Editor: Tiểu Mao
Reup: Mèo Tai Cụp
Tiểu Văn tổng một khi hứng tình lên, nhân loại không có cách nào ngăn cản được.
Dù anh đã đảm bảo phòng làm việc này cách âm siêu tốt, Kỷ An Ninh vẫn không dám kêu ra tiếng, liều mạng cắn môi, chỉ sợ mình hơi sơ ý một chút, vô tình kêu lên.
Văn phòng play, kiềm chế ẩn nhẫn kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, kᏂoáı ©ảʍ vụиɠ ŧяộʍ lén lút.
Tiểu Văn tổng nhớ thương mất ba năm, một khi đạt được, sướng không dừng được.
Một tiếng sau Kỷ An Ninh mới ôm tập tài liệu ra khỏi văn phòng tiểu Văn tổng.
Nhóm thư ký ở tầng cao nhất kia, đều gặp bao trận chiến lớn, tố chất tâm lý đạt chuẩn. Nhao nhao dời mắt đi, nào là bộ dạng phục tùng mắt nhìn xuống, Phật hệ nhập định, ngó đông lật tây, trông rất là bận rộn.
Tóm lại là phải tạo cho Văn thiếu phu nhân một cảnh tượng yên ổn hài hòa hăm hở cố gắng tiến lên, phải thật tự nhiên.
Tự nhiên tới mức không thể tự nhiên hơn.
Kỷ An Ninh đi xuống tầng, trả lại tài liệu cho Ngô tổng. Ngô tổng có hơi khó chịu: “Lâu vậy à?”
“Dạ.” Kỷ An Ninh nói, “Văn tổng cảm thấy rất hứng thú, hỏi từng cái một. Ngài ấy nói đều rất tốt, cứ để chú quyết định là được.”
Cho nên đến cái rắm sửa đổi cũng chả có, kéo nhân viên mới tới trượt nguyên một vòng?
Ngô tổng buồn bực.
Ông khép lại tập tài liệu, ngước lên nhìn Kỷ An Ninh muốn nói chuyện, bỗng dừng một chút.
Ông vẫn luôn biết cô bé mới tới này rất xinh đẹp, nhưng mà cái này cũng… Quá đẹp đi? Ngô tổng tự nhận mình cũng là người đứng đắn, thế mà vẫn bị hấp dẫn nhìn thêm một chút.
Cô bé này là người đoàng hoàng, một câu dư thừa cũng không nói, một chút chuyện thừa thãi cũng không làm, hai tay thả song song hai bên người, chờ ông ra chỉ thị.
Ngô tổng “Khụ” một tiếng, nói: “Được rồi, cô về đi.” Cũng tới giờ cơm trưa rồi.
Kỷ An Ninh trở lại vị trí làm việc, các đồng nghiệp rủ cô đi ăn cơm.
Tổng bộ trừ tiểu Văn tổng nhỏ nhất, tất cả đều là đại lão, có các đại lão tọa trấn, người phía dưới cũng nghiêm chỉnh hơn. Kỷ An Ninh đã dạo một vòng quanh mấy công ty chi nhánh, cũng gặp nhiều ngưu quỷ xà thần, lúc vào tổng bộ, ngược lại cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều.
Cô cùng các đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi vào thang máy, nhiều người nên hơi chật. Nữ đồng nghiệp kia lại gần, trong lúc vô tình ngước lên thấy mặt Kỷ An Ninh, bỗng nhiên trợn tròn mắt: “An Ninh, em… Da em sao đẹp thế?”
Chị ấy nói kiểu này, các đồng nghiệp cũng đồng loạt nhìn sang.
Da Kỷ An Ninh trắng như trứng gà bóc, không chút tỳ vết, còn hơi hây hây đỏ. không một chút phấn lót, phấn má hồng, đúng là mặt mộc.
“Trời ạ, một cái mụn cũng không có.” Nữ đồng nghiệp hâm mộ nói, “Sao mặt chị lại nhiều mụn thế này?”
Bởi vì chị là người độc thân đấy.
