Editor: Tiểu Mao
Reup: Mèo Tai Cụp
Kỷ An Ninh cảm thấy ấm áp còn có chút ẩm ướt.
Ở trên xe cô ngủ không sâu, bởi vì cảm giác kỳ lạ liền tỉnh lại.
Ấm áp chính là môi mà ẩm ướt lại là lưỡi. Có chút nhói nhói là do mút vào cùng ngậm cắn. Thân thể có cảm giác bị trói buộc, là do nam nhân kia đặt cô ở trên ghế dựa, ép tới gần.
Kỷ An Ninh vừa chợt tỉnh liền cứng đờ. Chóp mũi ngay lập tức ngửi được hơi thở quen thuộc.
Là Văn Dụ.
Văn Dụ nhận ra cô đã tỉnh lại, anh buông môi cô ra, hơi rời đi, chóp mũi cọ lấy chóp mũi, nhìn cô một cái.
Mùi hương trên người Kỷ An Ninh quen thộc lại đơn giản, bởi vì liên quan đến công việc nên trên người cô mang theo hương cà phê nhàn nhạt. Ở gần như vậy, mùi hương đó liền quanh quẩn chóp mũi anh.
Ánh mắt anh làm Kỷ An Ninh hãi hùng khϊếp vía.
Kỷ An Ninh không biết phản ứng thế nào, Văn Dụ lại dán môi lại gần, khí tức của anh đập vào mặt, bao lấy cô.
Thân thể Kỷ An Ninh lập tức căng thẳng đến cứng đờ.
Văn Dụ nhận ra liền không đè ép cô quá chặt, tay nắm chặt bờ vai cô, lực không nhẹ không nặng.
Xe tắt đèn, trần xe đen che đậy hai người.
Trong không gian u tối, mắt Kỷ An Ninh mở to, có thể nhìn thấy lông mi Văn Dụ, có thể tiếng hít thở của Văn Dụ, còn có âm thanh anh mút vào, mân mê môi cô phát ra tiếng chậc chậc nho nhỏ.
Bả vai căng cứng của cô dưới sức lực của Văn Dụ mà dần buông lỏng. Cô nhắm mắt lại.
Văn Dụ khẽ cạy mở hàm răng cô, lập tức tiến quân thần tốc.
Nụ hôn này kết thúc khi động tác Văn Dụ ngày càng kịch liệt, thậm chí lúc đó anh còn muốn làm thêm gì đó, Kỷ An Ninh lập tức nhận ra ý đồ của anh, trong mắt hiện lên kinh hoàng cùng bất an.
Văn Dụ vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Kỷ An Ninh giờ đang kinh hoàng như con thỏ nhỏ, anh vẫn nên thu tay lại thì hơn.
Ở phương diện này cô hiển nhiên không có kinh nghiệm, suy sét tới việc thi thoảng cô lại cứng đầu, Văn Dụ cảm thấy vẫn không nên dọa cô thì tốt hơn, mất công cô lại co đầu lại, không cho anh đụng chạm nữa thì toi.
“Sau này nhớ chú ý một chút.” Ngón cái anh khẽ vuốt ve bờ môi hơi sưng của Kỷ An Ninh, khuyên bảo cô, “Ở cùng với người khác đừng thiếu cảnh giác như thế, cứ thoải mái mà ngủ quên, người ta có đem em đi bán em cũng không biết.”
Giọng anh như bị mất tiếng, mang theo nồng đậm vẻ dục cầu bất mãn.
Kỷ An Ninh có thể cảm giác được anh đang nhẫn nại kiềm chế, trong người anh như có một mồi lửa, muốn đem co đốt thành tro bụi.
Kiếp trước cô chỉ thấy sợ hãi cùng chán ghét với đám lửa này của anh, nhưng bây giờ quanh tai cô đều quanh quẩn thanh âm khàn khàn kèm theo du͙© vọиɠ của anh, cô nhìn thấy môi anh gần trong gang tấc, đầu lưỡi cô bỗng nhiên duỗi ra, liếm cực nhanh một cái rồi lại rụt về. Cô không hề thấy chán ghét, ngược lại trong thân thể còn sinh ra cảm giác kì lạ.
Nóng rực như lửa còn có ẩm ướt.
“Anh,” Giọng Kỷ An Ninh cũng trở nên khác lạ so với bình thường, “Anh cũng không phải người khác…”
Văn Dụ nghe thấy liền phát ra tiếng cười nhẹ.
