Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 66: Một mặt xuân sắc



Editor: Tiểu Mao

Reup: Mèo Tai Cụp

Trên bàn ăn, Văn Dụ hỏi: “Chuyền nữ sinh họ Vu kia là thế nào?”

Kỷ An Ninh kinh ngạc nhìn anh một cái.

Văn Dụ thần sắc tự nhiên hỏi: “Lúc chờ em, Mã ca có nói với anh. Nói là sinh viên trường mình thì phải? Cùng lớp em à?”

“Không phải.” Kỷ An Ninh nói, “Là đồng hương Mạnh Hân Vũ. Ban đầu cô ấy muốn em giới thiệu tới NL làm thêm, em từ chối. Cô ấy lại nghe nói em đang làm người mẫu quảng cáo, kiếm tiền được, lại nói muốn em giúp cô ấy giới thiệu cái này. Em nhờ Hân Vũ nói đây là do trang web đăng giúp thôi, cô ấy nghe được tên của Hỏa Dực, trực tiếp nhắn email tới hòm thư của Mã ca tự tiến cử mình, nói là do em giới thiệu.”

“Không sao đâu, em nói với Mã ca rồi, em không giới thiệu cô ấy.”

Văn Dụ nghiêm túc nghe Kỷ An Ninh tường thuật lại quá trình, thật ra Mã ca đã báo cáo với anh một lần rồi, nhưng lại nghe Kỷ An Ninh kể lại một lần, nghe ra cô cũng không phải dễ bắt nạt, lúc từ chối thì vẫn biết từ chối, anh vẫn cảm thấy vui vẻ.

Giờ ở trong lòng Văn Dụ, Kỷ An Ninh chính là người của anh.

Hàm nghĩa “người của anh” nghĩa là thuộc sở hữu của anh, cũng được anh bảo vệ.

Văn Dụ là người không chứa nổi hạt cát trong mắt. Đối với anh mà nói, bất luận là kẻ nào cũng không được nắt nạt Kỷ An Ninh, chửi bới cô cũng không được.

Lợi dụng Kỷ An Ninh cũng không được phép.

Nhưng trong lòng Kỷ An Ninh tự hiểu, cũng biết cách từ chối, tâm trạng Văn Dụ rất tốt, không sinh ra lệ khí gì.

Anh nhìn ảnh của Vu Hà, anh chưa từng gặp cô gái này. Kỷ An Ninh bảo anh không cần để ý, anh gật đầu đáp ứng, để cô đi xử lý.

Trên bàn ăn, anh ân cần chia thức ăn cho cô.

Rượu là một thứ kỳ diệu. Uống một chút không say lắm nhưng lại nói ra những điều bình thường không nói, làm những chuyện bình thường vốn không làm.

Kỷ An Ninh ở trong xe cùng Văn Dụ môi lưỡi lộn xộn, không biết là mình đang đoạt lấy hay là bị đoạt lấy.

Văn Dụ thò tay vào trong quần áo cô. Bàn tay đầy lửa nóng, bởi vì tập thể hình mà có chút thô ráp, trượt qua từng đoạn eo xoa nắn.

Cảm giác kia thật sự dễ chịu. Như một cơn đói được làm dịu, nhưng lại làm người ta càng khát vọng thêm.

Kỷ An Ninh run rẩy. Trong cổ họng không nhịn được phát ta âm thanh làm Văn Dụ càng thêm máu nóng sôi trào.

Văn Dụ bị căng đến đau.

Nhưng dù trần xe cao, cuối cùng cũng không phải nơi thích hợp để làm. Huống hồ, anh đã sớm nhìn ra Kỷ An Ninh không có kinh nghiệm, lần đầu của cô không nên phát sinh ở chỗ như thế này.

“Đến chỗ anh đi.” Văn Dụ cắn lỗ tai Kỷ An Ninh nói.

Thân thể đang chìm trong sự thư giãn và kᏂoáı ©ảʍ, Kỷ An Ninh phút chốc tỉnh táo lại, lý trí lần nữa quay về.

