Biển Cấm

Chương 1: Chương 1



“Năm nay Dạ Giao tộc chỉ tiến cống 7830 cuộn giao sa*, còn lại 2170 cuộn không thể giao đúng hạn, cố ý dâng tặng Giao nhân nam nữ mỗi thứ một loại, mong Bệ hạ có thể trừ đi số giao sa còn lại.”
(*鲛纱 chắc lớp da ngoài của giao nhân làm thành vải j đấy:D.)
Ta quỳ gối trên đại điện, đầu cúi thấp, mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, ánh mắt của Hải tộc Bắc Hải làm cho ta đứng ngồi không yên, cảm thấy nhục nhã.
Mặc Tước bên cạnh cùng một tư thái giống ta, ta không nhìn thấy biểu tình của nàng, không cách nào biết được có phải nàng cùng một dạng tâm tình với ta hay không.
“Tiến lên đây.” Thật mau, phía trước truyền tới giọng nói khác trẻ tuổi hơn, ôn hòa trầm thấp, dường như mang theo thiện ý vô hạn, khiến người rất dễ dàng buông lỏng đề phòng trong lòng.
Nhưng ta biết đây chỉ là ảo giác, Đế Vương Bắc Hải tuyệt đối sẽ không chỉ là quả hồng mềm thiện lương ôn nhu, cho dù hắn là người mù.
Bắc Hải Vương Linh Trạch thống trị khu biển này mấy nghìn năm, truyền thuyết về hắn có nhiều vô số kể, Dạ Giao ẩn tại biển sâu, tin tức bế tắc, lan truyền chậm chạp, nhưng trong một năm vẫn sẽ có vài ba tin tức về vị Vương giả này truyền vào trong tộc.
Tương truyền hắn vốn không mù, chỉ là lúc tranh đoạt vương vị cùng đệ đệ hắn ở ngàn năm trước, bị Ác long gây thương tích, lúc này mới trở thành mù lòa.
Trong trận chiến tranh giành này, vợ của hắn bị giết, đứa con chưa ra đời chết thảm, cuối cùng Bắc Hải chấn động, nước biển sôi trào, đã chết ngàn vạn Hải tộc mới thật vất vả diệt trừ Ác long, từ đó trở đi vẫn luôn thái bình đến hiện tại.
Ta ngẩng đầu, Linh Trạch nhắm hai mắt, bào phục (袍服) trắng như tuyết không dính một hạt bụi, chuỗi ngọc thạch anh trên mũ miện (冕旒) rũ xuống từ trên đỉnh đầu hắn, ánh sáng chiếu vào trên mặt, làm cho người ta không thấy rõ nét mặt của hắn.
Tuy nói nam nhân ngồi trên Đế tọa* này trắng bệch, ốm yếu, đẹp giống như một người giả, nhưng hắn chính là Vương mà cả Bắc Hải tôn quý nhất.
(*Chỗ ngồi của vua.)
Mà ta, chỉ là một Giao nhân nhỏ bé Dạ giao tộc tiến cống…
Ngón tay dần cuộn lại, trong lúc chần chờ, ta cảm thấy Mặc Tước bên cạnh liền dùng tư thế đầu gối chạm đất nhanh chóng bò về phía Đế tọa.

Nhìn qua vô cùng thuận phục.

(*顺服 thuận theo hàng phục.)
Ta ngẩn người, chôn sâu cảm xúc không cam lòng vào trong, cắn răng học theo bộ dạng nàng cũng bò qua.
Đến dưới Đế tọa, ta lại song song cùng Mặc Tước, yên lặng chờ bước chỉ thị tiếp theo của người trên cao.
Tuy rằng nam nhân nhắm mắt, lại có thể cảm giác được chỗ của ta một cách chính xác.

Hắn vươn tay, đầu ngón tay lành lạnh chạm đến khuôn mặt ta, ta run rẩy, có chút hoảng sợ mà ngẩng đầu lên.
“Tên gì?” Hắn hỏi.
“Mặc Ức.” Ta thành thật đáp.
Hình xăm bên má trái nảy lên đau đớn, dường như di động theo ngón tay kia, có dấu hiệu càng lúc càng nghiêm trọng*.
(*越演越烈 việt diễn việt liệt.)
Đột nhiên một trận đau đớn xuyên thấu da thịt sâu tận xương tủy, ta kêu thảm một tiếng, chật vật ngã ra khỏi phạm vi khống chế của đối phương, bàn tay chống đất, ngồi co quắp dưới đất, sợ hãi trừng mắt nhìn Đế vương trên bảo tọa.
Giọng nói của Bắc Hải Vương nhu hòa: “Trên mặt ngươi có hình xăm, làm sao mà có?”

