Cái mũi của con rối nhỏ bỗng dài ra, nụ cười của tôi biến hoá, chỉ có cười, mới có thể che giấu sự yếu đuối của tôi.
Trong tay là cái hộp vuông vức, không nặng, thực nhẹ, khe khẽ lay động, còn có âm thanh ken két.
An Bối Nhã một tay chống má phải, khuỷu tay tựa trên bàn làm việc, nghiền ngẫm nhìn hộp thuốc trên tay, cấp trên đơn giản viết một từ tiếng Anh -Painkiller.
Đây là thuốc giảm đau sáng nay Charmain đưa cho cô, biết nguyệt sự của cô đến, mua riêng cho cô uống.
Charmain năm mươi tư tuổi vốn là thư ký của Tề thúc, nhưng sau khi Tề thúc bỏ lại mọi việc, Charmain trở thành thư ký của Tề Thiên Kiêu.
Charmain từ trước đến nay luôn chiếu cố cô, coi cô như con gái ruột. Cô nghĩ, ở trong cái công ty này bài xích cô, cũng chỉ có ai đó mắt mọc trên đỉnh đầu.
Cầm thuốc giảm đau, An Bối Nhã cơ hồ cảm động đến nỗi dùng sức hướng về phía má Charmain điên cuồng thơm, ai dè Charmain lại đột nhiên nói, thuốc này là có người dặn ông đi mua.
Ai?
Cô nghi hoặc hỏi, Charmain lại cười rất thần bí, vỗ vỗ đầu cô, nháy mắt mấy cái với cô, rồi rời khỏi văn phòng cô.
An Bối Nhã nhìn hộp thuốc trong tay, nghĩ về lời nói của Charmain.
Ở trong công ty, người có thể chỉ thị cho Charmain chỉ có…
“Có thể sao?” Cô nhíu mày, nghĩ thế nào cũng thấy thực nghi ngờ, với sự căm ghét của Tề Thiên Kiêu dành cho cô. Sao có thể bảo Charmain mua thuốc giảm đau cho cô được?
Cô cũng nghĩ có phải Nick nhờ Charmain mua không, dùng máy bàn để gọi hắn, hắn lại nói chưa từng, như vậy có khả năng nhất, thật sự chỉ có một người.
Thật thần kỳ, anh phát điên hay thần kinh không ổn à?
An Bối Nhã kỳ quái nghĩ, nhưng môi vẫn nhếch lên cao cao, cô coi như bảo bối mà đem hộp thuốc cất kỹ, sau đó rời bàn làm việc, đi về phía cánh cửa phía bên phải.
Văn phòng của cô và Tề Thiên Kiêu liền nhau, hơn nữa chỉ có một cánh cửa thông giữa hai phòng, cánh cửa này là Tề thúc đặc biệt bảo người ta làm, nói là muốn bọn họ bồi dưỡng tình cảm cho tốt.
Cô biết Tề thúc đang suy nghĩ gì, không chỉ ông, tất cả mọi người đều hiểu ý của Tề thúc, ông muốn tác hợp cô và Tề Thiên Kiêu, cho dù không được, cũng hy vọng bọn họ có thể hoà thuận, như anh em.
Nhưng Tề Thiên Kiêu sao có thể nghe lời, cánh cửa này luôn luôn khóa, chưa từng dùng qua, cho dù quan hệ của cô và anh hiện tại phức tạp, cũng chưa bao giờ từng mở cánh cửa này ra, ở văn phòng làm chút chuyện không nên làm.
Cá tính của anh ở phương diện nào đó có phần nghiêm túc, hơn nữa còn ưa sạch sẽ, ở văn phòng làm loại chuyện yêu đương vụng trộm này, nam nhân cao ngạo kia khinh thường.
An Bối Nhã đi tới trước cửa, mang ghế dựa bên cạnh chuyển về phía trước, đứng lên trên nó, mở cái cửa sổ nhỏ hẹp phía trên ra.
Cửa sổ thông gió này là cô kêu một chuyên gia lắp ráp cửa làm cho, ngoài cô ra, không có ai biết, hơn nữa không nhìn kỹ, hoàn toàn không biết phía trên có một cái cửa sổ nhỏ hẹp.
