Biển Cấm

Chương 14: 14: Chương 13



“Thành công không?”
Giáng Phong ngồi xếp bằng dưới đất, một tay cầm ly rượu, đang muốn đưa đến bên môi.
Tuy rằng ánh mắt gã hướng về phía ta, lại xuyên qua ta rơi xuống vị trí đằng sau, ta biết chính mình lại đang lâm vào một quãng thời gian của quá khứ.
Quả nhiên, thật mau sau lưng truyền tới một giọng nữ quen thuộc.
“Dùng rất tốt.”
Xu Châu váy dài thướt tha, phong tình vạn chủng mà ngồi đối diện Giáng Phong, lúc xuyên qua thân thể ta, nàng không phát hiện ra gì, bước chân không ngừng.
Nàng cũng không khích khí, rót rượu cho mình, cười nói: “Còn có một chuyện thú vị muốn nói cho ngươi, hẳn là có thể lợi dụng một chút.”
Giáng Phong nhướng mày: “Hả? Chuyện gì?”
Xu Châu nhỏm người, nửa người trên vượt qua bàn ghé sát vào Giáng Phong, tay che lại bên môi, hai người thầm thì to nhỏ.
Ta ngồi xổm xuống dán tai qua, muốn nghe bọn họ rốt cuộc nói gì, chỉ nghe được loáng thoáng mấy câu đơn “Linh Trạch”, “gọi tên ngươi”, “thích”, còn lại đều không nghe được.
Hai người nói xong lại trở về vị trí của mình, Xu Châu nói: “Thế nào, thú vị không?”
Giáng Phong chống cằm, ý cười trên mặt càng thâm trầm: “Thú vị, rất thú vị.

Người ca ca tốt của ta vậy mà có loại ý nghĩ kia với ta, ai có thể ngờ tới?” Gã cười khẽ, dường như vô cùng sung sướng, “Tốt, thật sự là trời cũng giúp ta.”
Xu Châu nói: “Lúc hắn gọi tên ngươi ta cũng thật hoảng sợ.

Sớm biết như vậy ta nên nhường cho người tài*, lời của ngươi cũng không cần dùng mê tình đan, nhất định hắn liền sớm đầu hàng.”
(*让贤 nhượng hiền.)
Nghe đến đó, ta liền biết hai người rốt cuộc đang nói thầm* cái gì.
(*密语 mật ngữ: 1/thư từ qua lại bí mật, vì giữ bí mật nên dùng ký hiệu, con số… để thay thế nội dung thật.

2/Hai người nói chuyện với nhau 1 cách bí mật: hai người đang châu đầu nói nhỏ.)
Nhất định là Xu Châu dùng viên mê tình đan kia, thành công khiến Linh Trạch xem nàng thành người trong lòng mình.

Mà chết ở chỗ*, người trong lòng Linh Trạch không phải ai khác, chính là Giáng Phong.
(*Nguyên văn 好死不死 hảo tử bất tử: trùng hợp; chỉ việc một sự việc đã tệ rồi, lại còn gặp thêm việc tệ hơn nữa.)
Xu Châu cùng Giáng Phong mưu đồ bí mật, đạt được tin tức như vậy nào có thể không nói cho gã?
Bọn họ ở sau lưng bày mưu đoạt Đế vị của Linh Trạch, cười nhạo thật tình của hắn, còn ý đồ lợi dùng phần thật tình này để đạt tới mục đích không thể cho ai biết.

Dùng bất cứ thủ đoạn nào, sao mà hiểm ác, sao mà ti tiện.
“Không được.” GIáng Phong vẫn cười, trong mắt lại lộ ra chán ghét nhàn nhạt, “Vẫn là các ngươi tới đi, ta đối với nam nhân không thể cứng được.”
Linh Trạch năm đó vậy mà thích loại người này, trách không được hắn phải bị mù.
“Cũng đáng đời ngươi cuối cùng thất bại, hồn phi phách tán!” Ta vung tay tát vào mặt thiếu niên mắt đỏ phía trước, bàn tay xuyên qua thân thể gã, không chạm được gì.
Nhưng vẫn là hả giận.
Hai người lại thảo luận một chút về mấy thứ như có gì chưa có gì, ai có thể dùng ai không thể dùng, đã nhận được ủng hộ của ai lại có ai biểu hiện ra địch ý.