Sự dối trá của Kỷ An Ninh ngay lúc này đã đạt giá trị max trong đời mình, cô vừa nghiêm túc vừa chân thành nói: “Ăn uống thanh đạm, ít dầu ít cay.”
Thế là trưa hôm nay, đồ ăn của mấy nữ đồng nghiệp rất thanh đạm.
Chỉ có mình Kỷ An Ninh quất thịt kho tàu.
Buổi tối về nhà nói chuyện phiếm, Kỷ An Ninh mới nhớ ra, hỏi Văn Dụ: “Thư ký của anh trước giờ luôn là nam à?”
“Hửm?” Văn Dụ cười xấu xa, “Sao lại có hứng với chuyện này? Hay muốn tìm nữ thư ký cho anh?”
“Lăn!” Kỷ An Ninh xì anh, “Thấy với cái tính này của anh, đúng là rất hiếm đấy.”
Tuyển mấy nữ thư ký xinh đẹp trang trí văn phòng một chút, mới càng phù hợp với phong cách phong tao của Văn Dụ. Tầng cao nhất y như cái miếu hòa thượng, đúng là làm người ta bất ngờ.
Văn Dụ duỗi người một cái, nói: “Mẹ anh năm đó chính là thư ký của bố, bố đã sớm nói với anh rồi, phải chuyên tâm làm việc, yêu vợ thương con, tránh việc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nơi văn phòng, không được dẫm vào vết xe đổ của ông.”
Kỷ An Ninh lặng lẽ cho bố chồng một like.
Văn Dụ lại bắt đầu đê tiện: “Với cả, nếu tìm nữ thư ký xinh đẹp, chỉ cần anh, khiến cô ta ba ngày… Hừ hừ…”
“Khiến cô ta làm sao?” Kỷ An Ninh xoay người cưỡi lên người anh, nheo mắt hỏi.
Văn Dụ tiện không có mức độ: “Bản lĩnh của chồng em mà em còn không biết?”
Kỷ An Ninh: “A.”
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Kỷ An Ninh kéo ngăn kéo đầu giường, lấy ra một cái còng tay, “Cùm cụp” một tiếng liền đem một cái cổ tay Văn Dụ còng vào thành giường.
“Để cho em tới lĩnh giáo một chút bản lĩnh của anh vậy.” Kỷ An Ninh sóng mắt như nước, mị ý mọc tràn lan.
Dù tuổi trẻ, nhưng đã bị Văn Dụ tưới nhuần đến độ chín mọng. Hai người cá nước thân mật hài hòa, khí tức dung hợp, lúc ở riêng với nhau, chỉ cần tới gần nhau, hormone liền tự nhiên mà phản ứng.
Văn Dụ liếm liếm bờ môi, nhếch miệng: “Tới đi!”
“Cùm cụp” thêm một tiếng, một cái cổ tay khác cũng bị còng lại.
Tuổi này chính là giai đoạn tốt nhất để hưởng thụ hoan ái. một đêm ba hay bốn lần cũng là chuyện thường.
Dù ban ngày đã đấu một lần, tuy kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ vui vẻ nhưng vẫn vội vàng.
May là đêm nay còn dài.
Kỷ An Ninh đi vào tổng bộ công ty, giống như chiếu sáng vùng đất mới, làm Văn Dụ đạt được các thành tựu mới.
Ví dụ như anh lôi kéo Kỷ An Ninh đi tới cửa sổ sát đất sau bàn làm việc, kéo tay cô sờ lên cánh cửa thủy tinh kia: “Em nhìn cánh cửa thủy tinh này xem, nó không phải là thủy tinh bình thường.”
Cửa số thủy tinh sát đất play hoàn thành.
Để thư ký tăng việc cho Kỷ An Ninh, kéo cô tăng ca. Đợi đến khi người khác đi hết, anh lại kéo cô đi thang máy cá nhân.
Trong thang máy, anh lấy điện thoại di động ra, mỉm cười nói: “Em xem camera của thang máy này, cái này không phải camera thông thường…”
Vừa mới đổi sang thang máy thông minh, hình ảnh theo dõi không truyền đến phòng bảo vệ, mà trực tiếp truyền đến máy tính trong phòng tiểu Văn tổng, app điện thoại có thể điều khiển từ xa.