Mà cửa sổ nhỏ hẹp mở ra, thì lại là một mảng kính trong suốt — đương nhiên, cái này có thể coi là cô thông minh, còn phía đối diện hoàn toàn sẽ không nhìn ra có gì khác thường.
Cô mỗi lần làm việc buồn chán, sẽ đứng ở chỗ này nhìn lén anh — mặc kệ là trước khi sống lại hay sau khi sống lại, đây xem như là niềm vui nho nhỏ của cô.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, không biết anh đang làm gì nhỉ?
Ló đầu nhìn, Tề Thiên Kiêu nằm trên ghế sa lon, áo khoác của âu phục bị anh quăng ở một bên, cà-vạt cũng được nới rộng, lỏng lẻo treo trên cổ áo sơ mi, hai bên tay áo xắn tới khuỷu, một tay vắt trên trán, một tay đặt trên bụng, giống như đang ngủ.
Bộ dáng thoải mái này của anh rất ít gặp, anh luôn luôn để mình duy trì hình tượng chỉnh tề sạch sẽ, không thể có thời điểm quần áo không ngay ngắn, cũng không có thể cho phép có một chút lộn xộn, cá tính yêu cầu hoàn hảo khiến anh không để cho mình ở trước mặt người khác biểu lộ chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Chỉ có khi ở một mình, anh mới có thể cho phép bản thân thư giãn một chút.
An Bối Nhã cười híp mắt, vui vẻ mà nhìn trộm anh, đại khái nhìn vài giây, cô lại nhảy xuống khỏi ghế dựa. Về phần cơn đau sinh lý sau khi uống thuốc giảm đau đã phát huy công dụng, đã đỡ hơn nhiều, chỉ hơi ngâm ngẩm đau, nhưng cảm giác khó chịu này so với cơn đau quặn thắt thì tốt hơn bao nhiêu.
Cô cầm lấy sandwich và trà sữa trên bàn, lại leo trên ghế, vừa cắn sandwich vừa nhìn Tề Thiên Kiêu.
Nhìn anh như vậy, sandwich trong miệng cũng trở thành mỹ vị, nhai thịt gà thơm ngon, hớp một ngụm trà sữa, thực thỏa mãn.
An Bối Nhã vui vẻ ăn, hàm răng để ở vỏ bánh, đang muốn cắn xuống, thì thấy Tề Thiên Kiêu đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn về hướng cửa sổ nhỏ hẹp.
Cô dừng động tác lại, bởi vì ánh mắt hai người đang đối nhau, tim của cô đột nhiên ngừng đập, may mắn là Tề Thiên Kiêu không thấy ai liền dời mắt đi ngay.
Hô! Hù chết cô, nghĩ thiếu chút nữa là anh có thể nhìn thấy cô.
Làm sao có thể? Cửa sổ trong suốt này chính là đặc chế, cô rõ thật là tự mình dọa mình.
An Bối Nhã vội vàng uống trà sữa cho đỡ sợ, sau đó tò mò nhìn xem anh muốn làm gì?
Tề Thiên Kiêu kéo ống tay áo đang xắn xuống, cài lại nút áo, thắt cà vạt điều chỉnh dây lưng, thắt chặt lại, sau đó động tác lại dừng lại.
Không biết tại sao, anh có cảm giác như đang bị theo dõi, nhưng trong phòng làm việc ngoài anh ra không còn ai khác, là ảo giác của anh sao?
Anh nghi hoặc nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cánh cửa bên cạnh, cánh cửa này cha gọi người làm riêng cho, về phần có ý tứ gì, thì khỏi phải bàn.
Anh chỉ cảm thấy hành động của cha thực buồn cười, anh có thể cùng An Bối Nhã cùng ở trong một phòng cũng đã tính là không tệ, làm sao có thể cùng cô bồi dưỡng cảm tình.
Tề Thiên Kiêu khẽ nhếch môi giễu cợt, nghĩ đến cô gái sát vách, cũng nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của cô sáng nay, càng nghĩ đến chuyện tự mình dặn Charmain mua thuốc giảm đau.
Khi lời ra khỏi miệng, anh cũng ngây ngẩn cả người.
