Editor: Tiểu Mao
Reup: Thiên Thanh
“Tiền Hạo Nhiên nói tối thứ bảy, anh có đi không?”
“Không chắc, đến lúc đó nói sau.”
“Cái kia…”
“Hạo Nhiên gọi thì em cứ đi đi, không cần để ý đến anh.”
Văn Dụ nói như vậy, Tôn Nhã Nhàn hơi cắn môi.
Cô ta có gương mặt xinh đẹp, được rất nhiều nam sinh theo đuổi, thật ra đối với việc trêu đùa người khác rất tâm đắc. Trong lòng cô ta cũng hiểu rõ, Văn Dụ lúc lạnh lúc nóng như vậy là đang vờn cô ta.
Nhưng trong lòng đã rõ ràng thì sao. Mấy nam sinh làm lốp xe dự phòng của cô ta chẳng nhẽ là một lũ đần hết? Không phải bọn họ ai cũng hiểu cô ta đang vờn bọn họ nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị vờn đấy thôi.
Mấy chuyện như này là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh thôi.
“Em thích đi thì cứ đi, không cần hỏi anh đâu.” Văn Dụ cười như không cười với Tôn Nhã Nhàn, “Anh cũng không là gì của em.”
Anh nhìn thời gian, nói: “Em về trước đi. Anh còn chờ một người.”
Văn Dụ không nói chờ ai nhưng Tôn Nhã Nhàn biết anh đang chờ Kỷ An Ninh. Bởi vì đối diện với góc nhìn của cô ta, Kỷ An Ninh từ nửa phút trước đã xuất hiện ở đường cái đối diện, đang chuẩn bị tới đây.
Nhưng cô ta không lên tiếng.
Chỉ là Văn Dụ nói như thế, Tôn Nhã Nhàn không khống chế được mà thoáng nhìn về phía bên kia. Dù sao vẫn là một cô gái trẻ tuổi, lòng dạ cũng không thâm sâu quá mức.
Văn Dụ nhạy bén phát hiện được cái thoáng nhìn của cô ta, anh quay đầu qua, cũng thấy Kỷ An Ninh.
Lại quay đầu lại nhìn Tôn Nhã Nhàn, ánh mắt liền lạnh lẽo.
Tôn Nhã Nhàn có chút hoảng, vội nói: “Vậy em về đây.” Nói xong liền mau chóng rời đi.
“An Ninh…” Tôn Nhã Nhàn vừa đi, Văn Dụ vẫy tay chào hỏi với Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh băng qua đường, đi đến cạnh xe anh, hỏi: “Sao anh chưa về?”
“Tối hôm nay rảnh rỗi.” Văn Dụ nói, “Vừa hay đưa em qua, tới đường Quang Minh đúng không?”
Kỷ An Ninh ngồi lên xe Văn Dụ, cũng không hỏi vừa rồi Văn Dụ và Tôn Nhã Nhàn nói gì với nhau. Kiếp trước cũng hay thấy cảnh Tôn Nhã Nhàn đuổi theo Văn Dụ.
Văn Dụ cũng không đề cập tới, chỉ nói: “Lý Hách nói chủ nhật rủ em cùng đi chơi.”
Kỷ An Ninh cự tuyệt: “Chủ nhật em bận rồi.”
“Chuyện gì à?” Văn Dụ hỏi.
Kỷ An Ninh nói: “Sáng thứ bảy chủ nhật em phải đi dạy kèm, năm giờ chiều phải tới đường Quang Minh, thời gian ở giữa chỉ có mấy tiếng, không đáng để giày vò.”
Văn Dụ hỏi: “Sao thứ bảy tuần trước lại có thời gian?”
Kỷ An Ninh không biết nói sao. Thứ bảy tuần trước không phải là vì muốn thăm dò Dương Bác nên cố ý nhờ Mạnh Hân Vũ tới dạy thay à.
Cô nói: “Chưa từng chơi squash nên tò mò, phải nhờ bạn cùng lớp tới dạy thay. Đâu thể để người ta dạy thay suốt được, người ta đâu rảnh như thế, em cũng phải kiếm tiền.”
Văn Dụ “Hừ” một tiếng, không vui vẻ lắm nhưng cũng chẳng có cách nào.
Lúc gặp đèn đỏ, anh quan sát Kỷ An Ninh một chút, xoa bóp cánh tay cô: “Sao anh thấy em lại gầy đi rồi?!”