Trong đó cái tên A La Tàng xuất hiện mấy lần từ trong miệng Giáng Phong, xem ra ngàn năm trước Hắc giao kia chính là tâm phúc của gã.
Từ khi biết Linh Trạch thích gã, Giáng Phong liền cố ý vô tình dụ hoặc Linh Trạch.
Nói nhỏ ái muội, đột nhiên thân mật, không e dè tứ chi tiếp xúc, vào ngày đại hôn của Linh Trạch lại thất lễ say mèm.

Gã cho Linh Trạch tín hiệu sai lầm, làm hắn cho là mình cũng không phải đơn phương buồn khổ tương tư, chỉ là tiếc nuối bỏ lỡ nhau.
Ta vòng quanh Linh Trạch ghé vào tai hắn gào lớn, bảo hắn tỉnh táo một chút, không nên bị lời ngon tiếng ngọt của tiện nhân đó lừa.

Linh Trạch không dao động, lúc đối mặt với Giáng Phong, chua xót cùng ngọt ngào trong mắt rõ ràng như vậy, gần như không hề che giấu.
Ta biết, hắn là hoàn toàn trúng bẫy của Giáng Phong.
Lúc một người yêu một người khác, cho dù đối phương nói dối trăm ngàn chỗ hở, cũng sẽ nguyện ý toàn tâm tin tưởng.
Yêu đến không màng tất cả, ngốc đến khiến người dậm chân.
Nhưng không phải tất cả thật tình đều được đáp lại, cũng không phải tất cả lưu luyến si mê đều được người quý trọng.
Người đã không yêu thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ không yêu, lúc cần ra tay, cũng sẽ không nương tay chút nào.
Có lẽ cảm thấy hổ thẹn với Xu Châu, Linh Trạch cho Long hậu quyền lợi rất lớn, không để nàng bị người xem nhẹ ở nơi đất khách.
Không nghĩ tới thê tử tôn trọng nhau như khách* cùng người đệ đệ âu yếm đã sớm thông đồng với nhau, thỉnh thoảng lại trào phúng với những nhân từ buồn cười này của hắn, cho là hắn ngu xuẩn lại ngây thơ, căn bản không xứng để thống trị Bắc Hải.
(* 相敬如宾 tương kính như tân.)
Bọn họ thực hiện kế hoạch của mình theo trình tự có sẵn, không chút nhân từ nương tay, thậm chí ngay cả sau khi Linh Trạch chết chôn hài cốt ở đâu cũng đều nghĩ kỹ rồi.
Vảy rồng làm giáp, xương rồng làm roi, đầu rồng, liền treo ở thư phòng làm trang trí.
Một năm sau, Xu Châu sinh ra một quả trứng rồng, mặc dù Linh Trạch không có tình cảm gì với Xu Châu, lại rất trân ái đứa bé này, sớm lấy tên “Ngao Yến” cho nó.
Long tộc sinh sản gian nan, phát triển chậm chạp, bình thường phải ấp mấy năm mới có thể phá xác mà ra.

Này có nghĩa là Long hậu đi đến đâu đều phải mang theo quả trứng này, hoặc là làm ổ cả ngày trên giường, mới có thể khiến trứng rồng sớm phá vỏ.
Chính là Xu Châu không như vậy, nàng gả Linh Trạch, không phải muốn làm một mẫu thân hoặc là một người vợ.

Nàng phải làm chính là Nữ vương của Nam Hải, là giống như phụ thân cùng đệ đệ của nàng vậy, trên vạn người, quần thần khom lưng.
Trứng rồng bởi vì mẫu thân bỏ bê, phát triển chậm chạp, hai năm cũng không thấy dấu hiệu phá vỏ.