Nhưng cần phải thu kỳ quái lại, anh chỉ có thể nghiêm mặt lạnh nhạt, nét mặt không chút thay đổi kêu Charmain mua thuốc đưa đến cách vách, hơn nữa lệnh cho Charmain, không được nói là anh dặn mua.
Còn biểu cảm kinh ngạc của Charmain, anh làm như không thấy gì, bởi vì chính anh cũng thấy kinh ngạc.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, sao đột nhiên lại quan tâm tới cô, còn bảo Charmain mua thuốc giảm đau, cuối cùng chỉ có thể đi đến kết luận — cô tới công ty làm việc, với bộ dáng đó thì công tác thế nào? Anh cũng không muốn cô phải kéo chân anh rồi, mới có thể tạm thời nẩy sinh ý tốt.
Vả lại, tính tình của cô khi đến kì vô cùng nóng nảy, nhất là ngày đầu tiên — nghe nói là ngày đầu tiên đặc biệt rất đau, anh cũng không muốn cô đem cảm xúc cá nhân tới công ty.
Cho nên, anh mới có thể bảo Charmain mua thuốc giảm đau.
Đúng, nhất định là vậy!
Tề Thiên Kiêu vừa lòng gợi lên khóe miệng, đôi môi vẫn mím lại cuối cùng cũng thả lỏng, trâm trạng tồi tệ cũng tốt hơn một chút. Anh ưỡn ngực, đang chuẩn bị xử lý công văn trên bàn, khóe mắt lại nhìn chăm chú về phía cánh cửa bên cạnh…
Cô gái kia bây giờ không biết sao rồi?
Nhăn trán, Tề Thiên Kiêu gót chân vừa chuyển, đôi chân dài vốn muốn đi về phía bàn làm việc lại chuyển hướng sang phía cửa sổ kính, đưa tay đè rèm sáo nhôm xuống.
An Bối Nhã nhìn động tác của anh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính bên cạnh mình. Cửa kính của văn phòng hai người bọn họ đối diện nhau, mà cô đã sớm thả rèm sáo nhôm xuống rồi.
Anh đang nhìn văn phòng của cô sao?
Cắn ống hút, cô hút trà sữa, quay đầu lại nhìn động tác kế tiếp của anh.
Đè rèm sáo nhôm xuống nhưng vẫn không nhìn được văn phòng đối diện, anh nhíu mày nhìn lom lom động tác của mình, cảm thấy toàn bộ hành vi của mình thật vô vị.
Hiện tại anh quan tâm cô làm gì? Cô gái kiêu ngạo kia sống hay chết cũng chẳng can dự gì đến anh.
Thu tay lại, anh hướng về phía bàn làm việc, lật giở tài liệu, chuẩn bị xử lý công văn.
An Bối Nhã một hơi cắn miếng sandwich cuối cùng, nghiêng cái đầu nhỏ, khó hiểu nhìn Tề Thiên Kiêu.
Kỳ quái, một tờ tư liệu có nhất thiết phải xem lâu như vậy không?
“Chết tiệt!” Tề Thiên Kiêu tức giận dùng sức đóng lại văn kiện rồi đứng bật dậy, anh nhắm mắt lại, thở sâu. Khuôn mặt tuấn tú vô cùng khó coi.
Sao thế? Ai trêu chọc anh à?
Hút trà sữa, An Bối Nhã nhìn mà chẳng hiểu gì cả.
Tề Thiên Kiêu mở mắt ra, sắc mặt vẫn u ám, anh cầm điện thoại, thần tốc bấm số.
Reengggg…
Máy nội bộ trên bàn An Bối Nhã vang lên.
Hả?
An Bối Nhã quay đầu, nhảy xuống khỏi ghế dựa, hút hết một hơi ngụm trà sữa cuối cùng, cầm khăn tay chùi chùi miệng, sau đó nhấc điện thoại.
“An Bối Nhã, cô bây giờ, ngay lập tức, lập tức sang đây cho tôi!”
Phó tổng giám đốc có việc gì cần làm à?
Kêu cô đặt trước ở nhà hàng, để buổi tối anh hẹn hò với Lina, nhưng lại chỉ định chỉ muốn hiệu ăn Trung Quốc, bởi vì đồ Tây anh ăn chán rồi.