Ngón tay anh từ môi cô trượt đến giữa cô. Trong không gian mờ tối, anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ cái cổ tuyết trắng mảnh khảnh của cô.
Cho dù là câu trả lời của cô, hay vì cổ cô bị anh chạm vào mà nổi một tầng da gà mỏng manh đều khiến cho anh vui vẻ.
“Xuống xe!” Anh cuối cùng vẫn phải nói.
Giọng điệu anh thậm chí có chút gấp gáp, giống như đang xua đuổi. Kỷ An Ninh không chút do dự mở cửa xe, chạy trốn xuống xe, Văn Dụ cũng xuống xe, nới nới cổ áo.
Gió đêm rét lạnh thổi đi luồng khí khô nóng trong xe, làm hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Sự thật chứng minh, một đôi nam nữ ở trong một không gian mờ tối chật hẹp, đúng thật là rất dễ dàng sinh ra không khí mập mờ, cũng rất dễ dàng bị bầu không khí mập mờ này quẫy nhiễu đến mất lý trí.
“Đi thôi.” Văn Dụ vươn tay ra cho Kỷ An Ninh, “Anh đưa em về phòng.”
Mặt Kỷ An Ninh còn nóng bừng, cổ vẫn còn lưu lại cảm giác khϊếp sợ. Cô khẽ vươn tay, đem bàn tay mình đặt vào bàn tay Văn Dụ.
Bàn tay lớn của Văn Dụ bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dắt cô còn hơi kéo một chút, đưa cô về phòng.
Đến tối khi đi ngủ, tinh thần Kỷ An Ninh vẫn còn mơ màng.
Rõ ràng là rất mệt mỏi thế mà lại mất ngủ, vất vả lắm mới ngủ được lại mơ thấy một giấc mộng kì lạ.
Trong mộng đều là Văn Dụ, lúc thì bá đạo, khi lại dịu dàng, không biết là kiếp trước hay kiếp này.
Cuối tuần tâm trạng Văn Dụ cực kì tốt, sáng chủ nhật đi câu lạc bộ kickboxing chuyên nghiệp tập luyện một trận, tắm rửa rồi vác bộ dạng tinh thần sáng láng về nhà thăm cha mẹ.
Nhưng mà bầu không khí trong nhà có vẻ không được tốt lắm.
Vừa về đến nhà, dì giúp việc liền lặng lẽ nói cho anh biết: “Văn đổng (1) cãi nhau với phu nhân, phu nhân bỏ ra ngoài rồi.”
(1)Đổng: giám đốc, quản trị, ủy viên ban giám đốc, ở đây chắc là chủ tịch.
Tâm tình vui vẻ của Văn Dụ lập tức bay sạch, hỏi: “Sao lại cãi nhau vậy?”
“Ta cũng không biết. Sáng nay thư ký Trần có tới đây một chuyến, thư ký Trần vừa đi, bọn họ liền bắt đầu cãi nhau.” Dì giúp việc lắc đầu, “Bọn họ đóng cửa cãi nhau, ta không dám đi lên.”
“Bố cháu đâu rồi?”
“Vẫn đang ở thư phòng chưa bước ra. Hỏi ông ấy ăn cơm trưa không, ông ấy cũng nói không muốn ăn.”
Văn Dụ trực tiếp đi tới thư phòng trên lầu, gõ cửa mấy cái, không đợi Văn Quốc An nói đã đẩy cửa bước vào, giả bộ như chưa biết gì, cười hì hì hỏi: “Bố đang làm gì thế?”
Văn Quốc An ngồi sau bàn đọc sách, đang dựa vào ghế da đóng cửa dưỡng thần, sắc mặt đúng là không tốt lắm.
Nhưng ông mở mắt ra thấy người vào là Văn Dụ, sắc mặt ông vẫn ôn hòa hơn một chút, khép lại văn kiện trên bàn rồi bỏ vào ngăn kéo, hỏi anh: “Sáng nay làm gì thế?”
“Đánh quyền thôi.” Văn Dụ cũng không đề cập tới chuyện cãi nhau, đi qua chống hai tay lên bàn đọc sách, chỉ nói, “Con đói chết rồi, bố có muốn ăn cơm không?”
Bị anh nói như vậy, Văn Quốc An cũng có cảm giác đói bụng.
Ông kết nối điện thoại trong nhà gọi cho phòng bếp, chỉ thị phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Đồ ăn được bưng lên, Văn Dụ lại vừa vận động mạnh một trận nên ăn vô cùng ngon miệng.
