Bi Thiên

Chương 17: Nảy sinh



— Biến thành cây thông lớn đi!

Minh Sùng che mặt núp ở góc xe ngựa, hạ thể sử dụng quá độ mà chua xót đau đớn, cho dù hiện tại quần áo chỉnh tề, hắn vẫn còn cảm thấy như có thứ gì nhét vào hạ thân mình tạo thành hai cái lỗ bên trong.

Khi hắn khôi phục lý trí điều đầu tiên nhìn thấy là mặt Huyền Dận, đẹp như vậy nhưng lại lãnh đạm như thế, vẫn là xuất trần… Thế nhưng tại sao một mỹ nhân xuất trần như vậy lai có một hung khí dữ tợn như thế chứ, hơn nữa hung khí còn cắm vào bên trong hạ thể của hắn?!

Sau đó Minh Sùng nhớ lại tư thế phóng đãng của mình, rồi cái người thần kinh thô da mặt dày bám vào người nam nhân không buông ra là ai kia?!!! Cái người ngậm lấy tính khí nhân là ai hả?!!! Cái người dâm đãng không thể khống chế câu dẫn nam nhân là ai?!!! Cái người bị thao gần chết lại tiếp tục câu dẫn nam nhân là ai?!!! Là ai chứ?!!! Hắn không biết người đó đâu!!!!

Minh Sùng dùng đầu “Cộp cộp” đập vào vách xe ngựa, hận không thể đem mình đâm chết.

— Ách, lại bắt đầu, thực sự quá kịch liệt đi. Tĩnh Liễu ở ngoài xe ngựa vừa đánh xe vừa nhai mứt./

“Sao vậy?” Huyền Dận cản động tác của Minh Sùng lại, xoa lấy cái trán bị đụng đỏ lên của hắn.

Minh Sùng hung ác trừng Huyền Dận, hét lớn một tiếng nhào qua người y tàn bạo nắm chặt hai má Huyền Dận, thở hổn hển nói, “Ngươi! Ngươi ngươi ngươi!”

“?” Hai má bị kéo qua hai bên, Huyền Dận vô tội nhìn.

Minh Sùng nhớ tới mấy ngày nay mình không biết xấu hổ câu dẫn người này, khóe môi hắn kéo căng thả hai má Huyền Dận ra, nhìn thấy da thịt bị ngắt mà đỏ bừng liền sờ sờ thổi thổi, thổi thổi đột nhiên chú ý tới đôi môi đỏ tươi khác lạ của Huyền Dận, dưới hông căng thẳng, cảm giác phía dưới lại bắt đầu đau — mấy ngày liên tục giao hợp khiến phía dưới của hắn trở nên khô khốc, va vào đều đau —- “A a a —” Hắn che mặt ngồi xổm về một góc, tiếp tục dùng đầu “Cộp cộp” đụng vào thành xe.

“Minh Sùng.” Huyền Dận cúi người đặt tay lên trán hắn — động tác cúi người của y khiến Minh Sùng theo phản xạ mà lui về sau hai bước.

“…” Huyền Dận mím môi kéo Minh Sùng ngồi bên cạnh mình, y nhìn bụng Minh Sùng một chút — động dục dừng lại chứng tỏ nơi này đã chôn xuống mầm móng của y rồi đi, tuy rằng Tĩnh Liễu cũng không bắt ra hỉ mạch.

Minh Sùng nhìn theo Huyền Dận xuống hạ thân của mình, chân hắn khép lại, đưa tay nhéo hai má còn hồng hồng của Huyền Dận, “Ngươi nhìn cái gì? Không cho phép nhìn!”

Huyền Dận vẫn như cũ nhìn chằm chằm bụng bằng phẳng của Minh Sùng, “Còn đau không?” Tầm mắt của y cúi thấp, nhìn về nơi giữa hai đùi Minh Sùng, nơi kia bị sử dụng quá độ bây giờ có khả năng không thể khép lại đi.

“Đau chết luôn!” Trán Minh Sùng nổi gân xanh, hắn cắn răng ôm đầu Huyền Dận đập vào — Sau đó liền ôm đầu của mình rên lên. Đây luôn không phải là sở trường của hắn.

