặt cái điện thoại vào giữa hai người: ‘Tôi sẽ nói kỹ cho cô biết, nhưng cô đừng đâm nó, nó là một trong số gia sản ít ỏi của tôi. Nó mà hư, tôi không có tiền mua cái mới.’

Quả thật, Cố Ỷ không có nhiều tiền. Trước khi cha mẹ cô đi, họ đã cho cô tiền sinh hoạt trong ba tháng. Cô vốn có một cuộc sống giàu có. Sau khi cha mẹ mất tích, cô lập tức mất đi chỗ dựa kinh tế, phải vừa học vừa làm và xin học bổng.

Thật ra, nhà của Cố Ỷ không phải nghèo, tài khoản ngân hàng của cha mẹ cô có tiền nhưng vấn đề là….cô đã trưởng thành trong khi cha mẹ cô chỉ đang mất tích, chưa chết. Cho nên, ngân hàng không thể để cô lấy tiền, dù có chút thái quá nhưng đó mà sự thật.

Bởi do trình tự như thế nên mãi cho đến nay Cố Ỷ vẫn chưa lấy được tiền của cha mẹ trong ngân hàng.

Chủ yếu cũng do…Cố Ỷ không biết mật mã thẻ ngân hàng của cha mẹ cô. Nếu không cô đã tự đi rút tiền.

Trách ai bây giờ? Không trách ai được, cùng lắm thì chờ một đoạn thời gian, mặc dù thời gian đó dài đăng đẳng. Theo pháp luật hiện nay, trạng thái cha mẹ của Cố Ỷ là không rõ tung tích. Sau hai năm liên tục không rõ tung tích mới có thể tuyên bố mất tích. Sau bốn năm mất tích mới được tuyên bố tử vong.

Sau trình tự tuyên bố đó, Cố Ỷ có thể cầm theo giấy chứng nhận của phía cảnh sát đến ngân hàng lấy tiền.

Vô cùng chặt chẽ.

Cho nên bây giờ Cố Ỷ nghèo lắm, nghèo kiết xác.

Cũng may, cha mẹ cô chưa ngớ ngẩn. Họ có cho cô một cái thẻ, trong đó có chút tiền nên cô không cần lo học phí cho hai năm tới.

Cố Ỷ giảng giải giá cả của điện thoại và nỗi cực nhọc trước đó của mình cho Khương Tố Ngôn. Sau đó cô mới bắt đầu nói về chức năng của điện thoại.

Điện thoại đi động bây giờ có rất nhiều chức năng. Cố Ỷ thấy quá phiền phức nên đã mở một video cho Khương Tố Ngôn coi.

Khương Tố Ngôn coi video với nét mặt lạnh tanh nhưng Cố Ỷ nhận ra cặp mắt của nàng hơi trợn to giống như rất ngạc nhiên.

Cố Ỷ bỗng thấy tự hào vô cùng, cảm giác như kiểu ‘thấy chưa cô bé, tôi liền biết bé không biết mà’. Dưới góc nhìn của cô, đôi mắt đen của Khương Tố Ngôn có vẻ như đã có tí thần sắc.

Vừa nhìn đã biết Khương Tố Ngôn khi còn sống là một người rất kiên nhẫn. Tuy nàng có rất nhiều nghi vấn nhưng nàng vẫn để trong lòng không nói. Sau khi video kết thúc, nàng mới hỏi: ‘Tại sao người này có thể nói chuyện bên trong cục gạch này?’

Giải thích nghi vấn này cực kỳ phiền phức. Cố Ỷ nhức đầu thầm nhủ: Làm sao đáp đây, hoàn toàn không liên quan đến chuyên ngành của mình!

Cũng may, anh shipper đã cứu cô. Điện thoại của Cố Ỷ rung rung reo lên. Cô nhìn màn hình điện thoại và bắt máy. Tiếng shipper vang lên: ‘Cô Cố phải không? Tôi đang ở dưới lầu nhà cô, cô mau xuống lấy đồ dùm!’

“Được, tôi xuống liền.”

Cố Ỷ cúp máy, trước khi đi còn nói với Khương Tố Ngôn: ‘Cô chờ chút, tôi xuống lầu lấy hàng.’

Cô đặt điện thoại xuống giường, sau đó nhanh chóng chạy xuống lầu. Tiệm dưới lầu đã được dọn dẹp sạch sẽ, có một đường nhỏ dẫn ra cửa, không còn bừa bộn vì đống người giấy như trước.

Từ đêm qua đến sáng nay, khoảng thời gian này, Cố Ỷ đã hoàn toàn quen dần với mấy vật dụng vàng mã trong tiệm. Bây giờ, Cố Ỷ đã có thể nhắm mắt làm ngơ đi qua nhưng vấn đề là: Cố Ỷ chấp nhận được nhưng shipper thì không!

Lúc shipper nhận đơn hàng và nhìn thấy địa chỉ số 14 đường 14, anh ta đã thấy không thích hợp nhưng không nghĩ sâu xa, lập tức lái chiếc xe điện đi giao. Ngay khi đến nơi và nhìn thấy bảng hiệu Tiệm Vàng Mã Lão Cố…anh ta bất giác nuốt nước miếng, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước khi gọi điện thoại.

May mắn, giọng nói của đối phương vẫn bình thường. Bởi vậy anh ta mới thường nói, trên thế giới này làm gì có ma?