“Em, em phải về nhà…” cô muốn túm tay Văn Dụ. Giọng như mất tiếng, hô hấp vẫn còn lộn xộn, trong không gian u tối này lại càng quyến rũ.

Văn Dụ biết Kỷ An Ninh muốn trốn. Anh nhịn lâu lắm rồi, hôm nay sao có thể dễ dàng tha cho cô.

“Không được.” anh ngang nhiên cự tuyệt, nhẹ cắn tai Kỷ An Ninh, đầu lưỡi duỗi vào.

Cả thân thể Kỷ An Ninh đều run rẩy: “Văn Dụ!”

Ngón tay Văn Dụ nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, kéo khóa quần, giải phóng tiểu đệ đang đau nhức kia, lôi kéo tay Kỷ An Ninh ấn về phía đó.

Kỷ An Ninh tựa vào đầu vai Văn Dụ phát ra tiếng kêu sợ hãi trầm thấp, bối rối nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm không chịu buông ra, cùng Văn Dụ phân cao thấp.

Hô hấp Văn Dụ nặng nề, mềm giọng cầu xin bên tai cô: “An Ninh, Kỷ An Ninh…”

An Ninh…

Kỷ An Ninh…

Đêm khuya, trong phòng giam, người đàn ông trẻ tuổi đang chờ đợi cái chết đến, nhớ kỹ tên cô mà thủ dâʍ.

Lông mi Kỷ An Ninh khẽ run, mở mắt ra.

Cô nhớ tới lúc đó cô không sờ được mặt, không chạm được bờ môi anh. Cô nhớ lúc đó mình lơ lửng trong không khí, che mặt khóc nức nở đầy bi thương.

Văn Dụ chăm chú nắm chặt cổ tay Kỷ An Ninh, để cô không tránh thoát được. Nhưng anh không dám dùng sức quá lớn, sợ làm cô bị đau.

Cổ tay Kỷ An Ninh bỗng nhiên giảm lực, bắt đầu trở nên nhẹ nhàng.

Văn Dụ mò tới tay cô. Kỷ An Ninh mở nắm tay, nhẹ nhàng mở ra.

Văn Dụ vui mừng khôn siết, đem tay cô ấn xuống.

Mặt Kỷ An Ninh chôn vào đầu vai Văn Dụ, nghĩ đến thứ nóng hổi trong lòng bàn tay. Cô càng không dám nhìn, lúng túng nói: “Em, em không…”

“Không sao đâu, bảo bối ~” Văn Dụ cắn lỗ tai cô, “Anh sẽ dạy em!”

Thứ bảy là khoảng thời gian mọi người ra ngoài vui chơi.

Trong phòng hội sở, Phùng Kim Hải nghiêng chân hỏi Lý Hách: “Văn Dụ có đến không?”
“Tới.” Lý Hách vừa cúp điện thoại cảu Văn Dụ, “Nó vừa đưa bạn gái về nhà, đang trên đường đến.”

Phùng Kim Hải cười mắng: “Tiểu tử này, trọng sắc khinh bạn! Đợi nó tới ông đây nhất định phải phạt rượu!”

Còn nói: “Cô bạn gái này của nó cũng ngoan thật đấy, mỗi ngày cứ ru rú ở nhà không ra ngoài à?”

Lý Hách nói: “Vẫn còn nhỏ mà, mới học năm nhất.” Lớn tuổi một chút cũng rộng rãi hơn, từng gặp qua nhiều loại con gái, đối với kiểu con gái ngoan ngoãn như Kỷ An Ninh càng phá lệ rộng rãi.

Phùng Kim Hải đột nhiên phản ứng.

“Chờ chút? Nó đưa bạn gái về nhà rồi?” Hắn chấn kinh.

Lúc tối còn đăng ảnh tình cảm lên vòng bạn bè, tiếp theo chẳng lẽ không phải là một khắc xuân tiêu giá ngàn vàng à?

Tên tiểu tử Văn Dụ kia từ lúc nào trở thành con trai nhà lành giữ gìn trinh tiết rồi? Vậy mà đưa người ta về nhà?
Lý Hách ngậm thuốc cười cười.

