Mảnh ghép 59 : Tại nhà Băng
Những cơn gió đông lạnh giá đến rồi đi, những tiếng rít trong đêm nghe sao ai oán, con đường trải dài vô tận khó ai có thể đi hết được.
Trong bóng đêm, mọi thứ đều trở lên huyền bí và lung linh, những vì tinh tú đua nhau lấp lánh bên cạnh ánh trăng vàng
Chuẩn bị trở thành con người của bóng đêm, trở thành sát thủ với chiếc mặt nạ, Băng dọn dẹp căn nhà xong cũng đến nửa đêm, tiếng chuông đồng hồ vang lên đúng 12h đêm, đường đã vắng vẻ, không gian tĩnh mịch hơn, có lẽ đêm là sự lên ngôi của các dân chơi chính hiệu
Vừa bước ra khỏi cửa nhà, một vệt sáng loé lên làm chói mắt Băng, phía sau vệt sáng ấy là một chàng tri hết sức quen thuộc, Phong lạnh lùng tắt chiếc đèn pin, đôi mắt hờ nhạt xám tro dãn ra,đôi môi khẽ nhếch lên:
– Định đi đâu?
Băng giật mình nhìn người con trai đứng đối diện mình, lòng vang lên bao thắc mắc và lo sợ
– Sao…cậu vào được đây?
– Kĩ thuật trèo tường – Phong đến cạnh Băng hơn, nâng cánh tay có vết thương lên và ngắm nghía một lúc, Phong không nói gì kéo cánh tay còn lại lôi Băng vào trong nhà
– Định đi đâu? – Phong lặp lại câu hỏi
– Tôi ra ngoài hóng gió không được à ?
– Nửa đêm ra ngoài hóng gió, cô có bị vấn đề gì không?
– Tôi thích
– Ở nhà đi, hôm nay tôi ở đây qua đêm với cô.
– Qua đêm? – Băng ngơ ngác
– Đừng nghĩ bậy.
– Tôi chưa nghĩ đến mà cậu đã nghĩ trước rồi. Ai bậy hơn?
Băng bĩu môi. Coi như nhiệm vụ tối nay không hoàn thành, Băng chán nản lườm tên kia và bước lên phòng thay quần áo.
Phong ngồi trên ghế sai Băng hết việc này việc nọ, đến lúc Băng tức lên quát lớn
– Cậu đến nhà tôi mà bắt tôi làm thứ này thứ kia như ô sin của cậu thế à ?
– Tôi là khách.
– Khách á, tôi mời cậu đến chơi sao?
– Không.
– Thế cậu về đi tôi còn đi ngủ
Phong không nói gì vươn tay đứng dậy, đút 2 tay vào bọc quần rồi thẳng tiến bước qua mặt Băng , chỉ như một cơn gió nhẹ và dập tắt , Phong lên phòng ngủ của Băng thả mình lên nệm mặc cho sự cau gắt đánh đuổi của Băng
– Tên đáng ghét này mi ngủ đấy ta ngủ ở đâu? – Băng quát lên tức giận, dậm chân huỳnh huỵch dưới sàn nhà, đã tức vì Phong làm lỡ kế hoạch tối nay đi bar của nó giờ lại tranh chỗ ngủ của cô
– Dưới đất hoặc sang phòng khác hoặc ngủ cùng tôi – Phong nói tỉnh bơ, tay gác lên chán, chân phải gác lên chân trái
– Chết tiệt – Băng không muốn đôi co lên tắt điện đi, bật tung cửa sổ ra hi vọng những chiếc chuông gió trong phòng mình sẽ doạ ma cho Phong chết.
Băng sang phòng của mẹ ngủ, cả đêm trằn trọc bực tức cái người phòng bên.
Có lẽ vì không quen ngủ giường con gái nên mấy con gấu vớ vẩn đã làm khó giấc ngủ của Phong, cậu thức mãi , tiếng chuông gió leng keng đập vào nhau theo gió, nhưng làn gió lạnh phảng vào rất lạnh, ác quỷ không đủ ấm, Phong vùng chăn dậy ngồi lên bệ cửa sổ và nghịch điện thoại, ánh sáng nhỏ nhoi chiếu vào khuôn mặt điển trai, sương phủ xuống, cái lạnh ban đêm reo xuống người nhấn chìm cơ thể cậu nhưng nhất định cậu sẽ không đóng cửa sổ lại.
Những chiếc chuông gió leng keng trong vô thức, liên hồi không dừng, trong màn đêm ánh mắt đôi môi cả khuôn mặt của Phong toát lên vẻ đẹp nhưng lạnh lùng đáng sợ.
Ác quỷ thấy chiếc laptop trên bàn học của Băng, nhẹ bước chân tới mở nó lên. Đập vào mắt Phong chính là gương mặt của cậu.Cái gương mặt lạnh lùng thiếu cảm xúc, ánh mắt kiêu kì đáng sợ.Phong ngỡ ngàng mình rất ít chụp ảnh, có chụp cũng chẳng công khai ra ngoài nhưng sao Băng lại có tấm hình Phong ngồi trong lớp thế này, chỉ có một điều khả nghi đó là chụp trộm
Sao nền laptop của Băng lại là hình của Phong?
Phong nhẹ nhếch môi cười rồi gập laptop lại, ánh mắt trở nên vô hồn trong suy nghĩ vẩn vơ.