Editor: Tiểu Mao / Thiên Thanh
Thư Thần quay ra nói với hai người kia: “Xe tôi để ở bên kia.”
Kỷ An Ninh dừng bước, nhìn thoáng qua nói: “Để em tiễn anh.”
Văn Dụ nghiêng mắt nhìn cô.
Kỷ An Ninh quay đầu nói với Văn Dụ: “Tôi đi tiễn Thư Thần, anh về trước đi.”
Văn Dụ nhếch lông mày. Kỷ An Ninh trừng anh một cái. anh cười cười, dời mắt đi chỗ khác, nói với Thư Thần: “Đi thong thả.”
Thư Thần trước khi đi còn phải nhìn hai con người này mắt đi mày lại, cảm giác như mình đang ăn thức ăn cho chó, càng tắc nghẽn trong lòng.
Kỷ An Ninh theo Thư Thần đi về chỗ gửi xe, đi đến chỗ xa hơn một chút, cô cảm thấy áy náy nói: “Hôm nay rất xin lỗi anh, sư huynh của em… Anh ấy luôn như thế. Nếu không, nếu không hôm nào em lại mời anh ăn cơm, hôm nay coi như không tính.”
“Không cần, không cần. Haha…” Thư Thần khoát tay, cười xấu hổ, “Bạn trai em rất thú vị.”
Sức ghen rất lớn, vừa phát hiện Kỷ An Ninh đi ăn cơm với người trẻ tuổi khác phái đã trực tiếp đuổi tới. Tính tình cũng lớn, nắm tay thôi cũng muốn phơi bày một chút hormone nam tính, tuyên cáo chủ quyền.
Thư Thần không muốn trêu trọc người con gái đã có bạn trai.
“Không, anh hiểu lầm rồi, anh ấy không phải…” Kỷ An Ninh muốn giải thích.
“Ha ha ha ha, anh biết, anh biết, không phải giải thích đâu.” Thư Thần điều chỉnh tâm lý xong, ngược lại có thể trêu chọc Kỷ An Ninh.
Hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, rõ ràng rất thân mật, giống như trong kịch bản thanh xuân vườn trường, hai bên đều thích nhau, còn thiếu mỗi xuyên qua tầng giấy dán cửa sổ thôi nhỉ?
Kỷ An Ninh có chút im lặng, nhưng ngẫm lại, nếu như vậy Thư Thần không giống với kiếp trước theo đuổi cô, so với kiếp trước thì bị Văn Dụ dập tắt ý nghĩ này sớm hơn, như vậy cũng tốt.
Cô không muốn giải thích, mặc cho Thư Thần hiểu lầm.
Dõi mắt nhìn xe Thư Thần rời đi, Kỷ An Ninh quay người trở về, lại thấy Văn Dụ đang đứng ở cổng trường, hai tay đút túi, cười như không cười nhìn cô.
Bộ dáng kia đúng là khiến người ta nhìn là thấy là muốn mặc xác hắn.
Cô đi qua, Văn Dụ đưa mắt: “Theo đuổi em à?”
Kỷ An Ninh liếc anh một cái, đi qua anh, tức giận nói: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Bình thường Kỷ An Ninh luôn có thái độ lạnh lùng, biểu hiện nhạt nhẽo. Lúc này cô tức giận, như mặt hồ lóng lánh, cả người chốc lát linh động hẳn lên, giống như tia sáng của bảo thạch luôn bị che lại bỗng nhiên tỏa ra hào quang.
Anh đuổi theo cô, mỉm cười nói: “Làm sao lại không liên quan đến anh, không phải chúng ta là bạn bè à.”
Kỷ An Ninh dừng bước.
“Văn Dụ.” Cô nói: “Tôi nói muốn làm “bạn bè” với anh là nghiêm túc. Nhưng nếu anh không muốn thì có thể không cần làm.”
Đôi mắt Kỷ An Ninh sáng như nước mùa thu, thái độ lạnh lùng nghiêm túc. Khiến Văn Dụ phải thu lại dáng vẻ tươi cười không đứng đắn của mình.
“Em đang nghiêm túc?” Anh lại nhướn mày.
Kỷ An Ninh không muốn lặp lại, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn anh.
Má Văn Dụ giật giật, ngẩng đầu nhìn trời nhếch nhếch miệng, giống như nghe được cái gì đó rất buồn cười, lại phải nhẫn nhịn không cười.
Kỷ An Ninh xoay người rời đi.
Văn Dụ khẽ vươn tay bắt lấy cổ tay cô.