Anh đang ở độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông, mỗi tế bào trên cơ thể đều tràn ngập sức sống. Cùng ăn cơm với anh, Văn Quốc An đều ăn thêm nửa bát cơm.
Nhìn con trai lớn sức lực dồi dào, thân thể cường tráng, tâm trạng Văn Quốc An tốt hơn nhiều. Nhưng cuối cùng ông vẫn không nhắc tới chuyện mình và Trình Liên cãi nhau.
Ông không muốn đề cập tới thì Văn Dụ cũng không muốn hỏi. Mấy chuyện như bố mẹ cãi nhau này đều làm cho con cái thấy phiền lòng, ai rảnh rỗi mà lắm chuyện hỏi tới chứ. Đem bố già nhà mình dỗ ăn cơm ngon miệng, giảm bớt tức giận là được.
Văn Dụ mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã sớm thông thạo kĩ năng giả câm giả điếc này rồi, hiếm khi xử lý chuyện gia đình một cách hồ đồ như thế.
Ở bên cạnh trò chuyện với Văn Quốc An cả buổi chiều. Văn Quốc An hỏi về việc học của anh.
Văn Dụ học quản trị kinh doanh.
Năm đó Văn Dụ lựa chọn chuyên ngành, mấy ngành kinh tế, tài chính, quản trị thật ra đều là những ngành đứng đầu của học viện tài chính nhưng sốt dẻo nhất vẫn là tài chính.
Nhưng chuyên ngành của Văn Dụ là do Văn Quốc An chọn cho anh. Tài chính đang đứng đầu nên anh trực tiếp nhảy qua.
Tài chính, ngành sốt dẻo, tiền lương cao, là tinh anh. Nhưng trong mắt Văn Quốc An, tài chính là gì? Chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi. Người làm công cao cấp cho dù làm đươc trần nhà thì chẳng qua cũng chỉ giống như vợ ông, làm tới CFO (2) mà thôi.
(2)”Giám đốc tài chính” (: Chief Financial Officer, viết tắt là CFO) là một vị trí trong . Công việc của giám đốc tài chính là quản lý như nghiên cứu, phân tích và xử lý các mối quan hệ tài chính trong doanh nghiệp; xây dựng các kế hoạch tài chính; khai thác và sử dụng có hiệu quả các , cảnh báo các nguy cơ đối với doanh nghiệp thông qua phân tích tài chính và đưa ra những dự báo đáng tin cậy trong tương lai.
Tổng giám đốc điều hành (: Chief Executive Officer – CEO hay tổng giám đốc) là chức vụ điều hành cao nhất của một , phụ trách tổng điều hành một tập đoàn, công ty, tổ chức hay một .
Văn Dụ là con trai duy nhất của ông, anh chắc chắn sẽ là người chèo lái công ty, anh không cần phải hiểu sâu về kiến thức môn học, cái anh cần chính là mạnh như thác đổ, học cách làm người, học việc quản lý.
Cho nên ngành tài chính này là chuyên ngành đứng đầu, ông lại không cho Văn Dụ đi theo, ngược lại ngành quản trị kinh doanh bình thường hay bị sinh viên lên án mạnh mẽ vì khó xin việc đúng chuyên ngành lại mới đúng là chỗ mà Văn Dụ cần đi.
Học sinh cấp ba, mười tám tuổi, bố mẹ chưa chắc có mắt nhìn nên thường không cách nào chỉ dẫn cho đứa bé.
Kỷ An Ninh chính là ví dụ điển hình, cô thậm chí còn không có bố mẹ, căn bản là không có ai chỉ dạy cho cô. Cô chỉ biết cầm lấy sổ tay tuyển sinh, nghĩ tới việc bản thân đang thiếu tiền liền chọn học viện tài chính, sau đó giữa một đống chuyên ngành hoa hòe lòe loẹt liền chọn một ngành cô đủ điểm đậu.
Còn Văn Dụ là vừa học vừa thực hành. Thực hành mới có thể hiểu rõ vấn đề, anh dưới sự hậu thuẫn của Văn Quốc An, tuổi còn trẻ đã có chỗ đứng vững vàng trong tập đoàn, trở thành người thừa kế được rất nhiều vị nguyên lão xem trọng.
Đương nhiên đối với nội dung dạy trong trường anh cũng trải nghiệm được nhiều hơn so với người khác, vì vậy thành tích môn chuyên ngành của anh vẫn luôn rất tốt. Kiếp trước Kỷ An Ninh vẫn luôn coi Văn Dụ là tên ăn chơi đàng điếm, một tên nhà giàu thích tán gái khoe của, nhưng mỗi học kỳ anh đều nhận được học bổng học sinh giỏi.