Hô hấp của ta ngừng lại, không nghĩ tới đối phương không nhìn thấy còn có thể phát hiện, nuốt nước miếng một cái nói: “Khi còn bé không ngoan, phụ thân xăm, muốn ta không nên mê muội mất cả ý chí.”
Cụ thể thế nào ta cũng đã quên, chỉ nhớ dường như là năm sáu tuổi, ta bỏ ngư nô tiến vào nơi không nên đến, sau đó phụ thân tức giận, xăm xuống sáu chữ ở thái dương bên trái của ta.
Ta cũng không quen biết chữ viết dùng cho hình xăm, mỗi chữ đều to bằng móng tay, chia làm hai hàng chiếm ở góc lông mày.

Khi còn bé không cảm thấy, đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác, cũng chỉ xem là bọn họ biết ta không ngoan, không muốn chơi cùng đứa trẻ hư.

Về sau mới biết được, bọn họ là đang đồng tình ta.
Đồng tình ta bị phụ thân không thích, phải gặp khổ hình như thế.
“Lại có người cha nghiêm khắc như vậy, cũng thật hiếm lạ, phụ thân của ngươi là?”
“Tộc trưởng Dạ giao tộc Mặc Lăng.”
“Ồ, thì ra là ông ấy, trách không được nhẫn tâm như vậy.” Bắc Hải Vương cười khẽ một tiếng, chuyển tay sờ lên mặt Mặc Tước, nâng cằm của nàng lên, “Ngươi cũng là con của Mặc Lăng?”
Mặc Tước cẩn thận đáp: “Thiếp thân Mặc Tước, là con nuôi của Tộc trưởng.”
Chính xác mà nói Mặc Tước là em họ của ta, phụ thân nàng không biết tự lượng sức mình giống như em trai của Bắc Hải Vương, mưu mô lật đổ thống trị của cha ta, còn chưa kịp phát động phản nghịch đã bị cha ta phát hiện giết chết.
Cha ta giết phụ thân của Mặc Tước, nhưng giữ lại nàng còn ở trong tã, nuôi nấng nàng cho đến lớn.
Đây là nhân từ đối với con nhỏ, cũng có thể nói là một loại khoe khoang của người thắng.
“Mặc Lăng đưa con trai con gái của mình tới, thật thú vị.” Nam nhân trầm ngâm một chốc, khóe miệng hơi nâng, khiến khuôn mặt tái nhợt kia dường như có thêm chút nhân khí.
Ta cắn răng quỳ gối lại, muốn cuộn mình đến nhỏ nhất, thật không muốn ở trước mặt đông đảo quần chúng bị người chế nhạo, bị người thưởng thức giống như súc vật, bị trào phúng giống như ngư nô thấp hèn nhất.
Quan văn Hải tộc phía trước lật sổ sách trong tay, vuốt chòm râu bạc trắng, nói đúng sự thật: “Dạ giao tộc số người ít ỏi, nghe nói mấy năm gần đây trong tộc ngay cả trẻ nhỏ cũng không có, mỗi năm một vạn cuộn giao sa chỉ sợ đã là vô lực thừa nhận.

Đôi giao nhân này dung mạo xinh đẹp, vảy ngoài cứng cáp, nếu giao dịch với tộc khác, đủ để đổi năm ngàn cuộn giao sa, Bệ hạ cũng không tính là thiệt thòi.”
Nghe được bản thân bị định giá giống như hàng hóa, mười ngón tay của ta siết chặt, gần như muốn bấm ra máu.
“Ta nghe nói Dạ giao cư trú nơi biển sâu, mặc dù màu da trắng nõn, nhưng màu vảy lại xinh đẹp hiếm có, vảy của các ngươi có màu gì?”
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ nghe Mặc Tước bên cạnh nhu thuận đáp: “Bẩm Bệ hạ, vảy của thiếp thân là màu đen.”
Tộc Dạ giao sinh ở biển sâu, đuôi giao không sặc sỡ nhiều màu giống như giao nhân sinh hoạt ở nơi biển nông, phần lớn là màu đen hoặc là màu xanh đậm*, vô cùng đơn điệu.
(*深碧色 xanh ngọc bích đậm.)
Nhưng ta không phải, đuôi giao của ta là màu giống như lá phong đỏ, lúc đuôi cá to lay động dưới biển sâu giống như một ngọn lửa nóng.

Bởi vì màu lửa cực nóng này, ta bị coi ta dị loại trong tộc.