Cổ tay cô tinh tế, bàn tay Văn Dụ rất lớn, khi dùng sức nắm chặt tay cô còn chưa đầy một vòng tay. Sức lực của anh đương nhiên không lớn như lúc bắt tay với Thư Thần, nhưng đối với Kỷ An Ninh mà nói thì đây là không cách nào thoát khỏi kiềm chế.
Văn Dụ không di chuyển, Kỷ An Ninh cũng không đi được.
“Buông ra.” Kỷ An Ninh không có sức để tức giận với anh.
Văn Dụ ngẩng cằm lên, cười lạnh: “Kỷ An Ninh, em rõ ràng chút cho anh, ai mẹ nó muốn cùng em làm bạn bè?”
Kỷ An Ninh nhìn anh, ngậm miệng lại.
“Giữa nam nữ làm gì có quan hệ bạn bè? Đứa con trai nào nói muốn làm bạn với em, đơn giản là hắn muốn đem em tới tay, trước ẩn núp, lựa chọn thời cơ mà hành động thôi. Mở miệng ngậm miệng muốn cùng em làm bạn, đều là ngụy quân tử.” Văn Dụ chẳng thèm ngó tới.
“Anh bây giờ muốn nói rõ với em. Anh muốn làm người yêu của em.” Văn Dụ nói xong lại mặt dày bổ sung một câu, “Cũng muốn em trở thành người yêu của anh.”
Văn Dụ nói cái này rất nhiều, kiếp trước anh nói về chuyện này rõ ràng hơn bây giờ. Hiện tại bởi vì thời gian hai người bọn họ quen nhau chưa lâu, anh vẫn chưa hoàn toàn bày ra hết.
Nhưng anh nói như vậy cũng là cố ý. Anh tự biết mình là dạng người gì, cũng chưa từng muốn vì ai mà phải thu lại chính mình, kiềm chế ý nghĩ của mình.
Anh cảm thấy mình không phải là loại ngụy quân tử kia, đã là một tên háo sắc, anh không sợ khiến Kỷ An Ninh hiểu rõ về mình.
Văn Dụ cố ý dùng lời nói trêu chọc Kỷ An Ninh, có ý định nhìn một chút xem bộ dạng cô từ luôn lạnh lùng sang đỏ mặt vì tức như thế nào. Nghĩ lại, đúng là thú vị.
Lưu manh chính là như vậy, ngươi càng xấu hổ, hắn càng vui vẻ.
Nhưng phản ứng của Kỷ An Ninh vượt quá dự kiến của Văn Dụ. Cô nhìn giống như có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn anh giống như mang theo hoài niệm, khoé miệng thế mà có ý cười, lại chuyển thành ánh mắt mẹ già đầy bất đắc dĩ khi nhìn đứa con nhỏ nghịch ngợm của mình.
Văn Dụ không hiểu được.
Nhưng lúc này khi ánh mắt Kỷ An Ninh nhìn anh, từ lúc bọn họ quen biết đến nay, đây là lần cô dịu dàng nhìn anh nhất.
Văn Dụ theo bản năng liền cầm chặt cổ tay Kỷ An Ninh, ngón cái vuốt nhẹ một chút lên làn da tinh tế mềm mại.
Từ nhà trẻ đến đại học, Văn Dụ sờ qua nhiều cổ tay của con gái, nhưng không có người nào như Kỷ An Ninh, mềm mại không xương, để cho người ta kiềm lòng không được mà sinh ra thương xót.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô hàng ngày đưa thức ăn đến ký túc xá, hai tay xách theo hai cái túi nặng nề chạy trong sân trường. Cô đã dùng cổ tay mảnh khảnh tinh tế này mà đi làm việc nặng như thế để kiếm một chút tiền thôi sao?
Trong lòng Văn Dụ đột nhiên bị chặn đến khó chịu.
Cảm nhận được ngón cái Văn Dụ đang vuốt ve, Kỷ An Ninh không nói mà nhìn anh một cái. Cái tên lưu manh này, lúc nào cũng sàm sỡ con gái được.
“Buông ra.” Cô nói.
Cô nghĩ giọng điệu cứng một chút, nhưng lời nói ra lại dịu dàng nhẹ nhàng, hiện tại cô không cứng rắn nổi với anh. Cô nhìn thấy anh bây giờ đang tràn đầy sức sống, trong lòng đều mềm mại.
Cho dù anh có không tốt cỡ nào, nhưng từ lúc viên đạn kia xuyên qua thân thể cô bắn trúng tim anh thì cô đã sớm tha thứ cho anh rồi.
