Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 99: Giải mã giấc mộng (1)



Editor: Tiểu Mao

Reup: Mèo Tai Cụp

Kể từ khi nhìn thấy kết cục của giấc mộng kia, Văn Dụ chưa từng mơ lại giấc mộng đó.

Anh cảm thấy là do tiềm thức đã để anh nhìn thấy thứ nên thấy. Lúc đầu anh chỉ là mâu thuẫn muốn nhìn lại giấc mộng kia, cho nên không tiếp tục hẹn trước với bác sĩ, sau này phát hiện không còn mơ nữa, cảm thấy quái bệnh của mình đã khỏi hẳn, vui sướng kết thúc trị liệu.

Nhưng Văn Dụ không ngờ tối đó lại gặp giấc mộng kia.

Nửa đêm, lúc mở mắt toàn thân đầy mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên của anh là đưa tay sang bên cạnh sờ soạng, mò tới cánh tay mảnh khảnh của Kỷ An Ninh. anh lập tức xoay người, ôm cô thật chặt vào lòng.

Trong phòng có máy điều hòa, làn da Kỷ An Ninh hơi lạnh, nhưng sau khi chạm vào một lát liền có cảm giác ấm áp.

Cô còn sống.

Kỷ An Ninh bị anh làm tỉnh lại.

“Sao thế?” Cô mơ mơ màng màng hỏi.

“Gặp ác mộng nên tỉnh lại.” Văn Dụ chôn mặt vào hõm cổ cô.

Mùi hương cô mát lạnh sạch sẽ, ngửi thật dễ chịu.

Kỷ An Ninh cười, không ngờ tên gia hỏa Văn Dụ này, cũng có lúc nằm mơ bị dọa tỉnh.

Cô xoay người, đối mặt với anh, ôm lấy cổ anh, thân mật mắng: “Ngốc ạ.”

Lại hỏi anh mơ thấy gì, Văn Dụ im lặng nửa ngày mới nói: “Mơ thấy có người chết.”

Kỷ An Ninh nghĩ là anh nằm mơ thấy mẹ mình, nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Hai người ôm nhau, Kỷ An Ninh ở trong lòng Văn Dụ rất nhanh lại ngủ thϊếp đi. Còn Văn Dụ vẫn luôn ở trong căn phòng mở tối trợn tròn mắt.

Anh luôn cảm thấy, mặc dù đã thấy được kết thúc, nhưng nhất định trong giấc mộng đó còn tin tức gì bị anh bỏ sót.

Chỉ là anh lại không bắt được. Ngay lúc Kỷ An Ninh trượt chân rơi xuống, anh vẫn tỉnh lại.

Anh mở to mắt suy nghĩ hồi lâu, hiểu rõ muốn bắt được tin tức trong mộng, hẳn là cần người chuyên nghiệp trợ giúp.

Thế là bác sĩ lại một lần nữa gặp được người bệnh giàu có này, hoặc là thuyết khách hộ.

“Lại nằm mơ?” Bác sĩ hỏi.

“Tôi luôn cảm thấy đã bỏ sót gì đó, muốn xem xét kĩ hơn.”

Bác sĩ đẩy kính mắt: “Như vậy bây giờ anh có muốn nói cho tôi, phần tiếp theo của giấc mộng không?”

Văn Dụ dời ánh mắt: “Không.”

Dựa theo lý luận của bác sĩ, mộng này là do anh dựng lên. Văn Dụ thực sự không thể hiểu nổi, bản thân sao phải sắp xếp tình tiết như vậy cho Kỷ An Ninh.

Tất cả thứ trong mộng, đều tràn ngập ác ý với Kỷ An Ninh.

Văn Dụ không muốn nói nội dung giấc mộng này cho bác sĩ, sao đó là do bác sĩ nói cho anh biết… Đây đều là ác ý của anh với Kỷ An Ninh.

Văn Dụ không chịu tiếp nhận chuyện này.

Bác sĩ cũng không ép buộc anh, chỉ để anh nằm trên giường Freud, giúp anh tiến vào mộng cảnh.

