Mảnh ghép 79 : Ghen..
– Băng không sao rồi, giờ có thể yên tâm về rồi em – M.K cười nói với Lam. Nụ cười mà bao lâu tưởng chừng đã chôn sâu và dĩ vãng, tưởng chừng sẽ không bao giờ được thấy nữa…Lam rất vui
– Mai anh ghé viện đưa Băng về hộ em nhé, em còn đi học nữa
– Ok,tất nhiên rồi em
Tối…
Mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh thật khó chịu..
May trong viện người ta không cấm sài điện thoại không thì Băng buồn đến chết mất
– Mày nghĩ nhỏ Nhi hại mày không?
Đó là dòng tin nhắn của Kỷ Lam
– Chắc vậy
– Chắc luôn rồi còn gì, mày bị vậy mà nhỏ còn cười đểu, vả lại sáng nay nhỏ có đưa ày ly nước cam vắt đó..nghi lắm
– Ừ, nhưng bằng chứng nào nói nhỏ làm giờ
– Bằng chứng á..dễ thôi
– Mày nói nghe coi
– Ui giùi..ui….tao không biết :v
– Mày chêu tao hả mày
– Đâu..tao nói thật mà
– Con ranh
– Ranh con….
…
Và cứ thế..Lam và Băng cứ nhắn tin với nhau suốt cả đêm.Vì Băng nằm riêng một phòng nên mới có thể nhắn tin thoải mái như vậy, riêng mà nằm chung cùng bệnh nhân khác có mà họ đá bay ra ban công luôn rồi ý
…
Có tiếng chuông nhấn kêu keng keng…
Phong mở cửa phòng mình ra thì đập vào mắt và gương mặt xinh đẹp của Uyên Nhi đang cười tươi nhìn mình
– Em ấn chuông nhiều vậy mà giờ anh mới ra là sao? – Uyên Nhi nói với vẻ nũng nịu, phải ấn chuông lâu vậy còn đỡ mỏi hơn là gõ cửa, mà phòng của Phong cũng như phòng của 3 tên còn lại đặc biệt mà, chỉ ấn chuông thì bên trong mới nhận được tín hiệu có người muốn vào phòng, còn gõ cửa hoặc la lớn gọi cũng là con số 0 tròn trĩnh..cách âm hết sức tưởng tượng
– Có chuyện gì? Sao em ở đây – Phong đáp lạnh,hờ hững
– Em vào phòng anh được chứ – Uyên Nhi lảng tránh câu hỏi của Phong.
Phong không nói cũng chẳng gật đầu, chỉ thong thả bước vào bên trong, nơi chiếc laptop vẫn sáng..
Uyên Nhi bước vào mà cười tươi như hoa.CÔ nàng iểu điệu nói
– Hôm nay em ngủ cùng phòng anh Phong nhé !!
– Còn rất nhiều phòng trống.
– Em sợ ma, anh biết đấy
– Ngủ cùng quản gia, người làm
– Em mà phải ngủ chung cùng lũ người dưới đó sao? – Uyên Nhi khinh khỉnh, cô nàng kênh kiệu khinh người…chảnh gọi bằng phu sự
– Tuỳ em – Phong hững hờ, tiếp tục công việc dở dang trên laptop
– Anh làm gì thế? – Uyên Nhi nhướn người vào màn hình laptop, nhìn đôi tay lướt nhẹ nhàng trên bàn phím, đôi mắt ghim chặt nơi màn hình…* Anh hùng bàn phím *
– Việc – Phong đáp cụt lủn, Phong đang cảm thấy khó chịu vì Uyên Nhi ngày một xích gần cậu, nếu Nhi không phải em của chú ruột mà Phong kính trọng thì cô nàng chắc đang ở bên thế giới nào khác…không phải ở thế giới loài người =))
Phong đứng dậy,đi vào trong nhà tắm để tắm.Laptop vẫn sáng,cậu không tắt màn hình đi. Uyên Nhi lén đến xem trộm việc mà Phong đang chăm chú làm nhưng cô nàng chả hiểu một chút gì về việc Phong đang làm cả, toàn những còn số dài dằng dặc nhìn hoa hết cả mắt, dữ liệu thì lúc ẩn lúc hiện..