Tuy rằng Linh Trạch lo lắng, nhưng đã đến lúc lột xác, phải bế quan.
Hắn giao việc canh giữ ngoài cung cho Tử Vân Anh, mà canh giữ bên trong cung, dĩ nhiên giao cho Giáng Phong.

Long hậu thì canh giữ bên ngoài phòng*, ứng phó với những bất ngờ có khả năng phát sinh.
(*宫室 cung thất: cách gọi phòng ốc ngày xưa, nơi ở của vua.)
Ta đứng trong sân, nghe tiếng rồng ngâm thống khổ kéo dài bên trong, mắt thấy Xu Châu vẫy lui mọi người, Giáng Phong xách đao mà vào, biết rõ bất ngờ lớn nhất vẫn phải tới.
Trong phòng, Linh Trạch nằm rạp dưới đất, tứ chi thon dài, khớp xương to lớn, đã là bộ dạng thành niên.
Hắn vừa lột da, kết thành Long châu, chính là lúc suy yếu nhất không thể phòng bị.
Đao nhọn của Giáng Phong chỉa xuống đất, chậm rãi tới gần.

Linh Trạch cảm nhận được hơi thở ngẩng đầu lên, thái dương chóp mũi còn nhỏ mồ hôi, phát hiện là gã, lập tức ánh mắt mềm mại, lộ ra ý cười.
“Tiểu Phong…” Đôi mắt hắn xanh thẳm, giống như trời quang, lúc cười, mắt đều cong cong.
Nụ cười kia thật sự đẹp mắt, so với tất cả nụ cười hắn từng cười ở trước mặt ta đều phải đẹp hơn nhiều.

Ta không thể nói, nhưng vừa nhìn thấy hắn cười, lòng ta liền chấn động, ngay sau đó liền không nhịn được mà khó chịu, giống như có một cây kim ngâm giấm, liều mạng đâm vào trái tim ta.

Đau thì thôi đi, còn chua.
Nếu như ta là Giáng Phong, hiện tại sẽ ném đao bổ nhào qua ôm lấy hắn, một bên hôn hắn một bên hỏi hắn, có đau không, có mệt không.
Đáng tiếc Giáng Phong không phải ta, Linh Trạch yêu cũng không phải ta.
Trong đoạn ký ức xa xưa đó, ta giống như lúc này, chỉ là một thứ râu ria không quan trọng, một u hồn không hề có cảm giác tồn tại.
“Mỗi lần ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta…” Giáng Phong siết chặt chuôi đao, chậm rãi nâng lên, chỉ về phía Linh Trạch, “Ta đều cảm thấy thật buồn nôn.”

Biểu tình trên mặt Linh Trạch lập tức rạn nứt, không dám tin hỏi: “Tiểu Phong?”
Giáng Phong lúc này đã không cần che giấu ác ý của mình, gã thu hồi hư tình giả ý, dùng ngôn ngữ lãnh khốc đánh nát ảo tưởng cuối cùng của Linh Trạch.
“An tâm chết đi, Long châu cùng Vương vị của ngươi, ta sẽ tiếp nhận thật tốt.”
Gã giơ trường đao màu đỏ lên, lưỡi đao cháy Linh hỏa không bao giờ tắt, chém về phía nam nhân ở trước mắt không chút do dự.
Tình không phải thật, chặt đứt cũng không có gì tiếc nuối.
Chỉ là đôi mắt này, thật sự đáng tiếc.
Bỗng nhiên mở mắt ra, bốn phía vô cùng an tĩnh.
Ta nằm trên giường lớn hỗn độn, đầu óc mê mang, cả người đau đớn.

