Bí Mật Phù Thủy - Phần 2

Chương 42: CHAP 42: NGHI NGỜ



Ryu nhé!!!
==============================================================
CHAP 42: NGHI NGỜ
Nó và hắn ngẩng người nhìn nhau rồi lại nhìn bức thư đang cầm trên tay.
Thầy hiệu trưởng lẫn các giáo sư đều chăm chú nhìn nó và hắn. Không khí trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Cuối cùng, thầy hiệu trưởng cũng không nén nổi sự tò mò lẫn khó hiểu mà lên tiếng:
– Ryu, có… vấn đề gì sao?
Nó khẽ nhíu mày rồi cũng trả lời:
– Vâng. Vấn đề… rất lớn.
Tất cả đều im lặng đợi nghe nó nói. Nó khẽ quay sang nhìn hắn rồi hít thở thật sâu, bàn tay siết chặt tờ giấy trên tay mình, lên tiếng:
– Những dòng chữ trong bức thư này… là cổ ngữ của vương quốc huyền bí.
Thầy hiệu trưởng sững sờ tại chỗ. Các giáo sư cũng có biểu hiện y hệt nhưng rất nhanh chóng, một vị giáo sư bật cười thành tiếng, liếc nhìn nó bằng ánh mắt đầy khinh thường, mỉa mai:
– Cô là… giáo sư Ryu, đúng chứ?
Nó khẽ gật đầu. Người đó lại cười lớn rồi nói tiếp, vẫn một vẻ mỉa mai như cũ:
– Giáo sư Ryu. Một người mới như cô, năng lực chưa ai xác nhận, được làm giáo sư hướng dẫn cho kì thi quan trọng đã là điều kì lạ rồi. Lúc này, cô lại nói những lời kì lạ như vậy, là ý gì đây?
Một vài giáo sư cũng ngừng vẻ trầm ngâm, sửng sờ mà tán thành với vị giáo sư vừa rồi, lên tiếng:
– Đúng vậy. Vương quốc huyền bí đã biến mất cách đây rất lâu rồi, chỉ còn lại một người kế thừa duy nhất. Cô nghĩ… bản thân cô là ai mà dám tự tin khẳng định đây là cổ ngữ của vương quốc huyền bí???
– Chẳng có căn cứ nào để chúng tôi tin lời cô nói cả. Nếu nói như cô, tôi cũng có thể nói đây là một loại cổ ngữ nào đó hoặc một mật mã nào đó cũng được vậy.
Những lời nói phản đối nó cứ thế lần lượt vang lên. Nó và hắn im lặng, nét mặt không chút biến đổi, căn bản là chẳng có phản ứng gì trước những lời nói đó. Thầy hiệu trưởng từ khi nghe những lời này, sắc mặt đã dần trở nên khó coi. Đến cuối cùng, không chịu đựng được thầy quát lên:
– Im hết đi.
Tất cả giáo sư bắt đầu xám mặt lại trước thái độ giận dữ của thầy hiệu trưởng, ngay sau đó, tất cả không ai dám hó hé thêm lời nào.

Nó nhìn thầy hiệu trưởng, nhẹ giọng lên tiếng:
– Thầy đừng giận. Phản ứng này của họ… cũng là bình thường thôi mà. Nhưng… em cam đoan đây chính là cổ ngữ của vương quốc huyền bí.
Thầy hiệu trưởng tâm trạng đã dịu lại, mỉm cười với nó:
– Không cần phải giải thích nhiều, thầy hoàn toàn tin tưởng ở em, Ryu.
Rồi thầy quay sang nhìn những giáo sư khác, dáng vẻ đầy nghiêm nghị:
– Ryu và… Ren. Hai người họ từng là học trò của ta và cũng là những học trò xuất sắc nhất. Thực lực của cả hai, ta là người rõ nhất. Mong rằng không có ý kiến bàn cãi nào về chuyện Ryu và Ren về Witchard và… cũng mong đừng ai làm phiền đến hai người, được chứ???
Các giáo sư đảo mắt nhìn nó và hắn, một số tỏ ra vô cùng khó chịu nhưng rồi, tất cả đều gật đầu, chấp nhận tuân theo lời yêu cầu của hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng gật đầu hài lòng rồi nói:
– Chuyện ở đây, các giáo sư hãy xử lí và điều tra rõ giúp.
Thầy vừa dứt lời, vị giáo sư ban nãy lại lên tiếng:
– Thưa thầy. Chuyện này rõ là còn rất nhiều nghi vấn.
Ngừng một lúc, vị giáo sư đó lại nói tiếp:
– Witchard được bao quanh bởi một lớp màng bảo vệ phép thuật vô cùng vững chắc, làm sao có thể để cho nhiều người như vậy xâm nhập vào được??? Vả lại…
Giáo sư đó khẽ liếc mắt nhìn nó và hắn rồi tiếp:
– Liệu hai vị này có phải có liên hệ với nhóm người này hay không??? Phải chăng vì sợ bại lộ chuyện gì đó mà giết người diệt khẩu?
Thầy hiệu trưởng lộ rõ vẻ khó chịu. Nó nhìn hắn, vẫn không chút cảm xúc mà nét mặt còn tỏ ra có vài phần nhàm chán, nó khẽ mỉm cười. Rồi, quay sang nhìn vị giáo sư kia, nó khẽ cười đáp lời:
– Giáo sư… suy diễn hơi nhiều thì phải. Việc ở đây chúng tôi đã kể rõ rồi, không có chút giả dối nào trong lời nói cả. Vả lại…
Nó ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Rào chắn của Witchard cũng không vững chắc như vậy đâu. Phá vỡ được để xâm nhập vào… chỉ là chuyện đơn giản. À mà… cũng chẳng cần phá vỡ, chỉ cần tạo một lỗ hổng là ổn thỏa cả rồi.
Giáo sư kia bật cười trước lời nói của nó:
– Giáo sư Ryu, cô nói dễ phá vỡ rào chắn phép thuật bao quanh Witchard, vậy… cô có làm được không?