Tiểu Văn tổng thao tác trên điện thoại một trận mạnh như hổ, thang máy liền bất động giữa không trung.
Thang máy công ty play hoàn thành.
Sau đó…
Bãi đỗ xe công ty play hoàn thành.
Nhà vệ sinh hành chính play hoàn thành.
Cầu thang thoát hiểm play hoàn thành.
Nhà kho tuy sạch sẽ nhưng có mùi, bị hai người cùng nhau chê nên bỏ qua.
Tóm lại, tiểu Văn tổng quả đúng là sóng lướt tận chân trời.
Nhưng có một lần chết người, Kỷ An Ninh trốn dưới bàn làm việc của anh, một vị phó tổng có việc khẩn cấp muốn báo cáo với Văn Dụ. Văn Dụ đúng là đồ không biết xấu hổ, thế mà dám gọi người ta vào.
Kỷ An Ninh bị dọa không dám lên tiếng.
Văn Dụ vừa thể hiện vẻ mặt nghiêm túc nghe báo cáo, vừa giữ đầu cô, ra hiệu cô đừng ngừng lại…
Kỷ An Ninh hung dữ cho một dấu răng ngay phần eo của anh.
Thế là vị phó tổng đang báo cáo kia nhìn thấy tiểu Văn tổng nhíu mày, thi thoảng còn run lên một chút.
Giống như đau đớn lại giống như thoải mái, biểu cảm vô cùng vặn vẹo kỳ quái.
Người mới Kỷ An Ninh luôn bị tầng cao nhất gọi lên, cũng không phải không làm người ra chú ý.
Đầu tiên, Ngô tổng thấy không vui.
Cho dù Kỷ An Ninh là người của thư ký Tạ, nhưng giờ đang là thuộc hạ của Ngô tổng. Thư ký Tạ cứ tự nhiên mà vẫy Kỷ An Ninh đi, làm Ngô tổng thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm.
Cũng may Kỷ An Ninh là một cô gái nghiêm túc đáng tin, lại trẻ tuổi xinh đẹp. Ban đầu Ngô tổng muốn nắm lỗ mũi nhịn xuống, dần dần về sau, bắt đầu thấy không đúng.
Mặc dù thư ký Tạ là thư ký đứng đầu bên cạnh Văn tổng, nhưng chỗ của thư ký đều ở khu thư ký, nằm bên ngoài phòng Văn tổng. Dù thư ký Tạ làm gì cũng không có khả năng giả truyền thánh chỉ. Một hai lần cũng thôi đi, nhưng quá nhiều lần, mấy thư ký khác chẳng lẽ không để ý. Giữa các thư ký đâu phải không có cạnh tranh.
Với cả, mỗi lần gọi Kỷ An Ninh qua, sau khi Kỷ An Ninh về, đều mang theo chỉ thị, lời nhắn của tiểu Văn tổng, đều là thật mà không phải soạn ra để đối phó ông.
Ngô tổng chợt ý thức, mình quên nhìn cái gì đấy.
Ông mới chỉ suy ngẫm mối quan hệ giữa Kỷ An Ninh và thư ký Tạ, không để tâm tới người quan trọng nhất. Tiểu Văn tổng mới hai mươi sáu! Là đàn ông đang tuổi tráng niên, hòa hoa phong nhã, hormone mạnh mẽ!
Kỷ An Ninh thì sao? Cô bé này mới hai tư, xinh đẹp tinh xảo, mấy nam đồng nghiệp mà đi ngang qua, không thể không nhìn thêm một chút. Ngay đến Ngô tổng tự xưng là người đứng đắn, cũng cảm thấy trong văn phòng mà có một cô gái như thế đúng là cảnh đẹp ý vui, làm lòng người vui sướng.
Ngô tổng không khỏi rơi vào trầm tư.