Kỷ An Ninh đi chân trần chạy lên, mấy tên đàn ông cũng xuyên qua Văn Dụ mà đuổi theo. Lần này, Văn Dụ không còn nóng lòng theo sau.

Anh đứng ngay khúc ngoặt cầu thang, trên dưới trái phải nhìn kĩ một chút.

Lần trước, lúc được dẫn lối nhập mộng, sự chú ý của anh đều bị người trong mộng hấp dẫn, không cẩn thận chú ý tới toàn cảnh bên trong giấc mộng này.

Trên vách tường dán ký tự “28F”, gạch men lát cầu thang là màu vàng nhạt, phía trên cùng của tầng bị cái gì đập rơi mất một góc.

Văn Dụ lên sân thượng, lần này anh không để ý mấy tên kia hay Triệu Thần, cũng không tiếp tục đi nhìn Kỷ An Ninh. Anh đi thẳng tới rìa tòa nhà, dõi mắt nhìn về phía xa.

Rất nhanh, Văn Dụ liền xác nhận, toàn cảnh trong giấc mộng này, đây là tỉnh lị chỗ anh.

Anh thấy một số tòa nhà đặc trưng quen thuộc.

Cấu tạo hoàn cảnh chân thực như vậy, anh dọc theo rìa tòa nhà lượn nửa vòng, đã biết sơ lược vị trí của mình ở đâu trong thành phố.

Bỗng nhiên anh thấy một tòa nhà lại càng quen thuộc.

Văn Dụ nheo mắt lại, nhìn về phía bên đó…

Văn Dụ cuối cùng vẫn không nói cho bác sĩ rốt cuộc trong mộng đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng lần này anh tỉnh lại, không giống với lần trước. Anh là bị động tỉnh lại. Mở mắt ra, Văn Dụ ngồi dậy, nhưng không lên tiếng, anh nhíu mày, giống như đang tự hỏi cái gì.

Sau đó anh rời đi.

Bác sĩ có một loại dự cảm, cảm thấy người thanh niên này có lẽ sẽ không trở lại.

Ánh mắt của anh nói cho hắn biết, anh nhất định đã tìm được tin tức mình cần trong mơ.

Hắn có chút tiếc nuối vì không biết được kết thúc của giấc mơ đó, đưa Văn Dụ rời khỏi, liền nghiêm túc ghi lại.

Khi Văn Dụ rời khỏi phòng khám của bác sĩ, trời đã tối.

Anh gọi điện thoại cho Kỷ An Ninh: “Bảo bối, tối nay anh sẽ về.”

Anh mỉm cười, giọng điệu mềm mỏng cưng chiều. Vừa cúp điện thoại, nụ cười kia liền biến mất.

Văn Dụ cảm thấy chắc mình điên rồi.

Anh muốn đi làm một chuyện giống như tên đần.

Văn Dụ lái xe đi về phía khách sạn, nơi anh và Kỷ An Ninh có chung đêm xuân tuyệt diệu kia. Xe còn chưa lái tới chỗ phụ cận, anh từ xa đã nhìn cao ốc khách sạn mà tính ra vị trí, phát hiện căn phòng lần trước anh đặt, phù hợp.

Anh leo lên phòng, đứng chỗ bồn tắm mà tập trung nhìn phía xa xa.

Anh thấy được biển quảng cáo, ánh đèn neon, mái nhà trong mộng.

Cái này nhất định là do anh từng vào lúc nào đó thấy qua những cảnh tượng này, đem chúng khắc ghi trong đầu, sau đó chuyển vào trong mộng, Văn Dụ thuyết phục chính mình, nhất định là như thế.

Anh ngước mắt, cẩn thận nhìn những cái kia để nhìn ra được khu vực, định vị được một dãy nhà.

Anh nhìn thật lâu, ghi rõ thật rõ vị trí dãy nhà kia, rời khỏi khách sạn này.

Văn Dụ dựa vào ký ức và cảm giác về phương hướng, lái xe đi về phía tòa nhà kia. anh không mất nhiều thời gian đã nhanh chóng tìm được.

Đây cũng là một khách sạn, có chỗ nghỉ ngơi, nhà hàng, cũng tiếp nhận tổ chức hôn lễ, các loại tổ chức hội nghị thương vụ hay hoạt động.