Bất tri bất giác, Kỷ An Ninh đã quen với việc tiếp xúc chân tay với anh, thấy cũng không nghiêm trọng.
Cô cũng xoa bóp cánh tay mình, phủ nhận: “Không ốm đâu, em còn tăng ký nữa mà. Hình như trở nên chắc hơn rồi.”
Mỡ chuyển hóa thành cơ bắp, đúng là làm giảm kích thước, nhưng vẫn làm tăng trọng lượng.
“Đừng có gầy nữa.” Văn Dụ nói, “Xúc cảm (1) không tốt.”
(1)Xúc cảm là cảm giác tay (sờ) chứ không phải cảm xúc.
Kỷ An Ninh mất một lúc mới hiểu anh lại nói chuyện cợt nhả.
Cô mắng anh: “Anh có thể làm người đứng đắn được không?”
“Đứng đắn thì có gì tốt.” Văn Dụ nói, “Em quá nghiêm túc, cuộc sống mất đi bao thú vui đấy biết không?”
Kỷ An Ninh mặc kệ anh luôn.
Tới đường Quang Minh, Kỷ An Ninh xuống xe, trực tiếp nói cho anh biết: “Không phải theo em đâu, anh cứ làm việc của mình đi.”
Văn Dụ càng thấy không vui: “Em biết anh có chuyện gì à?” Hôm nay rảnh rỗi, toàn bộ thời gian đều tặng hết cho em đấy.
Kỷ An Ninh hỏi: “Năm ba không cần học à?”
Văn Dụ suy nghĩ gật đầu: “Đúng vậy, cần phải học tập, năm ba bọn anh chương trình cũng rất nặng.”
Kỷ An Ninh còn tưởng đã thuyết phục được anh, rất vui vẻ nói: “Đúng vậy, anh về sớm một chút đi, em đi vào đây.”
Nói xong liền đeo ba lô nhẹ nhàng tiến vào quán cà phê, ăn cơm, thay đồng phục bước vào làm việc, lập tức lại thấy mặt Văn Dụ.
“…” Kỷ An Ninh đỡ trán, “Anh đang làm gì thế?”
“Học tập.” Văn Dụ tỏ vẻ vô tội, vỗ tay lên sách vở trên bàn.
Văn Dụ còn nghiêm trang nhấc tay: “Lúc nãy anh có gọi pizza, làm phiền em giục bọn họ nhanh lên, anh đói bụng.”
Kỷ An Ninh im lặng đi tới quầy giục đồ ăn hộ anh.
Chờ pizza làm xong, Kỷ An Ninh bưng tới bàn anh, Văn Dụ còn phàn nàn: “Đói chết mất.”
Kỷ An Ninh xoa xoa thái dương, không để ý đến anh, quay người tới quầy bar.
Thư Thần trêu chọc vô: “Văn Dụ nhà em có vẻ rất gấp nhỉ.”
Mặc dù anh ta đang trêu chọc, nhưng thật ra vẫn đứng về phía Văn Dụ. Đối với mối quan hệ hữu nghị giữa anh ta và Văn Dụ, Kỷ An Ninh thật sự mơ màng không hiểu nổi.
Cuối cùng vẫn ngồi xe Văn Dụ về nhà.
Hôm nay bị đụng chạm quá nhiều, cho nên lúc ở dưới lầu khi Văn Dụ có ý đồ muốn lại gần cô, cô liền cảnh giác né tránh, không mắc mưu anh nữa.
“Này, tránh cái gì chứ!?” Văn Dụ ấm ức.
Vậy mà không thể âu yếm, mất công trông cả buổi tối.
Kỷ An Ninh “Hừ” một tiếng nói: “Anh mà còn động chân động tay coi chừng em đem mấy chiêu kia dùng.”
Cô khổ luyện ba chiêu kia là để dùng đối phó với mấy tên háo sắc.
Văn Dụ cảm thấy mình đúng là tự bê đá đập chân, hậm hực nhìn Kỷ An Ninh lên lầu, mới quay người rời đi.
Còn chưa tới Hummer, liền vang lên tiếng chuông điện thoại, mở ra nhìn, là Kỷ An Ninh?
“A lô?” Văn Dụ vui cười hỏi, “Rơi cái gì à? Hay là hối hận nhớ anh rồi?”