Việc này không phải là do Charmain phụ trách sao?
Hơn nữa, ở Scotland chỗ nào có nhà hàng Trung Quốc hả? Anh tưởng phố người Hoa vẫn là đô thị của Trung Quốc sao?
Nhìn ra nghi vấn của cô, Tề Thiên Kiêu lạnh lùng nói: “Thân là trợ lý đặc biệt của tôi, không phải là cái gì cô cũng phải làm à? Bằng không cho cô đến công ty làm cái gì? Đừng quên thân phận của cô, cô tới nơi này học tập, bất cứ mệnh lệnh nào của tôi, cô đều nên tuân theo.”
Ha! Được thôi!
An Bối Nhã sờ sờ cái mũi, khiêm tốn xin chỉ bảo. Dù sao chỉ là đặt chỗ ở nhà hàng thôi! Loại việc nhỏ này đương nhiên không có vấn đề, cô tuyệt đối sẽ làm cho phó tổng giám đốc long tâm đại duyệt.( duyệt: vui vẻ, hớn hở)
Cô tìm được một nhà hàng có danh tiếng khá tốt, người người khen ngợi, theo con đường cao cấp, nhất là người phương đông ưa thích vô cùng, chính là một nhà hàng có hương vị kiểu Trung Quốc chính cống.
Nhà hàng này rất khó đặt chỗ, ngày ngày đầy ngập khách, không một chỗ trống, có điều vẫn đặt được một gian phòng nhỏ. Thân là một trợ lý thực tập lâm thời đặc biệt, đây là năng lực cơ bản nhất — tuyệt đối phải làm hài lòng những đòi hỏi của ông chủ — cho dù yêu cầu này thực vô lý.
Có điều là một nhân viên tốt, cô tuyệt đối sẽ không lén lút oán thầm ông chủ, cô sẽ tận tâm tận lực mà đạt thành yêu cầu anh.
An Bối Nhã đích thân lái xe đưa hoàng tử và công chúa đến nhà hàng, đúng, cô là người lái xe, vì đây là mệnh lệnh của ông chủ.
Thậm chí khi anh xuống xe, còn thực hèn mọn giúp bọn họ mở cửa xe.
Tề Thiên Kiêu xuống xe, nhìn tên nhà ăn, sắc mặt khẽ biến, sau đó lườm cô gái bên cạnh, An Bối Nhã thì quay lại mỉm cười vô tội.
Ồ! Đúng rồi, quên mất không nói, đây là nhà hàng Trung Quốc nổi danh bởi món cay Tứ Xuyên, mà Tề Thiên Kiêu không ăn cay, một chút cay cũng không thể, đây là nhược điểm của anh, anh chưa bao giờ cho người ngoài biết.
Sao cô lại biết?
Ở Tề gia có việc gì có thể giấu diếm được lão Cole sao? Đương nhiên không thể, ông chính là một quản gia hoàn hảo, chủ nhân yêu thích cái gì, ông đều nhất thanh nhị sở( một rõ hai ràng).
Mà cô, lại là tiểu thư mà Cole thương yêu nhất, cô muốn biết chuyện gì, ông đều nói cho cô hết.
“Tề, đây không phải là nhà hàng Trung Quốc sao?” Lina khoác tay Tề Thiên Kiêu, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của nhà hàng. Cô chưa từng tới loại nhà hàng này bao giờ.
“Lina, phó tổng giám đốc biết chị chưa bao giờ nếm thử cơm kiểu Trung Quốc, cho nên đặc biệt căn dặn em đặt trước.!” An Bối Nhã meo meo cười.
“Thật à?” Lina vui vẻ nhìn Tề Thiên Kiêu “Tề, cám ơn anh.”
Tề Thiên Kiêu không đáp lại, chỉ cúi đầu cười nhẹ với Lina, sau đó liếc nhìn An Bối Nhã, con ngươi đen híp lại.
Phải chăng cô gái này biết anh không ăn được cay?
Lina quay đầu hỏi An Bối Nhã, “Bối Nhã, bữa tối này em có muốn dùng cùng chúng tôi không?”