Văn Dụ thập phần chắc chắn, anh trước giờ chưa từng tới khách sạn này.

Cho nên mọi chuyện liền rất vớ vẩn, anh vậy mà lại vì một giấc mộng mà muốn đi xem cái khách sạn này, phải chăng cũng giống với giấc mộng của anh.

Văn Dụ cảm thấy mình như tên bệnh tâm thần. Anh hẳn là nên xoay người rời đi, không nên đi làm chuyện hoang đường này.

Nhưng không biết vì sao, anh đứng ngay bãi đỗ xe khách sạn, nhìn lên trên, vậy mà lại thấy hoảng hốt.

Sau khi vào cửa, anh mỉm cười với tiếp tân rồi đi vào cửa xoay, được vài giây lại đi ra.

“Tôi có thể giúp gì cho ngài?” Tiếp tân hỏi.

Văn Dụ cầm một xấp tiền mặt nhét vào tay tiếp tân, nói: “Muốn hỏi một vài chuyện.”

Tiếp tân nhanh chóng thu lại tiền mặt, bộ dạng tươi cười chân thành: “Ngài hỏi đi.”

Văn Dụ hỏi: “Chỗ này từng có người chết chưa?”

Tiếp tân không thể hiểu ngay từ “ngã chết”, Văn Dụ phải giải thích nói: “Kiểu như nhảy lầu tự sát gì đó.”

Ồ, hóa ra là “ngã chết” kia. Tiếp tân suy nghĩ một chốc, nói: “Tôi làm ở đây ba năm, cho tới giờ vẫn chưa từng nghe qua.”

Văn Dụ không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra.

Anh đi thang máy tới tầng hai tám, ra khỏi thang máy, nhanh chóng tìm được cầu thang.

Lúc cầm tay nắm cửa, lòng bàn tay Văn Dụ đổ mồ hôi, tim đập rộn lên.

Chỉ là giấc mộng, chỉ là mộng thôi, anh tự nhủ.

Nhưng không biết do đâu, Văn Dụ cứ cảm thấy, đẩy ra cánh cửa này, giống như sẽ nhìn thấy vực sâu đáng sợ, hoặc quái thú dữ tợn.Văn Dụ từ nhỏ tới lớn đều là người không biết sợ, vậy mà giờ khắc này lại cảm nhận được sự sợ hãi.

Nhưng anh như tên bệnh tâm thần chạy tới đây, chính là vì muốn tận mắt nhìn thấy chốn này, vì để thấy chốn này hoàn toàn khác biệt với cảnh trong mộng, chứng thực rõ những cảnh trong mộng đều là vớ vẩn, hư ảo.

Văn Dụ cắn răng một cái, đẩy ra cánh cửa kia.

Phía sau cánh cửa ngược lại chẳng có vực sâu hay quái thú nào, nhưng khi Văn Dụ nhìn lại, trong đầu liền “Oàng” một tiếng.

Trên tường dán ký tự 28F, gạch lát cầu thang là màu vàng nhạt.

Văn Dụ cảm thấy chân có chút vô lực, nhẹ nhàng tiến hai bước, đứng ngay khúc ngoặt cầu thang, nhìn lên trên, ngay chỗ cao nhất của cầu thang, cái kia bị mẻ rơi mất một góc lại chói mắt như thế.

Văn Dụ cảm thấy choáng váng. Chân anh mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, phải đỡ vách tường mới đứng vững.

Không có khả năng! Không có khả năng!

Anh trăm phần trăm khẳng định, cho tới giờ anh chưa từng tới nơi đây!

Văn Dụ cúi người, chống đầu gối, há miệng thở thật lớn. Hơn nửa ngày sau, mới thấy ngực dễ chịu hơn một chút.

Anh ngẩng đầu nhìn lại phía trên. anh đã tới tận đây, mặc kệ có kinh hãi thế nào, giờ cũng không thể quay về.

Văn Dụ cắn răng, nhấc chân leo lên bậc thang.

Tòa nhà này chỉ có ba mươi tầng, sân thượng độc có một cửa ra vào, cảnh tượng bên trên, giống y đúc với Văn Dụ mơ.