Anh chàng shipper nhìn đơn hàng khác của mình, sau đó cầm túi đồ ăn đứng chờ. Anh ta lại ngẩng đầu nhìn dòng bảng hiệu Tiệm Vàng Mã Lão Cố, bắt đầu đánh giá căn tiệm: Cửa hướng nam, từng tấm gỗ ghép sát vào nhau tạo thành một cửa gỗ, một tấm cửa gỗ hướng chính đông nhất dùng để ra vào và đóng mở cửa chính.

Nếu muốn mở tiệm, đầu tiên phải mở tấm gỗ đó và dựng nó bên hông tiệm, sau đó gỡ những tấm gỗ còn lại ra.

Đây là loại cửa kiểu cũ, khóa cửa dễ bị cạy, chốt mở vô cùng phiền phức nên dần bị đào thải. Nó chỉ còn tồn tại nhiều ở những trấn cổ chốn Giang Nam vì cảm giác cổ xưa của nó.

Shipper lắc đầu ngán ngẩm: thời nào rồi còn xài kiểu này, bộ không thấy phiền.

Shipper còn có tâm trạng đi phê phán, chẳng bao lâu, anh ta đã không còn gan như thế nữa. Phố cũ vắng lặng không người, thời điểm 12h trưa, mọi người đều ở nhà ăn cơm. Con phố thật dài, chỉ có mình chàng shipper ngồi trên xe điện chờ khách nhận đồ.

12h trưa vốn là lúc dương khí cực thịnh trong ngày, thế mà shipper tự dưng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua cổ. Anh ta nổi hết da gà.

Trùng hợp ngay lúc đó, anh ta nghe được tiếng ‘kẽo kẹt’.

Tiếng vặn ổ khóa vang lên. Không rõ vì sao anh ta lại nghe tiếng vặn đó rất gần, từng tiếng vang lên cực kỳ rõ ràng giống như ổ khóa kia đang bị vặn sát bên tai anh ta.

Ngay sau đó, tiếng ‘keng két’ chói tai vang lên. Anh chàng shipper rất rõ đó là tiếng cánh cửa bên hông bị kéo ra. Cửa gỗ cũ kỹ ma sát vào rãnh trượt bằng gỗ phát ra tiếng cực kỳ chói tai. Chàng shipper vốn đã bị nổi da gà, nay làn da đã không còn chỗ nào láng mịn, ngay cả da đầu cũng dựng lên.

Một giây sau đó, cặp mắt anh ta bỗng trợn to. Anh ta nhìn thấy một gương mặt trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp gần cánh cửa. Cô gái trông trẻ tuổi, đôi mắt đen nhánh, sắc mặt trắng bệch bất thường không cảm xúc. Cô gái nở nụ cười khi nhận ra shipper đang nhìn mình. Một nụ cười rét run.

Phía sau cô gái là một vùng tăm tối, không có chút ánh sáng tựa như vực sâu ngàn mét.

Chàng shipper nuốt nước miếng, ánh mắt lơ ngơ. Cánh cửa gỗ bị kéo ra một chút, ánh sáng chiếu vào bên trong càng giúp cho anh ta thấy rõ những thứ sau lưng cô gái kia.

Chuyện không còn đơn giản như việc nuốt nước miếng tự trấn an. Chàng shipper cảm thấy nếu bây giờ không đi còn chờ đến bao giờ?

Anh ta nhìn lướt qua thêm một lần, bắt gặp nụ cười trên mặt đám người giấy sau lưng không khác gì với nụ cười của cô gái đó. Thật khiến người ta sợ hãi cực kỳ.

Chàng shipper cười mếu máo: ‘Tôi, tôi giao đồ cho cô, tôi đi trước!’ Anh ta tuôn một tràng, túi đồ ăn bên trong bao giữ nhiệt cũng bị anh ta lấy ra và để xuống đất.

Ngay sau đó, anh chàng shipper nắm chặt tay ga, một chân đạp bàn ga, chạy nhanh như chớp, chân còn lại chưa kịp để ngay ngắn trên sàn xe.

Anh ta sợ nếu còn không đi, e rằng sau đó sẽ không còn đi được.

Bầu không khí đó khiến anh ta sợ hãi.

Cố Ỷ gọi với theo anh ta: ‘Đợi lát! Sao anh để đồ ăn của tôi xuống đất?!’

Cố Ỷ vất vả lắm mới mở được cánh cửa gỗ cũ kỹ ra, chưa gì đã thấy shipper phóng nhanh vọt lẹ không ngoảnh lại lấy một lần, còn để đồ ăn của cô xuống đất nữa chứ.

Cố Ỷ mắng chửi shipper vài câu, sau đó cầm túi đồ ăn vào tiệm. Vừa vào tiệm được hai bước, Cố Ỷ liền thấy một người giấy bị ngã xuống đất. Cô dựng người giấy về chỗ cũ, sau đó đóng cửa lại và cầm túi đồ ăn đi lên lầu.

Đặt túi đồ ăn xuống đất, Cố Ỷ mới chợt nhận ra cô vẫn chưa đánh răng, mặt cũng chưa rửa. Cố Ỷ đi vào phòng vệ sinh. Một tiếng ‘A’ được thét lên.

‘Má ơi?! Hồi nãy mình vác cái mặt này đi mua nhang đèn, đi nhận đồ hả trời?!’

Cố Ỷ bây giờ mới nhận ra khi nãy cô đã làm gì, tại sao shipper lại phóng nhanh vọt lẹ đến vậy.

Ừ…bây giờ gọi điện thoại cho anh ta để giải thích, không biết anh ta còn chịu bắt máy nữa không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.