Đây đương nhiên chỉ là một câu hỏi xã giao, người khôn ngoan sẽ biết nên từ chối.
Nhưng mà An Bối Nhã vốn trắng trợn bẩm sinh, lập tức gật đầu cười, “Được thôi!”
Sau đó mặc kệ sự kinh ngạc của Lina, dẫn đầu tiến vào nhà hàng.
“Đi thôi! Thời gian đặt chỗ mau qua lắm.” Ha ha! Cô đang chờ xem kịch vui đây!
Bước vào nhà hàng, đập vào mắt là thiết kế theo phong cách Trung Quốc, bày biện hoa lệ tao nhã, khách đến rất đông, song cũng không ồn ào.
Phục vụ dẫn bọn họ đến gian phòng phía trong. An Bối Nhã lập tức ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nói với người phục vụ: “Những thức ăn yêu cầu, tôi đã nói với quản lí của các anh trong điện thoại.”
“Vâng, quản lí đã căn dặn, đồ ăn của quý khách sẽ lập tức được mang tới, xin quý khách chờ một chút” Phục vụ vừa lễ phép trả lời, vừa giúp họ rót trà nóng.
“Được, cám ơn.” An Bối Nhã cười nói cảm ơn, sau đó ở phía đối diện hai người nói: “Em đã đã dặn dò rồi, gọi một số món ăn nổi danh nhất ở đây, Lina, chị hẳn sẽ không trách em tự tiện ha?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tuy rằng cảm thấy An Bối Nhã rất không thức thời, lại thật sự theo chân bọn họ cùng dùng cơm, nhưng Lina vẫn cứ mỉm cười xinh đẹp, tất cả đều bộc lộ khí chất tôn quý của thiên kim nhà giàu.
Đối với loại bé gái mồ côi được nhận nuôi như An Bối Nhã này, cô ta không tranh cãi gì, cô ta cũng sẽ không vô lý mà tỏ ra điệu bộ cao hơn người khác một bậc, thái độ của cô vẫn tao nhã lễ độ, nhưng cái loại nội tâm bên trong mơ hồ lộ ra kiêu căng ngạo mạn này, An Bối Nhã sao không nhận ra được.
Nhưng cô cũng không hề gì, đạo đức giả mà thôi! Không phải cô không biết, dù sao với Lina thích giả bộ độ lượng, cô cũng tiếp tục làm như không thấy.
“Tề, cám ơn anh đã dẫn em đến nhà hàng này, lần đầu tiên em đến đây, cảm thấy thực mới lạ.” Lina tiến sát vào trong ngực Tề Thiên Kiêu, cố ý trước mặt An Bối Nhã trưng ra sự thân mật của hai người, cố tình ám chỉ cô, sự tồn tại của cô làm phiền bọn họ đến thế nào.
An Bối Nhã đang cầm trà nóng, an nhàn quay đầu thưởng thức hoa văn của đèn lồng treo trên tường, trắng trợn phớt lờ sự ám chỉ của cô ta.
“Em thích là tốt rồi.” Tề Thiên Kiêu gợi lên nét cười, cầm tay Lina, lòng lại nghĩ, không biết cô gái đối diện kia có chủ ý gì.
Chỉ chốc lát sau, phục vụ mang từng món ăn lên, mỗi lần bưng lên một món ăn liền giới thiệu với họ.
“Những món ăn của quý khách là đậu hũ Ma bà, cung bảo kê đinh, trúc hương lạt tử kê, dưa chua cá cờ, ngũ canh tràng vượng, hồng muộn xuyên hoàn tử, thịt bò hầm dưa bao tử.” Phục vụ sau đó lại mang cho họ cơm trắng, “Nếu cơm không đủ thì hãy gọi, chúng tôi sẽ mang thêm.” Sau đó khom người chào, rời khỏi gian phòng.