Chuyện cuộc họp thường niên từng bước thúc đẩy, các vấn đề cơ bản đã được hoàn thiện, còn một người chủ trì chưa quyết định được nên chọn ai.
Lúc Ngô tổng ăn cơm trưa cùng tiểu Văn tổng có thuận miệng nhắc tới, tiểu Văn nói luôn: “Cuộc họp thường niên, phải lấy nhân viên làm trọng, người chủ trì không cần mời người có kinh nghiệm, để nhân viên làm là được. Phòng thị trường nên chọn người dễ nhìn một chút.”
Ngô tổng nghe huyền ca mà biết nhã ý, ông cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Nhưng vị phó tổng khác có nói một câu: “Phòng thị trường của anh có cô bé kia mới vào rất xinh đẹp, tôi thấy cô ấy cũng không tệ.”
Tiểu Văn tổng nhìn người kia một chút. Ngô tổng thấy cái nhìn kia rất là ý vị thâm trường. (tặng cưng một cái nhìn “xéo xắt”)
Tiểu Văn tổng không chỉ tên điểm họ, là muốn khiêm tốn không chói lóa. Ngô tổng đã lĩnh hội được tầng ý nghĩa này, ông về bộ phận tuyển hai cô gái hình tượng đều rất ok, báo lên thêm cả Kỷ An Ninh, mới tiểu Văn tổng phê chuẩn.
Quả đúng là không ngoài dự liệu, tiểu Văn tổng khâm điểm Kỷ An Ninh.
Trong lòng Ngô tổng càng thêm sáng tỏ.
Lúc ông nói chuyện này với Kỷ An Ninh, thuận mồm hỏi một câu: “Tiểu Kỷ, nghe nói cô kết hôn rồi?”
Kỷ An Ninh cười nói: “Vâng ạ, lúc học đại học thì cưới.”
Trong nụ cười của cô đầy hạnh phúc, chói lọi.
Mấy phụ nữ xinh đẹp không tin được! Đã có hôn nhân hạnh phúc như thế, mà còn đi cấu kết làm bậy với ông chủ!
Ngô tổng chỉ biết lắc đầu.
Lại nghĩ tới, vợ mình ở nhà mặc dù xấu nhưng lại theo mình từ lúc một nghèo hai trắng dốc sức làm lên, phải chịu nhiều khổ cực, vẫn toàn tâm toàn ý ủng hộ mình. Tan việc ông cố ý đi mua một bố hoa hồng cho người vợ, không năm không tiết cũng chẳng phải ngày kỷ niệm làm bà vợ thấy không hiểu nổi.
Kỷ An Ninh được tuyển chọn là người chủ trì niên hội, nhưng vẫn có người đáy lòng không phục.
Hứa Tuyên cùng tuổi với Kỷ An Ninh, lại đi vào tổng bộ sớm hơn cô hai năm, trình độ chuyên môn cao hơn. Cả hình tượng lẫn khí chất của cô ta đều rất không tệ, vốn là một nhành hoa của phòng thị trường, không ngờ lần này đi tranh cử vị trí chủ trì niên hội lại bị thua bởi một người mới tới, trong lòng thấy không phục lắm.
Cô ta chú ý quan sát, phát hiện Kỷ An Ninh hay lên tầng cao nhất, trong lòng càng không thoải mái hơn.
Tầng cao nhất không có người khác, chỉ có tiểu Văn tổng và đoàn thư ký của anh.
Tiểu Văn tổng trẻ tuổi anh tuấn, gợi cảm quyến rũ, tài sản không biết mấy chục tỷ, là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ nhân viên trẻ trong công ty.
Nhưng anh ở tít trên cao, bình thường nhân viên không thể tùy tiện gặp. Hứa Tuyên đã làm ở đây hai năm, số lần nhìn thấy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần may mắn nhìn thấy, trái tim đều thình thịch đập loạn, miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng Kỷ An Ninh chẳng qua chỉ là người mới, sao lại gần như ngày nào cũng bị gọi lên tầng cao nhất? Chẳng lẽ ngày nào cô ta cũng được gặp tiểu Văn tổng à?
Như vậy sao được!
_________
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!