Ánh sáng ngoài cửa sổ cũng không quá chói, nhưng vẫn khiến hai mắt ta đau đớn, chớp mắt mấy cái mới làm quen với độ sáng này.
“Ngươi nên giết y…” Giọng nữ lộ ra sát ý lạnh lùng, khiến ta không tự chủ run rẩy.
Gần như là trong nháy mắt ta tỉnh lại, giọng nói kia đột ngột dừng lại, nói tiếp: “Mạt tướng xin cáo lui trước.”
Ta nhìn về phía phát ra giọng nói, Tử Vân Anh mặc áo giáp vàng, cung kính đứng trước giường, Linh Trạch cầm ly trà, gật đầu nói: “Đi đi.”
Hắn mặc một bộ thường phục to rộng màu trắng, chất vải nhìn mềm mại lại thoải mái, tóc dài rũ xuống, không mang mũ*, màu da vẫn lộ ra chút trắng không khỏe mạnh.

Thật sự trông giống* như một mỹ nhân bệnh.
(*冠 mão, miện.)
(**活脱脱 hoạt thoát thoát: rất tương tự, rất thật.)
Chính là một mỹ nhân bệnh như vậy, ngày hôm qua thiếu chút nữa đè chết ta trên giường.
Này cũng không thể xem như giao hoan, chỉ có thể xưng là đơn phương phát tiết dục vọng.
Nghĩ đến tối hôm qua bởi vì phản kháng bị Linh Trạch tháo khớp cánh tay, đau đến thiếu chút nữa ngất đi, đến cuối cùng thậm chí không dám giãy giụa, ngay cả thút thít nỉ non đều nghẹn ở cổ họng, lòng ta không khỏi dâng lên sợ hãi, lấy lại tinh thần phát hiện Linh Trạch đã đi đến trước mặt ta, đang muốn duỗi tay sờ trán ta, theo bản năng chính là co rúm lại, tránh đi.
Tay kia chụp hụt, ngừng ở đó, cách một lúc mới chậm rãi thu về.
Khớp xương đã được vặn về, nhưng sưng to cùng đau nhức kia, không lúc nào là không nhắc nhở ta, những chuyện xảy ra tối hôm qua cũng không phải là cảnh trong mơ.
“A Ức cảm thấy thế nào, trên người còn chỗ nào khó chịu không?” Linh Trạch chèn lại chăn cho ta, giọng nói ôn hòa, vẻ mặt tự nhiên, dường như người tối hôm qua nổi điên đến lộ ra Yêu tướng, mất hết lý trí không phải là hắn.
Đến cuối cùng, thậm chí người này hóa ra đuôi rồng, cuộn chặt ta….
Ta dời mắt, không được tự nhiên nói: “Ta không sao, Bệ hạ… thân mình của Bệ hạ thế nào?”
Mới mở miệng, mới phát hiện giọng nói khàn đặc, thật sự không thể nghe ra, trong cổ họng lại giống như có tiểu đao không ngừng cắt qua yết hầu, rất đau.
Cũng phải, kêu khóc cả đêm, có thể không khàn sao? Lúc hắn dùng đuôi rồng cuốn lấy ta, ta quả thật sợ đến mức gọi bay nóc nhà.
“Tốt hơn nhiều, may mắn có A Ức.” Trên đầu chợt nặng, bàn tay ấm áp mơn trớn đỉnh đầu ta, “May mắn ngươi nghĩ đến dùng linh lực của bản thân ôn dưỡng Long châu bị tổn thương của ta, hiện tại ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Ta dùng linh lực ôn dưỡng Long châu của hắn?
Ta mặt ngoài trấn định, trong lòng lại kinh nghi bất định*, nín thở tra xét Giao châu của mình một phen, phát hiện linh lực Giao châu đỏ tươi trong cơ thể mất hơn nửa, ngay cả màu sắc đều ảm đạm không ít.
(*惊疑不定 Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.)
Ta đã hiểu, ta dùng linh lực ôn dưỡng hắn cái gì, nói đến dễ nghe, còn không phải là hắn xem ta như lô đỉnh, dùng ta tẩm bổ cho hắn sao?