(Đậu hũ Ma bà: một món đậu phụ nổi tiếng của Tứ Xuyên. Ngũ canh tràng vượng: một món hầm cay với nguyên liệu chính là tràng lợn. Cung bảo kê đinh: là món thịt nạc gà chặt nhỏ xào với ( thường dùng thịt ức gà hay đùi gà) hành tây, hành lá, ớt khô, đậu phộng dầu hào, xì dầu, dầu mè, tiêu, đường ( có thể cho thêm ớt ngọt nếu thích). Còn một số món mình tìm không ra… hồng muộn xuyên hoàn tử có lẽ là thịt viên nấu chung với thuốc viên, trúc hương lạt tử kê là gà nấu với ớt, món ăn có hương trúc)
Tề, những món này…” Lina ngây ngẩn nhìn dầu mỡ cay xè đỏ rực như bốc cháy bên trên, xông vào mũi là mùi hương rất nồng.
“Lina, đây chính là đồ ăn Tứ Xuyên chính gốc.” Cô còn dặn quản lí, muốn dùng loại ớt cay nhất và đỗ tương nấu chung( thành tương ớt luôn rồi=]]), vì ông chủ của cô thích nhất là ăn cay.
Nhìn màu đỏ tươi của các món ăn, Tề Thiên Kiêu mím môi, tức giận đến nghiến răng, muốn bóp chết cô gái An Bối Nhã quỷ tha ma bắt này, hơn nữa khi thấy vẻ mặt đắc ý của cô, anh lại càng cáu tiết.
“Phó tổng giám đốc, cơm trắng nên chan ngũ canh tràng vượng, như vậy hương vị mới đủ đầy!” Cô giúp anh xới cơm trắng, chan một muôi ngũ canh tràng vượng đầy vào bát anh, “À! Đậu hũ Ma bà cũng không thể bỏ qua.” Lại thêm một thìa, sau đó thân thiết đưa tới trước mặt Tề Thiên Kiêu.
“Phó tổng giám đốc, anh nếm thử một chút xem nào!”
Tề Thiên Kiêu hung hăng trừng cô.
“Làm sao vậy?” Vẻ mặt An Bối Nhã vô tội, sau đó kinh ngạc lấy tay che miệng.
“Phó tổng giám đốc, không phải là anh không dám ăn cay chứ?” Cô kinh hô, ngay cả ánh mắt của anh cũng tiết lộ — không thể nào? Một đại nam nhân thế mà lại không dám ăn cay sao?
Tề Thiên Kiêu híp mắt, nhìn cô đang cố tình tươi cười, anh hiểu, cô gái này nhất định đã biết.
Cole, nhất định là Cole!
“Tề?” Lina cũng kinh ngạc nhìn Tề Thiên Kiêu, “Anh không dám ăn cay à?”
Vậy sao lại chọn nhà hàng Tứ Xuyên?
Tề Thiên Kiêu miễn cưỡng nở một nụ cười ung dung hờ hững, “Sao thế được, đương nhiên anh dám ăn.”
Anh bưng bát lên, nhìn nước sốt màu đỏ sáng bóng, anh nắm lấy đôi đũa.
Tề gia mặc dù đang phát triển ở Anh quốc, nhưng tổ tiên của ta là người phương đông, con cháu không được quên cội nguồn của bản thân, các thế hệ con cháu đều phải học tiếng Trung — đó cũng là nguyên nhân tiếng Trung của anh lưu loát như vậy, mà ở Tề gia coi trọng hạt cơm hơn bình thường, biết dùng đũa đương nhiên cũng là chuyện thường.
Anh gắp một miếng cơm bỏ vào trong miệng, trước tiên là cảm giác tê dại, sau đó là vị cay tràn ngập trong miệng, làm cho cả miệng anh nóng rực lên, nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút thay đổi.
“Tề?” Lina nhìn anh.
“Sao vậy?” Tề Thiên Kiêu mỉm cười với cô ấy, “Nào, em cũng ăn nhé!” Anh gắp miếng bò hầm bỏ vào trong bát cô.
“Được” Lina cũng cầm đũa, mặc dù có chút vụng về, song vẫn giữ dáng vẻ tao nhã.
Tề Thiên Kiêu nhìn về phía An Bối Nhã, cánh môi phiếm hồng nở một nụ cười lạnh nhạt, “Ngũ canh tràng vượng này cũng không tồi, em cũng nếm thử một chút.”
Anh có qua có lại, chan một thìa ngũ canh tràng vượng lên bát cơm trắng của cô.