“Văn Dụ! Văn Dụ anh đi chưa?!” Giọng Kỷ An Ninh lại rất hoảng sợ.
Văn Dụ dừng chân, thu lại vẻ cười đùa tí tửng: “Sao thế?”
“Anh! Anh mau lên đây!” Giọng Kỷ An Ninh không chỉ bối rối mà còn nghẹn ngào, “Bà ngoại em phải đi bệnh viện!”
“Em đừng hoảng! Anh vẫn còn ở đây! Lập tức lên lầu ngay!”
Cửa phòng Kỷ An Ninh mở rộng, Văn Dụ từng đưa Kỷ An Ninh về rất nhiều lần, có mấy lần đưa đến cửa, nhưng đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng của cô.
Không khí trong gian phòng không được tốt lắm, có mùi khai nhàn nhạt. Trang trí cũ nát, đồ dùng trong nhà đơn giản, phòng ở chật hẹp, tổng diện tích còn không bằng phòng ngủ lớn của Văn Dụ.
Bà ngoại đang dựa vào Kỷ An Ninh, nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon. Sắc mặt bà tái nhợt, cả bờ môi cũng trắng nhợt, hít thở khó khăn, đang kêu đau.
“Có thể đi được không?” Văn Dụ hỏi, “Có muốn gọi xe cứu thương không?”
“Bà ngoại, bà ngoại, bà có thể tự đứng lên không?” Kỷ An Ninh thử hỏi.
Bà ngoại mặc dù đau nhưng chưa tới mức ngã xuống, được đỡ lấy vẫn có thể đứng lên được.
“Là sỏi thận!” Kỷ An Ninh nói, “Phải nhanh chóng tới bệnh viện phẫu thuật.”
Văn Dụ không ý thức được Kỷ An Ninh chưa có bác sĩ chuẩn bệnh liền mười phần khẳng định chứng bệnh của bà ngoại. Anh chỉ cho là cô rất hiểu rõ tình trạng cơ thể của bà ngoại mới có thể một phát đoán ra.
Bà ngoại mặc dù có thể đứng lên, Văn Dụ cũng không để bà tự đi.
Văn Dụ cõng bà xuống dưới lầu, một đường cõng tới trên xe. Bọn họ lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ cấp cứu chuẩn đoán một chút, quả đúng là sỏi thận. Sau khi dừng đau nhức, sắc mặt bà ngoại đã tốt hơn. Bà lập tức quên mất tại sao mình lại ở đây, hoang mang hỏi Kỷ An Ninh: “Đây không phải là bệnh viện à? Ai bị bệnh vậy?”
Kỷ An Ninh một bên trấn an bà, một bên nghe bác sĩ trao đổi.
Bà ngoại cần làm phẫu thuật, nhưng giờ không thể làm được.
“Nhanh nhất là ngày kia.” Bác sĩ nói, “Xử lý việc nằm viện trước đi.”
Văn Dụ đè Kỷ An Ninh xuống: “Em ở lại cùng với bà ngoại đi.”
Anh thay Kỷ An Ninh làm mấy thủ tục nhập viện.
Đưa bà ngoại tới phòng bệnh đã được sắp xếp cẩn thận, liền có một phụ nữ trung niên tới hỏi: “Giường 62 cần hộ công (2) đúng không?”
(2)Người chăm sóc
Kỷ An Ninh còn chưa lên tiếng, Văn Dụ đã cướp lời: “Đúng, ở chỗ này!”
Kỷ An Ninh nói: “Em ngồi canh giường là được rồi.”
Văn Dụ nói: “Em về nhà ngủ thật tốt cho anh, giờ người thân của em chỉ có mình bà ngoại, em phải nghỉ ngơi tốt mới có thể chăm sóc cho bà. Ngày mai em lại tới đây.”
Văn Dụ nói đúng.
Kỷ An Ninh vẫn nhớ rõ kiếp trước cô ở bên canh giường, thiếu chút nữa làm bản thân bị bệnh, không được mà còn mất thêm. Đương nhiên khi đó Văn Dụ cũng không ở bên cạnh cô.
Lúc đó, Văn Dụ đối với cô mà nói, chỉ là một kẻ theo đuổi đầy đáng ghét mà thôi, quan hệ giữa bọn họ không thân thiết tới mức có thể nhờ anh giúp đỡ.