“Tiểu Dụ a…” Hắn thong thả nói, “Lần này bại.”

Văn Dụ chạy tới, vừa vào cửa đã bị Phùng Kim Hải ép ngồi vào ghế salon.

Anh tự giơ tay chịu phạt: “Ok, ok, tôi tự phạt ba chén!”

Phùng Kim Hải thấy anh thức thời mới chịu buông tha anh, trêu chọc: “Tôi nhìn cậu đăng lên vòng bạn bè, còn tưởng hôm nay cậu không tới. Ái chà chà!” Còn dò xét anh từ trên xuống dưới, ánh mắt nhìn vào giữa hai chân anh còn nấn ná một trận, trong lòng nghi ngờ có khi nào anh bị gì khó nói.

“Đệch!” Văn Dụ nhắc chân đạp hắn.

Chơi đùa nhốn nháo một hồi, Lý Hách và Phùng Kim Hải đều quan sát thấy Văn Dụ hôm nay có gì đó khác lạ.

Anh đang bưng ly, một tay khoác lên lưng ghế, cả người hiện lên trạng thái vừa buông lỏng lại vừa thỏa mãn. Nếu mở to mắt nhìn kỹ còn có thể thấy khóe mắt đuôi mày còn lưu lại mấy phần ý xuân.

Này mẹ nó… Tuyệt đối đây trạng thái sau khi xong việc!

Phùng Kim Hải và Lý Hách trao đổi mắt, nháy mắt một cái, một trái một phải ngồi cạnh Văn Dụ, đem kẹp anh ở giữa.

Văn Dụ: “…” Hai người này bị sao đây? Đột nhiên muốn trình diễn Đoạn Bối Sơn (GAY) à?

“Tránh ra chút, tránh ra chút, phòng lớn thế này, chen cái gì?” anh trái đẩy phải cản.

“Tiểu tử ngươi, đừng giả bộ nữa.” Lý Hách cần điếu thuốc cười, “Thành thật khia báo, hôm nay làm gì rồi? Một mặt xuân sắc!”

Phùng Kim Hải cũng nháy mắt ra hiệu: “Nói, có phải xơi được rồi không?”

“Cái rắm!” Việc quan hệ với Kỷ An Ninh, Văn Dụ theo bản năng bảo vệ cô, “Đừng đoán mò.”

“Lại dám bất kính với mấy anh!” Phùng Kim Hải đứng lên muốn đánh anh.

Văn Dụ ỷ vào việc mình luyện võ, phản chế hắn.

“Ôi ôi ôi ôi! Lý Hách, mau cạo chết nó!” Phùng Kim Hải kêu lên đau đớn.

Lý Hách vui sướng đứng một bên xem hai người đánh nhau, mồm thì đáp ứng, mông không chuyển ổ.

Văn Dụ cười mắng: “Làm anh!” Buông Phùng Kim Hải, đứng lên muốn đi.

Phùng Kim Hải hô to: “Đi đâu đấy?”

Văn Dụ: “Phòng vệ sinh!”

Ai biết vừa đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Tiền Hạo Nhiên đang ép Tôn Nhã Nhàn vào tường, hôn đến tìиᏂ ɖu͙© dâng trào.

Hai người căn bản không phát hiện Văn Dụ mở cửa.

Văn Dụ: “…”

Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, đóng cửa lại, đẩy cửa phòng bao, đi ra phòng vệ sinh ở bên ngoài.

Tối hôm đó, Triệu Thần cũng đi cùng bạn bè đến đây chơi.

Ở bãi đỗ xe, vừa bước xuống xe, đã nhìn thấy một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn toàn thế giới. Mặc dù bãi đỗ xe này tụ tập nhiều xe sang trọng, chiếc siêu xe này vẫn vô cùng nổi bật.

Triệu Thần nhịn không được “Wow~” một tiếng.

Một người bạn của hắn ta bỗng “A” một tiếng, nói: “Đây xe anh họ tao.”

Người bên ngoài hỏi: “Anh họ nào cơ?”

Lại có người nói: “Nhìn cái xe này thì còn có thể là ai, đương nhiên là vị thái tử Lý gia kia rồi.”