“Cám ơn.” Oa! Thực cảm động, phó tổng giám đốc đích thân vì cô phục vụ ư! “Nhưng như vậy không đủ, để tự em là được rồi.”
Cô chan thêm cho mình một thìa nữa, hành động này khiến Tề Thiên Kiêu ngạc nhiên nhìn chằm chằm, sau đó gắp một miếng lạt tử kê bỏ vào miệng, húp cơm chan ngũ canh tràng vượng.
“Phó tổng giám đốc, miếng lạt tử kê này không tồi.” Độ cay quá phù hợp. Cô gắp một miếng vào trong bát anh, hướng bề phía anh chớp chớp mắt, “Ăn thử xem.”
Tề Thiên Kiêu cảm thấy khóe miệng mình giần giật run rẩy, nhìn nét cười của cô, biết rõ cô đang chỉnh anh, nhưng tự tôn của đàn ông khiến anh thua không dậy nổi.
Anh liếm môi, nuốt nước miếng một cái, gắp miếng lạt tử kê lên ăn.
Quả nhiên, cắn xuống thì vị cay liền tràn ra, làm cho thái dương anh run rẩy.
Nhìn vẻ tươi cười của An Bối Nhã, thấy cô một hơi ăn ngon lành, mỗi một miếng, lại dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh.
Nuốt thịt gà, anh không chịu tỏ ra yếu kém mà một miếng một miếng ăn cơm trắng trong bát, còn cô nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh.
Anh, ăn hết rồi!
“Ọe…” Tề Thiên Kiêu vừa về tới Tề gia liền nôn ra, còn thượng thổ hạ tả, vô cùng thê thảm.
“Thiếu gia, ngài có khỏe không?” Cole lo lắng gõ cửa.
“Tôi không sao.” Tề Thiên Kiêu ôm bụng, ra khỏi phòng tắm. Giọng anh khàn khàn, sắc mặt trắng bệch, nhíu mày, môi lại cực đỏ, hơn nữa dường như còn hơi sưng.
“Thiếu gia, ngài uống một chút thuốc dạ dày đi.” Cole cầm thuốc dạ dày đưa cho anh.
Tề Thiên Kiêu mở miệng nuốt. Lại nhận lấy cốc trà nóng Cole đưa, anh ngồi trên giường, từ từ nhắm hai mắt lại, suy yếu một hơi lại một hơi uống.
An Bối Nhã thì đứng ở cửa, ló đầu nhìn trộm.
Cô không nghĩ rằng Tề Thiên Kiêu có thể chịu đựng như thế, vậy mà thực sự ở nhà hàng đem toàn bộ món ăn ăn hết, tuy rằng đổ mồ hôi môi sưng đỏ, nhưng vẫn tiếp tục bình tĩnh lái xe đưa Lina về nhà, chống đỡ đến tận khi trở lại Tề gia, nhìn anh như vậy, cô còn tưởng rằng anh không sao.
Vậy mà, ai biết vừa vào cửa anh liền nôn ra hết.
Lần đầu tiên thấy Tề Thiên Kiêu như vậy, quả thực là hù chết Cole.
Ông từ trước đến giờ chưa từng thấy thiếu gia thảm hại như vậy, với sự dạy dỗ nghiêm khắc của tước gia, hơn nữa cá tính thiếu gia kiêu ngạo, anh chưa bao giờ để bản thân lộ ra bất luận điều xấu xí gì trước mặt người khác.
“Tiểu thư.” Thấy An Bối Nhã đang đứng ở cửa, trong mắt Cole có trách móc. Nghe tiểu thư nói ra quá trình, ông cho rằng lằn này tiểu thư đùa quá mức rồi.
An Bối Nhã cũng biết mình lần này hình như làm hơi quá, cô chột dạ sờ sờ mũi, hướng về phía Tề Thiên Kiêu mở miệng,”Này! Tề Thiên Kiêu, anh có khỏe không?”
“Không chết được.” Tề Thiên Kiêu nghiến răng nói.
Chết tiệt, cảm thấy dạ dày của anh như đang có lửa đốt, vị cay khiến người ta run lên đó hoàn toàn ở trong dạ dày anh quấy phá.
“Thế nào? Cô hẳn rất hả hê nhỉ?” Tề Thiên Kiêu tức giận trừng cô.