Mặc dù phụ thân chưa từng nói ra miệng, nhưng ta nghĩ ông ấy không thích ta, hẳn là cũng có nguyên nhân ở phương diện này.

Ta là con trai duy nhất của ông ấy, ông ấy lại tiến cống ta cho Bắc Hải Vương…
Nghĩ đến đây, cổ họng ta khô khốc, gian nan nói: “Tiểu nhân là màu đỏ.”
Nếu ta biết những lời này sẽ khiến cuộc sống sau này của ta thay đổi nghiêng trời lệch đất, chính là lập tức đâm chết, cũng sẽ không có nhiều dây dưa với người trước mắt.
Đáng tiếc lúc ấy ta không dự cảm được nguy cơ buông xuống.
“Màu đỏ?”
“Vâng.”
Trầm mặc một lúc, trong yên tĩnh, Bắc Hải Vương lại mở miệng, dường như chỉ hạ một ý chỉ nhỏ bé không đáng kể: “Như thế nhưng thật ra hiếm lạ, sau này ngươi liền ở Xích Phong Cung tại biển san hô đỏ đi.”
Quanh người lập tức vang lên tiếng ồn ào nghị luận, lúc đầu ta cũng không rõ vì sao các đại thần hải tộc trên điện lại khiếp sợ như thế.
Thẳng đến khi Hải tộc râu dài cầm sổ sách vẻ mặt tràn đầy khó xử: “Xích Phong Cung là… là nơi ở của hậu phi, Bệ hạ đây là muốn nạp thiếu niên Dạ giao này vào hậu cung sao?”
Ta khiếp sợ ngẩng đầu.
Có ý gì? Muốn nạp ta… vào hậu cung?
Mười ngày tiếp theo, ta vẫn luôn ở trong hoảng hốt, bản thân giống như đang nằm mơ, hoặc là một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.
Ta đường đường một giao đực, thế nhưng bị đưa vào hậu cung của đế vương, quả thật hoang đường đến cực điểm.

Cũng không biết Bắc Hải Vương là muốn nhục nhã ta, hay là muốn nhục nhã Dạ giao tộc.
Ta lo sợ bất an, hoảng sợ không yên, thậm chí đã nghĩ kỹ nếu Linh Trạch bức ta đi vào khuôn khổ, cho dù liều mạng lưới chết cá rách cũng tuyệt đối không nằm dưới thân hầu hạ người khác.
Nào tưởng qua hơn mười ngày, Bắc Hải gió êm sóng lặng, Xích Phong Cung cũng không chờ đến Bắc Hải Vương giá lâm, ta cũng không nhận thêm bất kỳ ý chỉ nào.

Giống như Linh Trạch nhất thời nổi hứng nhét ta vào hậu cung, quay đầu liền quên ta ở tại thâm cung hẻo lánh.
Thở phào nhẹ nhõm, ta lại cảm thấy không cam lòng.

Không cam lòng bị đối đãi giống như món đồ chơi.
Phụ thân ta là Tộc trưởng Dạ giao, ta vốn nên trở thành đứng đầu Dạ giao, kế thừa vị trí Tộc trưởng, thống lĩnh toàn bộ tộc quần.

Hôm nay lại dùng tư cách cống phẩm tiến cống cho tộc hắn, như thế nào khiến người cam tâm?
Thậm chí ta sống còn không bằng mặc Tước, ít nhất nàng không cần hầu hạ nam nhân.
Vẫn còn nhớ trên đường bị đưa tới Bắc Hải, Mặc Tước thấy ta căm giận, còn từng trấn an ta, nói chúng ta có thể có cơ hội hi sinh bản thân để đổi lấy lợi ích của tộc quần là chuyện tốt, bảo ta hãy nghĩ đến chỗ tốt, đừng nên lúc nào cũng thở ngắn than dài.
Xuất thân của nàng như vậy, đến chỗ nào cũng là ăn nhờ ở đậu, đương nhiên có thể thấy ra.

Ta không giống nàng, nàng cam chịu số phận, ta không cam chịu số phận.
Ta phải nghĩ biện pháp chạy trốn, chạy ra Bắc Hải.
Nếu Linh Trạch cho ta làm thị vệ, hoặc xem ta như Ngư nô để sai khiến, ta cũng sẽ không nóng nảy như vậy.