Ngày cuối tuần này của mỗi người đều trôi qua không giống nhau, dĩ nhiên chuyện xảy ra đối với mỗi người cũng không giống nhau.
Thứ hai Kỷ An Ninh vừa bước vào phòng học liền bị Mạnh Hân Vũ túm lấy: “Cậu xem bài đăng trên vòng bạn bè chưa?”
Kỷ An Ninh: “Cái gì cơ?”
“Biết ngay cậu không xem vòng bạn bè! Mong cậu làm ơn mở 3G lên đi.” Mạnh Hân Vũ chỉ tiếc rền sắt không thành thép, “Trần Hạo tỏ tình với Bạch Lộ!”
Kỷ An Ninh mở to hai mắt, khẩn trương hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Đương nhiên là đồng ý!” Mạnh Hân Vũ nháy mắt với cô, Kỷ An Ninh liền cười.
Bạch Lộ trải qua một ngày cuối tuần lắng đọng cũng đã tỉnh táo lại, bị hai cô trêu ghẹo cũng không thèm đỏ mặt, nghiễm nhiên như kiểu “Tôi là người từng trải”.
Tối thứ hai Kỷ An Ninh tới câu lạc bộ kickboxing huấn luyện, còn tiện thể chúc mừng Trần Hạo. Trần Hạo cười ha ha đầy ngây ngô.
“Đang nói gì thế?” Văn Dụ chỉ chớp mắt liền trông thấy hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, anh liền bon chen vào.
“Trần Hạo đã thoát kiếp độc thân.” Kỷ An Ninh cười nói cho anh biết.
“Được đấy!” Cánh tay Văn dụ ghìm chặt cổ Trần Hạo, “Mời khách! Nhất định phải mời khách!”
Trần Hạo thiếu chút nữa bị siết tới tắt thở: “Mời! Mời! Tí nữa mời các cậu đi nhậu!”
Các nam sinh cũng ồn ào đòi theo.
Kết thúc huấn luyện, Văn Dụ gọi Kỷ An Ninh đi cùng, Kỷ An Ninh mỉm cười từ chối.
Một đám con trai lòi ra một đứa con gái, không chỉ không thú vị mà mấy đứa con trai còn phải câu nệ. Cô không nên đi theo làm phiền.
Văn Dụ cũng không bắt ép, đưa cô qua đường cái anh mới quay lại tìm bọn Trần Hạo. Địa điểm mời khách ở gần trường, là một quán xâu nướng sinh viên hay tới.
Văn Dụ đi vào nhìn lướt qua, liền thấy hết mấy người câu lạc bộ kickboxing đang ngồi ở trong, ít nhất có tới ba bàn đều là sinh viên Hoa đại.
Nhưng vào lúc anh đi sát qua bàn kia, bước chân bỗng nhiên chững lại.
Vô tình thấy một gương mặt khó quên, là Hà Hướng Đông, bạn cùng lớp Kỷ An Ninh, trong giấc mộng của Văn Dụ là người đã nói “Ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện”.
Xâu nướng bàn Trần Hạo còn chưa được, một đám con trai đã bắt đầu uống rượu.
Lúc Văn Dụ ngồi xuống, Trần Hạo liền cảm giác ánh mắt anh không đúng lắm. Trần Hạo cùng lớp cùng ký túc xá cùng câu lạc bộ với Văn Dụ, có thể xem là bạn thân nhất của Văn Dụ thời đại học, cũng hiểu rõ Văn Dụ. Hắn vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Văn Dụ liền cảm thấy anh hình như muốn đánh người rồi.
Cái này dọa Trần Hạo nhảy một cái. Chẳng lẽ lúc nãy đưa Kỷ An Ninh về rồi cãi nhau à?
“An Ninh về nhà à?” Trần Hạo thử thăm dò hỏi.
“Ừ.” Vừa nhắc tới Kỷ An Ninh, Văn Dụ bằng mắt thường có thể thấy ôn hòa đi không ít.
Trần Hạo yên lòng, vừa hay xâu nướng cũng đã được, một đám con trai đô con vừa trải qua huấn luyện lập tức xông lên tranh đoạt chém gϊếŧ.