Đời này anh chưa từng mất mặt như vậy, lại nôn trước mặt hạ nhân, còn để người ta dìu vào phòng, thượng thổ hạ tả, thiếu chút nữa chết trong phòng tắm.
Mà đây, đều do cô ban tặng.
An Bối Nhã bĩu môi, dáng điệu máy móc của anh khiến cô theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng khi nhìn sắc mặt khó coi của anh, lời nói lại nuốt trở về.
Nhìn anh khó chịu, cô vui vẻ sao được.
Trong lòng tràn đầy áy náy, cô thật sự không nghĩ anh sẽ như vậy, ai bảo anh sĩ diện như vậy chứ, hiểu rõ cô đang chỉnh anh, còn đem toàn bộ đồ ăn ăn sạch.
Cá tính kiêu ngạo của người đàn ông này thật sự khiến người ta chán ghét, An Bối Nhã lẩm bẩm trong lòng. Nhưng bộ dáng yếu ớt của anh lại làm cô mềm lòng.
Cắn môi, cô do dự một lúc, mới từ từ mở miệng.
“Thực xin lỗi.” Cô cúi đầu nhận lỗi, đôi mắt đẹp ngó anh, giọng điệu mềm mại, như đang làm nũng với anh, “Là lỗi của tôi, tôi không nên chỉnh anh.”
“Cô…” Không nghĩ tới cô sẽ xin lỗi, Tề Thiên Kiêu không khỏi kinh ngạc, hơn nữa cô còn dùng giọng nói mềm mại nói với anh.
Tề Thiên Kiêu trừng mắt nhìn cô, hoài nghi mình có phải nôn đến xuất hiện ảo giác hay không.
Anh nghĩ cô sẽ bật lại anh, sẽ cười anh, sẽ dùng cái miệng nhỏ nhắn kia phun ra một câu gì đó khiến người ra muốn bóp chết cô, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, cô lại nói câu xin lỗi với anh.
“Tôi lần này là thật sự quá đáng, thật sự rất xin lỗi.” Điệu bộ cô êm dịu, không hề kiêu ngạo, giống như một cô bé đang làm sai.
Cô như vậy, khiến anh không thể thích ứng, lại càng không biết nên trả lời như thế nào trả lời.
Nhìn hai người, Cole ở một bên cúi đầu hé miệng nhịn cười, lén lút rời khỏi phòng.
“Anh có khỏe không? Vẫn rất khó chịu à?” An Bối Nhã đi về hướng anh, đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, mặt mày lộ ra sự quan tâm.
Tề Thiên Kiêu kinh ngạc nhìn cô.
Anh chưa thấy bộ dạng này của cô bao giờ, anh từng thấy cô hung hăng, từng thấy cô bướng bỉnh, từng thấy bộ dáng kiêu ngạo trẻ con không ai bì nổi của cô.
Thế nhưng, chưa từng thấy cô dịu dàng với anh.
Cô thế này thật xa lạ, khiến anh trở tay không kịp, không biết nên cư xử thế nào, ngay cả thói quen nói với cô bằng giọng điệu châm biếm từ trước đến nay trong nháy mắt cũng không dùng được.
“Tề Thiên Kiêu?” Sao không nói gì vậy?
An Bối Nhã khom người xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát anh, trên mặt có nghi hoặc, “Aizzz! Anh sao rồi?”
Ngây ngốc nhìn cô làm gì?
Tề Thiên Kiêu nháy mắt hoàn hồn, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến gần sát, bỗng nhiên cả kinh, căng thẳng lùi về phía sau, nhưng lại lập tức dừng lại.
Chết tiệt, anh đang làm gì? “Không có việc gì.” Anh đẩy tay cô ra, gắng sức giữ bình tĩnh, “Đi ra ngoài, tôi muốn ngủ.”
“Ồ!” An Bối Nhã gãi gãi mũi, cũng không nói gì thêm.
“Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Cô dịu dàng nói, sau đó xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức gợi lên nụ cười thành công.
Cô hiểu chiêu yếu mềm này dứt khoát có hiệu quả. Có lúc, lấy nhu thắng cương mới là vương đạo nha!