“Đúng vậy.” Bạn Triệu Thần nói, “Anh họ tao yêu xe có tiếng, đây không phải xe anh ấy thích nhất à. Anh ấy thích nhất là chiếc xe thể thao Maybach này.”

Có người kinh ngạc: “Maybach… Có xe thể thao?”

Chiếc xe kia quá nổi tiếng trong vòng, Triệu Thần cũng từng nghe qua, lập tức tiếp lời: “Sản xuất riêng, đồ đần! 1600 vạn đấy!”

Mấy người vừa đi vừa phát ra âm thanh vô cùng hâm mộ.

Đi thang máy lên tầng, có quản lý dẫn bọn họ tới phòng bao đã được đặt trước. Bạn Triệu Thần cúi đầu loay hoay đọc điện thoại một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Anh họ tao cũng ở tầng này, tao đi qua chào hỏi anh ấy tí.”
Triệu Thần cũng là người thích luồn cúi, mắt đảo quanh, nói: “Tao đi với mày.”

Văn Dụ ở trong nhà vệ sinh, rửa tay, đứng trước gương soi trái soi phải. Trong lòng tự nhủ, bộ dạng mình cũng đâu có gì đặc biệt, sao đám gia hỏa này anh mắt tốt thế nhỉ, thế mà cũng nhìn ra.

Mặc dù hôm nay không vượt rào, nhưng Văn Dụ quả thực đã nhịn quá lâu, đột nhiên được giải phóng, tinh thần cả người cũng không giống bình thường. Là do anh không nhận ra mà thôi.

Còn chưa trở lại phòng bao, cách một đoạn liền thấy Lý Hách đang đứng trước cửa phòng nói chuyện với hai người nữa. Trong đó có một người nhìn khá quen mắt, Văn Dụ không khỏi nhìn kĩ chút.

Anh đi qua thì hai người kia đã quay người rời đi. Văn Dụ hỏi: “Ai thế?”

“Một đứa em họ bà con xa tới chào hỏi.” Lý Hách nói. một người khác là tới làm quen.

Hóa ra là em họ Lý Hách, sao lại ở cùng với Triệu Thần?

Văn Dụ đang nghĩ ngợi, Lý Hách nói tiếp: “Mới từ thành phố Du đến đây, sau này ở đây luôn, bạn bè nó mở tiệc đón gió tẩy trần.”

Văn Dụ dừng bước, lặp lại một lần: “Thành phố Du?”

Lý Hách kinh ngạc quay đầu, hỏi: “Thế nào?”

Văn Dụ biểu lộ khó lường.

Trong phòng, Tiền Hạo Nhiên vè Tôn Nhã Nhàn đã bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Trông thấy Văn Dụ, Tiền Hạo Nhiên liền đứng lên đi về phía anh.

Bây giờ Tôn Nhã Nhàn được tân trang từ đầu đến chân, rất có mấy phần bộ dáng, cũng coi như có thể mang ra ngoài. Cô ta thoáng nhìn qua, cô ta vẫn luôn sợ Văn Dụ, thấy Văn Dụ căn bản không chú ý cô ta liền thu hồi ánh nhìn. Ở chỗ này, thân phận cô ta chỉ là bạn gái Tiền Hạo Nhiên, tình cảm bạn bè với Văn Dụ coi như bằng không.

Tiền Hạo Nhiên cùng Văn Dụ ra ngoài cửa nói chuyện.

“Thế nào rồi? Người tôi tìm cho cậu.” Tiền Hạo Nhiên hỏi.

“Vẫn chưa trở lại.” Văn Dụ nói.

Tiền Hạo Nhiên cũng không hỏi Văn Dụ muốn tra cái gì, chỉ cam đoan với anh: “Tôi tìm người này từ nhà ông ngoại bên kia, năng lực tuyệt đối không vấn đề.”

Văn Dụ ôm bả vai hắn nói: “Cảm ơn.”

Người Văn Dụ chờ trở lại vào tuần thứ hai tháng mười hai.