Kiếp này, cô lựa chọn nghe theo đề nghị của Văn Dụ. Cẩn thận dặn dò hộ công mấy việc cần chú ý, cô liền theo Văn Dụ về nhà.
“Không có chuyện gì đâu.” Văn Dụ nói, “Không phải bác sĩ đã nói rõ rồi sao, phẫu thuật (3) là được, không cần phải mổ, phương pháp này hơi mới. Nhìn mặt em trắng nhợt cả rồi.”
(3)Phương pháp mổ sỏi thận không dùng dao (mổ mở) có hai phương pháp là phẫu thuật tán sỏi thận bằng laser và phẫu thuật nội soi lấy sỏi.
Kỷ An Ninh chỉ “Ừ” một tiếng, cả đoạn đường đều rất yên tĩnh, sắc mặt cũng rất yếu ớt.
Văn Dụ nghĩ cô đang lo lắng cho bà ngoại, cả đường đều nhẹ giọng trấn an cô.
Đến cửa phòng Kỷ An Ninh, anh nói với cô: “Em xem, bây giờ bà không đau, thủ tục nhập viện cũng đã xong, có hộ công chăm sóc, việc phẫu thuật cũng đã được an bài. Không phải đều rất thuận lợi sao, em đừng lo lắng. Có anh đây mà.”
Kỷ An Ninh ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Văn Dụ thấy rõ trong mắt Kỷ An Ninh như có gì vỡ vụn, buông lỏng.
Tâm tư Văn Dụ thay đổi nhanh chóng, lập tức ý thức được trong lời nói vừa rồi của anh có câu đả động tới Kỷ An Ninh —- Có anh đây mà.
Mẹ mất sớm, cha từ lúc học sơ trung đã mất liên lạc, sau này chỉ còn mỗi bà ngoại, bà ngoại sau đó cũng trở nên mất trí, sau đó…
Sau đó cô vẫn luôn một mình. một cô bé mười mấy tuổi phải một mình chống đỡ.
Văn Dụ vẫn luôn biết Kỷ An Ninh phải trôi qua rất khổ sở.
Nhưng lý giải của anh đối với “rất khổ” này, thật ra giống với mấy người khác, chỉ biết mấy chuyện rời rạc bề ngoài, không biết nỗi đau khổ trong đó thì chỉ cảm khái một câu “thật đáng thương” hoặc “thật vất vả”, về phần đến cùng có bao nhiêu vất vả? Mệt mỏi cỡ nào? Khốn đốn ra sao?
Thật ra mấy người đứng ngoài nhìn không thể trải nghiệm tới.
Đáy lòng Văn Dụ bỗng tăng lên nồng đậm chua xót.
Anh xoa đầu Kỷ An Ninh nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, mai xin nghỉ ở trường, trước đừng đi học.”
Lại hỏi: “một mình có thấy sợ không, muốn anh ở cùng em không? Anh có thể ngủ ở ghế sô pha.”
Giọng anh dịu dàng, đáy lòng cũng dịu dàng. Giờ khắc này, thật sự không có tà niệm gì, chỉ đơn giản là vào lúc chật vật này muốn bên cạnh cô mà thôi.”
Kỷ An Ninh lắc đầu nói: “Anh về đi, anh cũng ngủ sớm đi.”
Văn Dụ nói: “Được. Sáng mai anh tới đón em đi bệnh viện.”
Nói xong, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái.
Kỷ An Ninh không tránh.
Văn Dụ tới gần, Văn Dụ đụng chạm, đều cho cô cảm giác an toàn.
Thật ra cô muốn tới gần anh hơn, thậm chí muốn nhắm mắt dựa vào ngực anh, cái gì cũng mặc kệ, tất cả đều giao cho anh.
May mà vẫn còn chút lý trí.
Trờ lại phòng mình, Kỷ An Ninh ngã vào sô pha, ánh mắt tan rã.
Tại sao lại như vậy?
Sao lại xảy ra vào lúc này?
Thời gian… Hoàn toàn không trùng khớp.
Nội tâm Kỷ An Ninh trần đầy bất an, không có chỗ để nói, không có ai để thổ lộ.
_________
Reup by Thiên Thanh.
Cảm ơn đã đọc truyện! Nếu hay thì hãy bình chọn cho Thiên Thanh nha?!! Ấn vào nút sao đi tiểu khả ái~~
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!