“Vừa rồi ta rõ ràng đã tỉnh táo lại tại sao ngươi không dừng lại?!” Minh Sùng xoa trán lên án.

Huyền Dận cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi.”

Minh Sùng luôn cảm thấy giả bộ đáng thương là tuyệt chiêu của Huyền Dận, tên này bản thể là hoa mà? Sao hắn lại thấy có lỗ tai cùng đuôi cẩu chứ? — Minh Sùng vẫn cứ cảm thấy sự oan ức xin tha trên khuôn mặt lãnh đạm kia của Huyền Dận, hắn cảm thấy cần phải để Tĩnh Liễu viết đơn thuốc trị bệnh mắt này của mình đi.

Minh Sùng gãi gãi mặt, xoa xoa eo bủn rủn của mình, nói thầm, “Thật là, vì sao mỗi lần đều là thời điểm ý thức ta không rõ ràng thế này…”

Huyền Dận giúp Minh Sùng xoe eo, “Lần sau ta…”

“Không có lần sau đâu!” Minh Sùng lẩm bẩm cắt đứt Huyền Dận, lần sau bản thân còn lại tìm đường chết câu dẫn ten mình thì để tự bóp chết mình cho rồi!

Nhìn mặt mày Huyền Dận ủ rủ, Minh Sùng bĩu môi lầm bầm tay đè đầu Huyền Dận, ngẩng đầu hôn lên môi Huyền Dận, cười nói, “Được rồi, sau này đợi ta tỉnh táo rồi làm!”

“Ừm.” Huyền Dận nâng cằm Minh Sùng hôn sâu hơn.

“Khụ khụ!” Tiếng Tĩnh Liễu đột ngột vang lên.

Huyền Dân nhìn Tĩnh Liễu vén màn cửa nhìn vào bên trong, cau mày thu lại lưỡi của mình trong miệng Minh Sùng, y liếm một cái, ngẩng đầu ra hiệu Tĩnh Liễu tiếp tục.

“Tiểu sư thúc, chúng ta đã đến.” Tĩnh Liễu hai mắt nhìn chỗ khác nói.

Chuyến đi lần này của ba người là tìm hang động quan chủ tiền nhiệm trước kia dùng để tĩnh tu, huyệt động này ẩn giấu bên trong dãy núi ở bắc mạc, Huyền Dận mang theo hai người xuyên qua khe đá chật hẹp, đi quanh một hồi, trước mặt ba người liền xuất hiện thạch thất rộng rãi.

“Oa!” Nhìn thạch thất không ít đồ dùng, Minh Sùng cảm khái lên tiếng — Bên trong thạch thất có gian nhà rộng rãi, dùng bình phong chia bố cục trong phòng, bên trong từ nhà bếp đến thư phòng giống nhau không ít, thậm chí còn có một ao hồ, hơn nữa còn có nước chảy, thạch thất cũng không cao ngất ngưởng, bên trong đầm nước còn có thể nhìn thấy chân trời xanh thẩm, ánh mặt trời chiếu lên ao khiến hồ nước xuất hiện sóng nước dao động, rất xinh đẹp.

“Nơi bí mật này, bên ngoài còn có bố trí kết giới cùng trậ pháp, bất kể là người hay quỷ thần cũng rất khó tìm ra.” Huyền Dận.

“Là nơi an thai rất tốt.” Tĩnh Liễu liếc nhìn Minh Sùng.

Minh Sùng trừng mắt, “An thai gì? Ai cần an thai?”

“Đương nhiên là ngươi đó.” Tĩnh Liễu rửa ấm nước, để lên bếp nấu nước, “Ngươi bây giờ có thể khôi phục thần trí, nhất định là do mang thai.”

“Sao có khả năng?” Coi như thân thể của mình không giống bình thường, Minh Sùng cũng chưa từng nghĩ tới mình cũng có công năng thai nghén.