Nhưng hiện tại hắn nghiễm nhiên coi ta là một giao cái, muốn lấn đến trên đầu ta, nếu ta cam chịu số phận, không khỏi quá không có cốt khí.
Ngày qua ngày, lại một tháng trôi qua, ngay vào lúc ta đang nghĩ không bằng thừa dịp những ngư nô kia buông lỏng cảnh giác chuồn đi, vị Vương mắt mù ta tránh còn không kịp, cắn răng nghiến lợi kia bỗng nhiên xuất hiện ở Xích Phong Cung mà không hề báo trước.
Lúc đó ta đang nghỉ chân dưới một cây san hô, nằm nghiêng trên tháp*, trong nửa mê nửa tỉnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bị thứ gì đó che đi ánh sáng.
(*榻 Kiểu giường lùn.)
Ta nhíu mày mở mắt nhìn, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán.
Bắc Hải Vương mặc áo bào màu trắng, không mang theo mũ miện đứng yên lặng bên cạnh tháp, không biết như vậy đã bao lâu rồi.
“Bệ hạ!” Ta chật vật lăn từ tháp xuống đất, hoang mang rối loạn mà khom lưng cúi đầu.
Người khởi xướng mang theo nụ cười ấm áp bên môi, hào phóng ngồi xuống tháp, vươn tay nâng ta dậy.
“Sợ ta như vậy sao?”
Tuy rằng hắn bị mù, lại có một túi da xuất thần tuyệt thế, khóe môi hơi cong, không nói cũng mang ba phần cười, dung mạo rất dễ làm cho người ta sinh ra lòng hảo cảm.
Nhưng ta chỉ cảm thấy nụ cười này như đuôi chích của ong vàng (*黄蜂), mang theo độc, nhìn một cái đều cảm thấy chói mắt.
“Tiểu nhân không dám.” Đầu ta trống rỗng, thân thể rét lạnh từng cơn, suy nghĩ lộn xộn.
Ngày hôm nay hắn đột nhiên nhớ tới món đồ chơi này rồi, muốn nhìn xem ta sống có tốt không, hay là..

hay là muốn dùng ta?
Nghĩ đến phải bị ngủ với nam nhân, ta liền buồn nôn, dù sao đối phương cũng không nhìn thấy, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng lười duy trì, chán ghét mà xụ mặt.
“Sợ ta thì có gì mà dám hay không dám, ngẩng đầu lên nhìn ta.” Hàm dưới bị đối phương chuẩn xác nâng lên, “Ở chỗ này có quen không?”
Nếu như không phải hắn vẫn luôn nhắm nghiền hai mắt, ta phải muốn hoài nghi có phải hắn giả bộ mù hay không.
“Tiểu nhân ở rất tốt, đã quen rồi, không cần Bệ hạ lo lắng.” Cố gắng xem nhẹ xúc cảm ngón tay của đối phương để lại trên má, ta đáp lại một cách cứng ngắc.
“Quen là tốt rồi.

Ngồi bên cạnh ta.” Linh Trạch vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Ta chịu đựng da đầu tê dại, cố gắng đáp: “Vâng.”
Cẩn thận ngồi xuống cách một cánh tay, trong lòng vô cùng thấp thỏm, không ngừng nghĩ đến cách đối phó, cho nên lúc Linh Trạch ôm lấy eo ta đè ta xuống tháp, ta lập tức thất thố hét một tiếng, vô thức đẩy người phía trên ra.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn chống ở phía trên, giọng nói rõ ràng vẫn ôn hòa mềm nhẹ, bên trong lại mang theo một loại uy áp, khiến cho ta không dám cử động.
Hắn hỏi ta có sợ hắn không… cái dạng này của hắn, sao có thể không sợ?
“Đang nghĩ gì?” Đầu ngón tay hắn sờ sờ má ta, hỏi.
Nghĩ sợ là đêm nay trinh tiết khó giữ.
“Nghĩ… nghĩ sao hôm nay Bệ hạ lại rảnh rỗi đến đây.”
“Nhớ ngươi, liền đến xem.” Linh Trạch nói, “Còn ngươi, tiểu gia hỏa, nhớ ta không?”
Lòng ta ghê tởm một trận, mặc dù trong Giao nhân ta cũng tính là thiếu niên, nhưng đã rất lâu không nghe người khác gọi ta là “tiểu gia hỏa” rồi, nhất thời nghe được thật sự rất không thoải mái.