– Dĩ nhiên là được.
Nó thản nhiên đáp lời. Câu trả lời của nó khiến vị giáo sư vừa rồi nét mặt cứng đờ lại còn các giáo sư khác thì sững sờ.
Thầy hiệu trưởng lên tiếng, nhưng giọng nói cũng chưa đầy sự tin tưởng dành cho nó:
– Ryu, rào chắn Witchard đã được nâng cấp lên gấp nhiều lần so với trước đây, cũng thuộc loại kiên cố trong thế giới phép thuật. Vậy mà… vẫn có thể phá vỡ hay tạo lỗ hỏng được sao?
Nó gật đầu khẳng định:
– Vẫn có thể. Tất cả đều có điểm yếu nên… không có gì là hoàn toàn cả.
Rồi, nó khẽ cười:
– Hay… để em làm thử chứng minh nhé!!!
Nói rồi, nó đưa một bàn tay ra trước mặt, chuẩn bị lẩm nhẩm thần chú. Ngay lúc này, hắn lập tức nắm lấy tay nó, lạnh lùng lên tiếng:
– Để anh.
Nó hiểu ý, lùi về phía sau.
Hắn tiến lên phía trước, ánh mắt nhìn lên bầu trời. Rồi, hắn vẽ một vòng tròn phép thuật trong không khí, ở giữa là hình ngôi sao mười cánh đầy đẹp mắt. Vòng tròn đã hoàn thành, tâm ở ngay ngón tay của hắn.
Hắn nâng bàn tay đang giữ vòng tròn phép thuật lên cao, hướng thẳng lên bầu trời. Tư thế của hắn lúc này… hệt như tư thế của một người đang chuẩn bị bắn cung. Hắn kéo bàn tay còn lại về phía sau như đang kéo dây cung rồi sau đó thả ra. Ngay lập tức, một mũi tên màu xanh từ tâm vòng tròn phép thuật xuất hiện, thu cả vòng tròn phép thuật vào thân mình rồi phóng vút lên cao.
Tất cả đều im lặng dõi mắt theo hành động của hắn.
1 giây… 2 giây… 3 giây…
Mũi tên đang lao như ánh sáng bất chợt biến mất. Ngay sau đó, một lớp màng tím nhạt xuất hiện và… kèm theo một vết nứt lớn. Tất cả… như nín thở khi nhìn thấy cảnh này.
– Vỡ… vỡ ra rồi.
Vị giáo sư vừa rồi phản bác nó lắp bắp lên tiếng. Ai nấy đều hết sức kinh ngạc, không thốt nên lời.
Hắn đã hoàn thành phép thuật của mình, lui về đứng cạnh nó. Nó khẽ thở dài rồi lên tiếng:

– Giờ thì… mọi người đã tin rồi chứ?
Thầy hiệu trưởng lập tức trở về dáng vẻ bình thường, nhìn nó với vẻ mặt lo lắng:
– Ryu, ai có thể phá lớp bảo vệ này?
Hắn nhanh chóng lên tiếng:
– Chỉ cần là một phù thủy cấp cao có khả năng nén sức mạnh ma thuật và giải phóng với tốc độ cao thì không khó để làm chuyện này.
Nó gật đầu, đề nghị:
– Em nghĩ… cần nâng cấp rào chắc bảo vệ ở Witchard.
Thầy hiệu trưởng nhìn nó đầy chờ đợi:
– Vậy… phải nâng cấp thế nào để không dễ bị phá vỡ như vậy?
– Rào chắn trong rào chắn.
Hắn lại một lần nữa lên tiếng trả lời. Mọi người hoàn toàn ngơ ngác. Nó khẽ cười rồi giải thích:
– Đúng là rào chắn hiện tại cũng rất tốt nhưng vẫn có thể phá vỡ dễ dàng. Vậy nên, chỉ cần kết hợp các loại rào chắn lại, mỗi loại có một ưu điểm, nó sẽ bù trừ khuyết điểm cho loại còn lại.
– Nhưng… không dễ chút nào.
Một giáo sư có vẻ tán thành với suy nghĩ của nó và hắn, trầm ngâm lên tiếng. Thầy hiệu trưởng cũng gật gù:
– Phải, rất khó.
Rồi, như sức nhớ ra điều gì đó, thầy hiệu trưởng hồ hởi đề nghị:
– Ryu, có thể nhờ em… trong chuyện này không?
Tất cả đều bất ngờ quay ánh mắt sang nhìn nó. Mọi người đều tự hỏi, liệu… nó có làm được hay không mà thầy hiệu trưởng lại tin tưởng đến vậy?
Nó có chút do dự. Hắn lên tiếng:
– Trễ rồi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi, khi khác trả lời.
Thầy hiệu trưởng toang nói gì đó nhưng đứng trước hắn – vị hoàng tử nỗi tiếng lạnh lùng – thầy không nói thêm được lời nào. Nó cũng không muốn thầy hiệu trưởng phải khó xử, đành lên tiếng:
– Em cần thời gian suy nghĩ, nghĩ xong sẽ trả lời thầy.
Thầy hiệu trưởng biết không có khả năng ép buộc nó và hắn, gật đầu:
– Được. Mong rằng em sẽ đồng ý.

Rồi, nó nhìn lại bức thư trên tay, ánh mắt thoáng thay đổi. Rất nhanh, nó nhìn thầy hiệu trưởng, cất lời:
– Bức thư này… em có thể giữ để từ từ tìm hiểu nội dung không?
Thầy hiệu trưởng hoàn toàn đồng ý với nó, hồ hởi gật đầu:
– Dĩ nhiên là được, thầy cũng có ý định nhờ em giải bức thư này. Thầy không nghĩ ra có người nào thích hợp hơn em.
– Cảm ơn thầy.
Nó mỉm cười cúi đầu đáp lời thầy hiệu trưởng. Rồi, hắn nắm lấy tay nó, lạnh lùng nhìn những người xung quanh:
– Về thôi.
Không để ai lên tiếng, hắn cứ thế kéo nó trở về lại phòng. Dù gì thì trời cũng đã khuya lắm rồi, không khí ngoài này cũng rất lạnh nữa, ở lại bên ngoài quá lâu thật không tốt chút nào.
Thầy hiệu trưởng nhìn theo bóng lưng nó và hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm khi Witchard có sự xuất hiện của cả hai. Thầy tin tưởng rằng dù có chuyện gì xảy ra, nó và hắn cũng sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ Witchard được an toàn.
Rồi, hắn nhìn về phía các giáo sư:
– Phiền các giáo sư chuyện ở đây. Tiến hành điều tra bí mật, chúng ta không nên để nhiều người biết chuyện hôm nay, sẽ dẫn đến nhiều phiền phức và khó khăn cho việc điều tra.
– Vâng.
Các giáo sư khác cúi đầu đáp lời.
Bên ngoài Witchard, hai người áo choàng đen đứng cạnh nhau. Một người lên tiếng:
– Có bị phát hiện không?
Người kia lắc đầu:
– Không. Nhưng… họ đã nhìn thấy tôi.
– Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ. Hãy nhớ, kế hoạch chỉ mới ở những bước đầu. Không được tiến hành trước khi Ngài cho phép. Thời cơ thực sự… chỉ có một mà thôi. Trước lúc đó… nhất quyết không có sơ sót gì, nếu không sẽ gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho Ngài, biết chưa?
Người áo đen kia cúi đầu cung kính:
– Vâng.
Nói rồi, cả hai cùng biến mất trong màng đêm tăm tối.
============================ENDCHAP42=======================


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.