“Không phải ngươi bây giờ còn đang dính lấy tiểu sư thúc sao.” Tĩnh Liễu ngáp một cái — mấy ngày nay hắn vì đánh xe mà ngủ không ngon. Hắn nhún nhún vai, “Ngươi không tin ta cũng không thể nói cái gì, mấy ngày nữa chính ngươi sẽ có cảm giác.” Dứt lời hắn tìm nơi sạch sẽ đem chăn đệm ra phơi, lại nghĩ tới cái gì mà nhìn về phía Huyền Dận, ”Tiểu sư thúc, về sau trong vòng trăm ngày không thể làm chuyện hành phòng, dù thế nào cũng không thể làm.”

“…” Minh Sùng nhất thời đỏ cả mặt, hắn hung hăng liếc Huyền Dận một cái.

An an ổn ổn qua một quãng thời gian, Minh Sùng liền hiểu Tĩnh Liễu nói tự mình cảm nhận là chuyện gì. Thể lực của hắn giảm rõ rệt, thường xuyên ngẩn ngơ ngủ thiếp đi, nhìn thây đồ chua ngọt liền muốn ăn — vì thế Huyền Dậ phải đi tới trong trấn xa xôi mua về nhiều mứt chua.

Mà lúc này Minh Sùng đang ngồi ở trên giường sờ ngực của mình.

“Sao vậy?” Huyền Dận vốn đã nằm xuống ngồi dậy hỏi.

“A…” Minh Sùng xoa xoa bộ ngực của mình sau đó đơn giản là đem vạt áo mở lỏng cởi đến bên hông, da thịt màu mật ong cứ như thế bại lộ trong không khí, hắn nhấc chân xoay người ngồi trên giường., “Cơ ngực ta trở nên mềm nhũn!”

Huyền Dận ngẩn người, y về phía lồng ngực trần trụi của Minh Sùng, không biết có phải do ảo giác của mình không, Huyển Dậ cảm thấy bộ ngực rắn chắc của Minh Sùng hình như lớn lên không ít, đường cong mạnh mẽ cũng êm dịu không ít, đầu nhũ màu nâu lại trở nên hồng hào, còn lớn hơn vài vòng, dưới bầu trời đêm lạnh lẽo mà run rẩy.

Minh Sùng nhéo nhéo đầu vú của mình, hắn cảm thấy nó có chút đau, rồi lại có chút ngứa ngáy, khiến hắn không thoải mái lắm.

Huyền Dận nâng tay chạm vào lồng ngực trần trụi của Minh Sùng, thu lại ngón tay — quả thật trở nên mềm nhũn, tuy rằng vẫn căng như trước, thế nhưng so với trước kia mềm mại hơn nhiều.

“A a! Không cần nhu như vậy đâu!” Minh Sùng tức giẫn vỗ bỏ bàn tay đang xoa nắn ngực mình của Huyền Dận.

“Sáng mai, để Tĩnh Liễu lại nhìn một chút đi.” Huyền Dận ôm Minh Sùng nằm xuống, đem Minh Sùng ôm vào trong lòng mình.

Minh Sùng tay sờ lên bụng bằng phẳng có chút căng của mình — nơi này thật sự đã thai nghén rồi sao? — Hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, suy nghĩ của hắn lung lay, một hồi nghĩ tới đứa bé giống Huyền Dận khi còn bé như đúc, một hồi lại nhớ tới đóa tuyết liên cô đơn kia, một hồi lại nghĩ đến thái quân cùng đám người không rõ diện mạo. Hắn cảm thấy Huyền Dận ôm mình giật giật cơ thể, chui vào trong lồng ngực mình. Hắn sờ sờ đầu Huyền Dận, nhắm hai mắt lại, cảm thấy đứa nhỏ giống tên này như đúc cũng không tồi đâu.

“Đưa tay ra, ta xem một chút.” Tĩnh Liễu nắm tay Minh Sùng lên, tỉ mỉ cảm nhận.

Minh Sùng thân thể căng cứng nhìn Tĩnh Liễu, nhìn Tĩnh Liễu suy tư một hồi lại nở nụ cười với hắn, “Xác định, chúc mừng, hạt giống đã nảy mầm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.