Vừa ăn vừa có người hỏi: “Lão đại, anh với An Ninh thế nào rồi?” Bọn họ đều biết Văn Dụ đang theo đuổi Kỷ An Ninh, cũng được một thời gian rồi, cũng không biết hai người này đã phát triển đến trình độ nào rồi? Cuối cùng là đã vào tay hay chưa?
Văn Dụ nhả ra chút khói, trừng hắn: “Thế nào cái gì? Bạn gái của anh mày!”
Đám con trai òa một tiếng, mồm năm miệng mười truy hỏi, vô cùng ồn ào.
Văn Dụ còn lâu mới đem chuyện giữa anh với Kỷ An Ninh nói cho đám gia hỏa này.
“Uống rượu! Uống rượu!” anh từ chối nói.
Trần Hạo hỏi: “Mày cũng uống à? Hôm nay không về nhà à?”
Bình thường Văn Dụ phải lái xe nên không uống rượu. Trên phương diện an toàn và sức khỏe, Văn Quốc An đã rất nghiêm khắc với anh từ lúc còn nhỏ.
“Không về.” Văn Dụ nói, “Hôm nay ngủ ở ký túc xá.”
Ký túc xá có giường của anh, bình thường hay dùng để ngủ trưa, thi thoảng cũng ngủ lại. Cũng có khi tắm trong ký túc xá.
Mấy thằng con trai tụ tập một chỗ ăn thịt uống rượu, nói chuyện phiếm khoác lác, đúng là quãng thời gian vui sướng thời đại học.
Trần Hạo nhìn thì là một người cao lớn tráng kiện, trên thực tế lại là người có tâm tư tỉ mỉ, nếu không Văn dụ cũng không giao chức phó đội trưởng câu lạc bộ cho hắn, quản lý mấy việc thường ngày ở câu lạc bộ kickboxing. hắn nói với Tôn Khải: “Mày uống ít thôi! Lát nữa về đừng có mượn rượu nổi điên! Coi chừng ông đây ấn luôn đầu mày vào bồn cầu!”
So với Trần Hạo và Văn Dụ đăng hăng hái thì cảm xúc của Tôn Khải có vẻ rất tệ.
Trần Hạo nói hắn, hắn ngoài miệng thì đồng ý nhưng vẫn nốc từng ngụm từng ngụm vào, rất nhanh đã bắt đầu say.
Người vừa say liền không kiềm chế cái miệng.
“Mày nói xem cô ấy có ý gì? Bây giờ đến cả tin nhắn wechat cũng không thèm nhắn lại. Tốt xấu gì cũng học cùng trường. Hừ, lúc trước mở liệng liền gọi tao là Tôn đại ca, bây giờ thì hờ hững lạnh lẽo. Có người trước liền quên người sau!” hắn phàn nàn.
Mấy nam sinh vừa ồn ào cùng với Văn Dụ Trần Hạo liền giả câm gải điếc.
Bởi vì “cô ấy” mà Tôn Khải nói là sinh viên năm nhất, Tôn Nhã Nhàn học cùng lớp với Kỷ An Ninh.
Mọi người đều biết Tôn Nhã Nhàn vì muốn theo đuổi Văn Dụ nên mới nói chuyện với Tôn Khải, nhưng đầu Tôn Khải không biết có phải bị nước vào không, nhắn tin qua lại trên wechat một thời gian thế mà lại rơi vào.
Nên nói hắn ngốc hay nên nói cô gái kia thủ đoạn đây?
Văn Dụ còn đang ngồi ở đây, kiếm chủ đề nào cũng lúng túng, mọi người đành phải ồn ào chạm cốc rượu, giả bộ như không nghe thấy câu nói của Tôn Khải.
Nhưng đúng vào lúc này giống như ý trời đã định, cái tên “Tôn Nhã Nhàn” lại bỗng nhiên xuất hiện từ miệng người ngồi bàn bên cạnh.
Hà Hướng Đông uống cũng hơi nhiều, bắt đầu chửi má nó: “Tao đã nhìn ra! Cô ta đúng là loại con gái hám giàu!”
Tôn Khải còn chưa động, Văn Dụ đã động trước.
Bả vai Hà Hướng Đông bị người ta vỗ một cái, vừa quay đầu, nắm đấm liền bay thẳng vào mặt! Trực tiếp bị ngã thẳng từ ghế xuống đất.
Trong nhất thời, bàn rượu đổ ngã, khách nam ngạc nhiên, khách nữ kêu lên sợ hãi, khung cảnh hỗn loạn.
_________
[Reup by Mèo Tai Cụp.]
Lịch đăng 2 chương / 1 ngày nha mọi người >.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!