“Có thể làm vì Bệ hạ, Mặc Ức nhất định vạn chết không từ.”
Ta muốn ngồi dậy, nhưng trên người thật sự đau đớn, nhe răng nhếch miệng lại bị Linh Trạch ấn về.
“Không cần ngươi chết, ta nào bỏ được để cho ngươi chết.” Khóe môi Linh Trạch khẽ nhếch, “Vừa rồi Tử Vân Anh đã báo lại toàn bộ chuyện Long tử bị mất, Ngọc Lưu bị giam giữ trong cung, người của Nam Hải đang trên đường đến.

Ngươi kể lại đầu đuôi chuyện ngày đó cho ta nghe một lượt, ta nghe xem có chỗ nào sơ hở không.”
Ta thoáng cái khẩn trương, cứ như vậy, hắn nhất định sẽ hỏi vì sao Hắc giao lại muốn bắt ta.

Mà bị hắn biết hồn phách của Giáng Phong ở trong thân thể ta, chỉ có hai loại kết cục.
Một loại là hận, hắn đánh chết ta, khiến ta hồn phi phách tán, như vậy Giáng Phong cũng không cách nào hồi sinh; một loại là yêu, hắn đuổi giết Hắc giao, đoạt lại nguyên thần của GIáng Phong, đưa vào cơ thể ta, trợ giúp gã đoạt xá hồi sinh.
Hai loại này cũng không có chỗ nào tốt với ta, vẫn là có thể giấu liền giấu thôi.
Vì vậy ta cắt bớt vài thứ lại kể cho hắn nghe chuyện đêm đó Ngọc Lưu trộm trứng, khi tỉnh lại đã ở trên xe rồi.
“… Có thể là không muốn đánh rắn động cỏ, hoặc là Công chúa còn thiếu người ấp trứng, thuận tiện liền bắt ta luôn.

Về phần nàng và Hắc giao sao lại như thế, ta cũng không hiểu ra sao.

Nhưng nhìn hai người tình cảm sâu nặng, như là quen biết đã lâu.”
Linh Trạch lẳng lặng nghe, từ đầu tới đuôi không cắt ngang ta.
Vừa dứt hắn liền cười khẽ một tiếng, vỗ về đầu tóc ta nói: “A Là Tàng không nói gì với ngươi sao?”
Ta thoáng cái khẩn trương, nuốt nước miếng nói: “Từ đầu tới đuôi gã chỉ xem ta như không tồn tại, chỉ nói chuyện với Công chúa.”
Hắc giao cao ngạo tự phụ, chỉ xem ta như một vật chứa thừa nhận hồn phách, trong mắt cũng không có ta, như vậy ta cũng không tinh là nói dối.
Đầu ngón tay Linh Trạch xuyên qua tóc ta một cách ôn nhu, từ trên xuống dưới, một lần lại một lần.

Chải đến cả người ta tê dại, thân thể mệt mỏi nhịn không được muốn ngủ.
Ngay vào lúc mi trên mi dưới của ta muốn dính lại với nhau, chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Linh Trạch ở phía trên: “Không sao, cho dù có nói ngươi cũng sẽ không nhớ.”
Ta ngẩn người, cảm thấy chấn động, sinh ra chút dự cảm không ổn.
“… Bệ hạ?”
Đang lúc ta nâng mắt nhìn về phía hắn, đột nhiên trước mắt tối sầm, bàn tay Linh Trạch phủ lên đôi mắt ta, không lâu sau lòng bàn tay nổi lên một vòng sáng ấm áp mông lung.
“Ta sẽ không để ngươi bị Hắc giao kia cướp đi nữa.”
Ta muốn hất tay hắn ra, thần trí rồi lại dần mơ hồ, thân thể cũng chậm rãi vô lực.
Có thứ gì đó theo sức lực dần biến mất cũng đồng thời bị hút ra khỏi đầu óc ta, đè lại, khóa vào một góc sâu nhất trong ký ức.
Ký ức giống như đã từng quen biết chợt lóe mà qua, không đợi ta bắt lấy, người liền hoàn toàn mất đi ý thức….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.