Văn Dụ dừng lại ngay chỗ gần cửa ra vào, chỗ cách chân khoảng mấy centimet, lẳng lặng nằm một nửa cục gạch.

Cả trán Văn Dụ đều là mồ hôi mịn.

Anh lại hít sâu thêm hai cái, tiếp tục đi về phía trước. Đi đến chỗ bên cạnh máy lạnh, quay đầu nhìn lại.

Trái tim anh đập thình thịch, giống như bóng tối sau cái máy lạnh kia, ẩn nấp một con ác quỷ đáng sợ đang phun đầu lưỡi thật dài ra.

Hoặc là, che lấp Kỷ An Ninh đang kinh hoàng, sợ hãi, chật vật.

Nhưng sau máy lạnh không có người, chỉ có một đoạn mũi khoan thép, nằm nghiêng nghiêng trên mặt đất.

Văn Dụ đã từng lấy góc nhìn thứ nhất để nhặt lên mũi khoan thép này rất nhiều lần. Lần này anh cúi người, dùng chính đôi tay ở thế giới thực để nhặt nó lên, mượn ánh đèn xung quanh tòa nhà để nhìn kỹ.

Một đầu là vết nứt gọn gàng, một đầu nhọn, có hơi cong, giống miệng chim ưng.

Giống như trong mộng.

Toàn bộ, toàn bộ, đều giống trong mộng!

Văn Dụ cảm thấy mình không thể thở nổi.

Kỷ An Ninh phát hiện hai ngày nay Văn Dụ có chút khác thường.

Sắp thi cuối kỳ, anh lại không ôn tập cùng cô ở thư phòng nhỏ, mà cứ luôn ngâm mình trong thư phòng lớn, không biết là đang làm gì.

Trong thư phòng lớn, cô không nhịn được hỏi: “Công ty có chuyện gì à?”

“Không có.” Văn Dụ nói, “Sao à?”

Kỷ An Ninh nhắc nhở anh: “Nhìn anh cứ bận suốt, không thấy ôn tập.” Trước đó anh còn nghỉ lâu như vậy. Thật ra học kỳ này anh chỉ lên có nửa kỳ mà thôi.

“À, cái đó!” Văn Dụ như bừng tỉnh đại ngộ, nói, “Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không rớt môn.”

Anh thì nói không có việc gì, nhưng Kỷ An Ninh cảm thấy chắc chắn là có chuyện.

Hai người đã ở chung cả thời gian dài, thân mật khăng khít, tự nhiên sẽ sinh ra kết nối siêu việt hơn người khác. một ánh mắt liền hiểu ý, một động tác liền biết ý nghĩ.

“Vậy mấy hôm nay anh làm gì vậy?” Kỷ An Ninh tra hỏi.

Văn Dụ nói: “Anh xem một vài thứ khoa học viễn tưởng.”

“…Hả?” Kỷ An Ninh không hiểu thấu.

“Cảm thấy rất là thú vị.” Đôi mắt Văn Dụ tĩnh mịch, “Em biết vũ trụ song song không?”

“Biết. Khi còn nhỏ trong nhà có mấy tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, em từng đọc rồi.” Kỷ An Ninh gật đầu.

“Không cảm thấy rất thú vị sao?” Văn Dụ nói, “Trên đời này có vô số vũ trụ song song, nếu em bước ra bước đầu tiên là chân trái, sẽ sinh ra một thế giới mà ở đó em bước ra bước đầu tiên là chân phải.”

Anh nói: “Trong thế giới này có một cái ta, một cái ngươi, bên trong thế giới khác cũng có một cái ta, một cái ngươi. Chỉ là trong thế giới này, hai chúng ta cùng một chỗ, ở thế giới khác, không biết chúng ta thế nào. Cũng có thể là, một người là tội phạm gϊếŧ người, một người bị người xấu hại chết. Em nói xem, có khả năng không?”
Văn Dụ dùng đôi mắt tinh tường mà nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh.

Theo lời nói từ tốn của anh, anh nhìn rõ dưới ánh đèn, ánh mắt Kỷ An Ninh đã hoàn toàn thay đổi.

________

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.