Uyên Nhi vô tình Restorn down trang đó của Phong, đập vào mắt cô nàng là màn hình máy tính với hình nền là một cô gái..không ai khác chính là Băng
Uyên Nhi nghiến răng kèn kẹt và mở lại trang cho Phòng, tức tối đi rời khỏi laptop trước khi Phong tắm xong..
Không sai..nghi ngờ của Uyên Nhi đã đúng, người con gái mà Phong đang dành tặng tình cảm và trái tim sắt đá của mình cho người ấy chính là Băng…
Uyên Nhi cảm thấy khó thở, ngột ngạt nhưng sự tức giận..ghen tuông chiếm đa số.Cô nàng nắm chặt tay khẽ rít thầm trong đầu
” Anh Phong là của mày Nhi ạ, tuyệt đối là của mày “
Tối nay, vì sự có mặt của Uyên Nhi, Phong thức trắng cả một đêm không ngủ, nhường chỗ cho Uyên Nhi…và ngay ngày mai..chiếc giường và chăn gối của Phong sẽ được thay mới một loạt..
—
9h30′
Có tiếng gõ cửa..
– Anh Mạc Khanh đến sớm vậy, em ra liền – Băng trèo xuống khỏi giường bệnh và cười tươi chạy đến mở cửa
– Ơ..Phong…- Băng ấp úng khi người trước mặt mình là Phong chứ không phải M.K
– Chuẩn bị về được chưa? – Phong nhìn Băng lén cười đểu
– Cậu không đi học sao mà đến đón tôi, M.K đâu?
Phong cảm thấy khó chịu trong lòng khi Băng thường xuyên nhắc đến tên này trước mặt cậu.
– Đừng nhắc tên đó trước mặt tôi – Phong lạnh lùng rồi đặt mình ngồi xuống giường ra hiệu cho Băng chuẩn bị về.Băng bĩu môi rồi quay đi không nói lời nào.Thu dọn đồ xong mới mở miệng :
– Về thôi
Băng bỏ điện thoại ra nhắn tin cho M.K không phải đến đón nữa và leo lên xe Phong để cậu ta chở về nhà
” Anh nghỉ học là vì đi đón cô ta sao,anh thật sự thích nó…” – Uyên Nhi đi theo sau, đập tay vào vô-lăng xe, bực tức.Nước mắt từ đâu chảy ra ướt nhèm khuôn mặt.Miệng không ngừng thốt lên những lời cay độc..ánh mắt chứa vô số sự phẫn nộ và căm tức
…
– Alo, anh Ken hả, Băng bảo cô ta yêu anh đấy, anh liệu mà tỏ tình với người ta thật lãng mạn vào
– Em nói sao??
– Em không nhắc lại lần hai nhé!
– Uh !
Ken cúp máy, chỉ còn 1 tiết nữa là tan học..Ken đã lao thẳng về nhà để xe rồi lấy xe đến nhà Băng.Ken có phần rất vui nhưng cũng rất lo sợ vì không tin vào lời nói ấy của Uyên Nhi cho lắm, cậu muốn gặp Băng hỏi chuyện ngay bây giờ…
Ngôi nhà có giàn hoa thiên lý thoáng hiện lên.Chiếc xe của Phong đỗ bên ngoài cản đường vào trong cổng
Ken bước vào trong..hơi bất ngờ vì sự có mặt của Phong, tim Ken chợt nhói lên tự bảo mình chắc Uyên Nhi muốn cậu nhìn thấy cảnh Phong và Băng ở chung nhà…cậu nghĩ Uyên Nhi muốn giúp cậu quên đi Băng…nhưng ngược lại Uyên Nhi lại muốn cậu cướp lấy Băng từ tay Phong…
Thôi thì chấp nhận sự thật trước mặt là Băng đã dành tình cảm cho Phong, Ken chỉ lặng cười rồi quay lưng đi không cho hai người bên trong biết.
Thật sự giữa tình yêu và tình bạn, cậu rất khó chọn.
Dù tim đau nhưng Kèn vẫn chịu đựng tốt, cậu không bao giờ biết ghen và từ ghen cũng chẳng nằm trong từ điển của cậu nên cậu sẵn sàng chúc phúc cho Băng..