Người kia đưa cho Văn Dụ một túi văn kiện bằng da trâu. Văn Dụ mở ra xem xét, chỉ có vài trang giấy mỏng, nhíu mày nói: “Sao ít thế?”

“Chỉ tra được từng ấy.” Người kia cường điệu nói, “Cô bé này rất đơn giản.”

Văn Dụ nâng mấy tờ giấy lên, tập trung đọc kĩ.

Cuộc đời Kỷ An Ninh đều được ghi lại trên mấy tờ giấy này.

“Cô bé này lúc nhỏ gia cảnh cũng không tệ lắm, ngoại trừ việc mẹ qua đời sớm. Bố bận rộn suốt ngày, vẫn luôn được bà ngoại chăm sóc.” Người kia nói, “Bố là Kỷ Thái Hòa ban đầu làm ăn cũng không tệ lắm, sau đó tin nhầm bạn bè, đầu tư vào một hạng mục, kết quả khiến bản thân bị lỗ nặng. Toàn bộ tài sản của người này đều chuyển hết vào nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, liền đánh chủ ý lên mẹ vợ. Dỗ dành mẹ vợ bán nhà ở, ôm khoản vay chạy trốn. Con gái cũng không cần.”
Kiểu tình huống như vậy thật ra cũng dễ hiểu. Nếu bán nhà cửa dùng tiền đó để trả nợ chưa chắc đã trả hết. Tự mình ôm tiền chạy, đợi ngày khác đông sơn tái khởi.

Chỉ là mẹ vợ thì thôi đi, con gái ruột cũng không cần, đúng là điên rồi.

Một bà lão với một cô bé vừa mới lên sơ trung, không nhà để ở, đối mặt với một đám chủ nợ suốt ngày ép trả nợ, vất vả cỡ nào có thể hiểu được.

Văn Dụ thật muốn mắng mẹ nó.

Mấy cái đằng sau về sinh hoạt của Kỷ An Ninh hơi khái quát, đại khái là bà lão mang cô làm sao mưu sinh, hai người mất nhà, đi đến chỗ nào, trải qua sinh hoạt như thế nào. Không có nội dung nào mang tính miêu tả, hoàn toàn là trần thuật khách quan.

Sau đó là tình huống trong trường của Kỷ An Ninh.

“Không tra được cái gì khác sao?” Văn Dụ nhìn xong quay ra hỏi.

“Không phải không tra được.” Người kia nhìn Văn Dụ nhíu mày, biện hộ cho bản thân, “Là tình huống mà ngài muốn biết rất có khả năng không tồn tại. Trường học của cô bé này là trường trọng điểm, phong cách trường học rất nghiêm khắc, không nghe nói có sự kiện bắt nạt nào phát sinh. Tới thăm cũng chỉ có mấy người bạn học, cũng đều nói là lúc đó đều bận rộn học tập, bao gồm cả cô bé này. Cuộc sống cao trung vô cùng đơn giản, cũng không có sự kiện nào đặc biệt xảy ra. Chí ít là không xảy ra ở trong trường.”

Nhưng Kỷ An Ninh sẽ không lừa anh. Lúc cô ngẫu nhiên tiết lộ chuyện cũ, thần sắc lóe lên trong mắt càng không gạt được.

Cô nhất định đã trải qua cái gì đó.

Văn Dụ sờ cầm suy tư một hồi, quyết định đổi sang phương án điều tra khác.

“Anh tra giúp tôi một chút về người khác.” anh nói, “Tên là Triệu Thần, thiếu gia công ty dược Thịnh Đằng, bây giờ đang học năm hai ở Hoa đại. Nhưng lúc trước từng ở thành phố Du. Hình…”
Người kia vở cầm bút vở ghi chép vừa nói:”Gọi tôi lão Hình là được.”

Văn Dụ gật đầu nói: “Lão Hình, anh gắng điều tra thêm, lúc Triệu Thần còn ở thành phố Du có gặp Kỷ An Ninh không.”

Anh không truy cứu vụ trước không tra được tin tức gì hữu dụng, lão Hình thở dài một hơi nói: “Được, Văn thiếu.”

___________

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.