“À…” Ta nhìn chăm chú vào nam nhân phía trên, thật lâu cũng không cách nào trả lời vấn đề của hắn.
Linh Trạch nhíu mày, khóe miệng chậm rãi hạ xuống, dung mạo không nói cũng mang cười lại có chút trở nên lạnh băng khiếp người.
“Nhớ, nhớ!” Ta cảm thấy sợ hãi, vội vàng trả lời.
Hắn nghe xong khóe môi lại cong lên, hiển nhiên là được câu trả lời của ta lấy lòng.
“Miệng thật ngọt.” Ngón cái của hắn xoa bóp da thịt trên mặt ta, giọng nói chuyển thấp, “Không biết nếm thì có ngọt như vậy hay không.” Dứt lời, còn không đợi ta phản ứng, bờ môi hơi lạnh của hắn đã dán lên.
Ta cảm thấy được có thứ đồ vật trơn mềm ướt át đầu tiên là liếm theo khóe miệng ta, tiếp theo liền thừa dịp ta giật mình nhân cơ hội công chiếm toàn bộ khoang miệng, xẹt qua hàm răng, mút lấy đầu lưỡi, cả hai cuốn lấy nhau giống như chơi đùa.
Ta cứng ngắc mặc hắn làm, hô hấp không thông, đầu óc hỗn loạn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, dường như cảm thấy mỹ mãn, Linh Trạch liếm liếm khóe môi ta, lúc này mới ung dung buông ra áp chế đối với ta.
“Không sai, vừa ngọt vừa mềm, thật hợp ý ta.” Dứt lời hắn liếm liếm môi mình, dường như vẫn còn dư vị cảm thụ vừa rồi.
Thân thể run nhè nhẹ, hai gò má ta nóng hổi, xấu hổ cộng thêm buồn bực, ngứa tay hận không thể cho hắn một cái tát.
Ta thế nhưng, thế nhưng lại bị một nam nhân đè dưới thân đùa giỡn đến không thành bộ dạng, còn thiếu chút nữa ngộp thở! Tên mù chết tiệt này, sớm muộn cũng có một ngày ta phải, ta phải…
Còn chưa đợi ta nghĩ kỹ phải thế nào, Bắc Hải Vương dường như rất hứng thú, bưng lấy mặt ta lại áp người xuống.

Từ đó, ta không còn nghĩ được gì nữa.
Một ngày này Linh Trạch cũng không thật sự sủng hạnh ta, chỉ là hôn ta không ngừng, hôn đến ta cả người nhũn ra, mặt đỏ tai hồng.
Lúc đi, hắn xoa đầu ta, cười nói: “Ngươi thật ngoan.”
Hắn rõ ràng đang cười với ta, ta lại vô cớ rùng mình một cái.
“Thật tốt.” Đầu ngón tay hắn lại rơi xuống hình xăm chỗ thái dương ta, giọng điệu cổ quái mà lặp lại lần nữa, “Thật tốt.”
Những ngày tiếp theo, thỉnh thoảng Bắc Hải Vương sẽ đến Xích Phong Cung, hoặc là nói chuyện phiếm hai câu, hoặc là nghỉ chân một lát, cử chỉ thân mật cũng có, nhưng luôn là có chừng mực, cũng không dây dưa quá phận.
Dần dà, trong Bắc Hải Long cung truyền ra lời đồn Bắc Hải Vương chuyên sủng ta.

Vốn dĩ sau khi Bắc Hải Vương Phi chết, hậu cung vẫn luôn trống không, đếm không hết người muốn chen vào mà chen không được, cũng không biết ta đi vận cứt chó gì, được Linh Trạch ưu ái, không thể hiểu nổi nhặt được tiện nghi này.

Nhất thời, thế lực khắp nơi đều hiếu kỳ ta không thôi, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng người lén lút ngó nhìn dáo dát vào trong cửa cung.
“Công tử, vừa rồi Tổng quản đại nhân sai người tới nói, tối nay Bệ hạ muốn tới dùng bữa, lại bảo người chuẩn bị một chút.” Tiểu ngư nô nói giòn giã, thấy ta không để ý nó, nó nhíu mày, cất cao giọng lặp lại lần nữa.
Ta ném quân cờ xuống bàn cờ, không kiên nhẫn nói: “Biết rồi.”
Tốt nhất chỉ là tới ăn cơm, tưởng tượng đến phải đánh nhau với đầu lưỡi hắn, hôn đến đầu óc choáng váng, hai mắt đẫm lệ mông lung, da dầu ta tê dại từng cơn.
Buổi tối, Bắc Hải Vương đúng hẹn tới, lại không phải tới một mình.

Hắn đi đến trước mặt ta, vẫy vẫy tay ở phía sau, chỉ một chốc, ngư nô cẩn thận bưng lên một quả trứng cực lớn màu trắng tuyết, cung kính đi qua.
“Này là gì?” Ta nghi hoặc nhìn về phía Linh Trạch.
Hắn cười cười, nói: “Trứng rồng.”
Hắn cho ta một quả trứng rồng, nói là để cho ta ấp trứng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.