“Anh buông tay trước đi.” Kỷ An Ninh cụp mắt, giọng nói nhỏ hơn một chút, nhẹ nhàng, “Đừng lôi lôi kéo kéo trước cổng trường…”
Văn Dụ theo bản năng liền nghe lời cô, buông tay ra.
Lập tức thấy hối hận, thời điểm như thế này không phải nên nhân lúc còn nóng tranh thủ trêu cô thêm mấy lần à? Sao anh lại bị quỷ thần xui khiến mà nghe lời buông tay cơ chứ?
Giọng nói Của Kỷ An Ninh nhẹ nhàng, không quát lớn, cũng không cầu xin nhưng rất kì diệu, làm anhtheo bản năng nghe lời.
“Cho nên bây giờ em muốn làm gì?” Văn Dụ hùng hổ dọa người hỏi.
Kỷ An Ninh yên lặng một lát, ngẩng đầu nói: “Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh thích tôi ở điểm nào?”
Vấn đề này đã làm khó cô hai kiếp. Bây giờ cô có thể bình tĩnh đối mặt nói chuyện với anh, cô thật sự rất muốn biết rõ đáp án.
Văn Dụ cảm thấy đó là vấn đề hết sức ngớ ngẩn.
“Đương nhiên là vì…” Anh lời lẽ thẳng thắn, thấm chí còn cảm thấy đối với vấn đề Kỷ An Ninh hỏi cảm thấy có chút không nói rõ được, “Thích bộ dạng xinh đẹp của em.”
Anh nói, không nhịn được mà dùng ngón trỏ nâng cằm Kỷ An Ninh lên.
Kỷ An Ninh nắm ngón tay đáng ghét kia, cảm thấy không tưởng tượng được: “Chỉ như vậy?”
Văn Dụ nói: “Đúng vậy.”
Kỷ An Ninh tiếp tục hỏi: “Không có nguyên nhân khác?”
Văn Dụ suy nghĩ một giây, đổi giọng nói: “Có.”
Kỷ An Ninh hỏi: “Là gì?”
Văn Dụ không trả lời mà dời tầm mắt xuống.
Mấy ngày gần đây, Văn Dụ hay quan sát Kỷ An Ninh, phát hiện ra cô hình như rất thích mặc mấy cái áo thun tay ngắn, cỡ nhỏ, bó sát người. Quần áo mặc trên người làm hiện rõ đôi vai gầy yếu, vòng eo thon gọn. Người gầy như thế, xương quai xanh lồi ra, thịt cả người hình như đều dồn hết vào ngực, chỉ có chỗ đó lồi ra, rất đầy đặn.
Sự gầy yếu với đầy đặn gây tương phản rất lớn, Văn Dụ có chút không khống chế được máu đang chảy trong người.
Con mắt đen như mực của anh nhìn sang tay Kỷ An Ninh. Bàn tay nho nhỏ trắng trẻo, nắm lấy một ngón tay của anh, giống như một kiểu ám hiệu.
Cái tên lưu manh Văn Dụ này, vừa nhìn bàn tay trắng trẻo mềm mại của Kỷ An Ninh, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ mấy ý tưởng dâʍ ɖu͙©.
Nơi nào đó của Kỷ An Ninh đã bị anh đem vào trong đầu liên tưởng tới mấy ý tưởng không tốt đẹp rồi.
Lúc Văn Dụ dời tầm mắt xuống, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy ngực mình liền hiểu ra anh nói “Có” là chỉ cô ngoài gương mặt xinh đẹp còn có dáng người quyến rũ.
“Như vậy thôi.” Cô hỏi, “Chỉ có những cái này?”
Văn Dụ liếm môi, cố gắng kéo mình thoát ra từ trong mấy ý nghĩ không được lành mạnh, nói: “Không phải sao?”
Anh có hơi buồn cười: “Chẳng lẽ nói là anh thích vẻ đẹp tâm hồn của em? Vậy em cũng phải cho anh thời gian tìm hiểu rõ tâm hồn của em chứ. Anh và em mới quen nhau được bao lâu? Anh làm sao nhìn rõ tâm hồn em được chứ? Có thể thích em ở điểm gì nữa? Đương nhiên là gương mặt xinh đẹp của em rồi.”
________
Ngày update: 13/3/2020 | 13h25
Người update: DiepThienThanh085
________
Đôi lời của Thiên Thanh: Hôm nay là thứ 6 ngày 13 đó mọi người >
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!