Mộ Trác Khải đi trào hỏi tất cả từng bàn một lượt, sau đó anh chuyển hướng đi đến bàn trong cùng.Thay vì là thư ký Lưu như mọi khi, hôm nay lại là một cái bóng đen lù lù luôn đi ở phía sau lưng .
Cung Lãnh vừa rồi là do anh ta nhìn thấy một tiểu bạch thỏ , nên lập tức muốn qua đó dùng tuyệt chiêu của mình dụ dỗ , muốn ăn sạch người ta.Ai ngờ thỏ trắng không những không bắt được,suýt nữa còn bị chồng người ta đánh cho một trận, may mắn cuối cùng vẫn toàn thay mà trở về chỗ ngồi của mình.
Mà lúc này trên bàn ngoài nhóm người của Lục Triều ra, còn có thêm một nữ nhi không được chào đón . Lý Uyển Nhi chưa chịu rời đi, vẫn nhất quyết muốn ngồi đây để đợi Mộ Trác Khải quay lại.
Tô Sở là người nhiệt tình hơn hết,anh thay mọi người tiếp chuyện với Lý Uyển Nhi.Dù sao đây cũng là tiểu thư nhà họ Lý, họ cũng không nên không nể mặt mà đuổi cô ta đi.Quan trọng hơn là cô gái này còn có hôn ước từ nhỏ với Mộ Trác Khải, là thanh mai trúc mã của Mộ Trác Khái có thể cũng là Mộ Phu nhân trong tương lai. Sau này nhóm người của họ còn có thể đầy đủ cả năm thành viên , hoặc là họ còn có thể đặt chân vào sản nghiệp của Mộ Gia hay không, rất có thể cũng phải nhìn sắc mặt của người chị dâu này.
” Anh”
Lý Uyển Nhi là người nhìn thấy Mộ Trác Khải đầu tiên, ánh mắt như bóng đèn phát sáng ,chỉ hận không thể ngay lập tức sà vào lòng anh.
Mọi người trên bàn cùng lúc đều nhìn về hướng Mộ Trác Khải,trong lòng thầm thở ra.Xem như nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, tiếp sau đây việc đuổi người như thế nào phải trông chờ vào bản lĩnh của Mộ Trác Khải.
Mộ Trác Khải lại phớt lờ như không nghe thấy tiếng gọi kia,anh đánh mắt sang Tô Sở .Anh cũng biết suy nghĩ trong lòng Tô Sở nhưng trước giờ chưa từng đề cập đến vấn đề này. Dù sao thì mối hôn sự với nhà họ Lý từ lâu anh đã không để nó vào đầu, đương nhiên cả tiểu thư nhà họ Lý anh cũng chẳng để tâm.
” Đã lâu rồi mới có dịp đông đủ thế này, cạn ”
Mộ Trác Khải mời mọi người trước một ly, dù sao mấy tháng nay mỗi người họ cũng bận công việc ,nên không có thời gian bay sang nước M’ để gặp nhau.Sẵn dịp này họ lại có mặt đông đủ ở đây, cũng xem như là một dịp vui.
” Đúng là đại thiếu gia, một người đứng đầu thì lời nói ra quả cũng chẳng dư thừa ”
Người mở miệng nói câu này chính là Lục Triều,anh cũng biết Mộ Trác Khải xưa giờ cũng không hay nói nhiều.Ngay cả lúc nãy trên sân khấu anh cũng không lấy gì làm lạ.
” Đôi khi nói càng nhiều, lại càng đánh mất rất nhiều thứ”
Mộ Trác Khải cũng hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Lục Triều. Trước giờ Lục Triều luôn là người nhìn xa trong rộng nhất trong đám người của bọn họ, đương nhiên anh cả có lẽ đã nhận ra.Lúc nãy ở trên sân khấu là do Mộ Trác Khải cố tình làm như vậy,anh chính là muốn cho mọi người biết Mộ Trác Khải anh là một người không dễ dàng cúi đầu trước người khác.Ở thành phố Hạ, sau này nếu ai đụng đến anh thì nhất định anh sẽ trả lại họ gấp nhiều lần như thế.
”Anh ba nói quả thật rất chính xác,đôi khi em nghĩ mình quả thật nói quá nhiều.Vậy nên cũng sắp bị mấy con yêu nhền nhện tinh lấy mất hết tinh lực dồi dào ”. người nói câu này chính là vua sát gái Cung Lãnh.
Những người có mặt đều bị cái lời nói chẳng giống người của Cung Lãnh làm cho hạn hán lời.
Đây mà gọi là lấy mất ư?
Đây còn chẳng phải là cậu ta cứ dùng cái mã ngoài của mình đi dụ dỗ , muốn đi phân phát, tặng không cho người khác hay sao?
Nếu cậu ta còn không chịu thay đổi, với cái tình hình làm việc quá độ như thế này, thật sự mọi người ở đây đều nghĩ đến một khả năng.Chính là khúc củi của cậu ta vài năm nữa chắc chỉ để dành đái ” xè xè ” cho vui.
” Cái tên háo sắc nhà cậu thử không mở miệng, ở đây chắc cũng chẳng ai nghĩ cậu bị câm”
Tô Sở ngay lập tức muốn bóp chết Cung Lãnh,cậu ta sau có thể nói những lời như thế này trong khi ở đây còn có một nữ nhi, không là hai mới phải.
” Em không sao? Anh Cung Lãnh trước giờ đều như vậy ,em cảm thấy anh ấy nói chuyện như vậy đôi khi cũng rất vui ” .
Lý Uyển Nhi mặc dù nói vậy, nhưng thật ra đã xấu hổ muốn chết khi nghe Cung Lãnh đề cập đến vấn đề nhạy cảm này. Ánh mắt rất không tự nhiên , trong đầu lại đang tưởng tượng tới cảnh tượng mình và Mộ Trác Khải sau này sẽ kết hôn. Cả khung cảnh hai người ở một chỗ mà hoà làm một , chỉ nghĩ đến đó hai má Lý Uyển Nhi cũng vì e thẹn mà đỏ hồng.
Mộ Trác Khải từ đầu tới cuối đều không để mắt đến, những người khác còn lại thì đều nhìn thấy sự khác thường này của Lý Uyển Nhi
Ở cách đó 2 mét,Liêu Thanh Dạ vẫn luôn giữ im lặng, từ khi vừa bước đến chiếc bàn này cô ngay lập tức đã để mắt đến Lý Uyển Nhi.
Lúc đầu có lẽ vì thời gian quá lâu vì vậy cô còn chưa nhớ rõ, nhưng khi nghe bọn họ nói chuyện với nhau cô ngay lập tức đã nhớ ra, thì ra là bạn học Lý Uyển Nhi .
…
Một đoạn ký ức đau buồn khi xưa lại xuất hiện.
Trước kia Liêu Thanh Dạ và Lý Uyển Nhi học cùng một lớp ,lại đăng ký chung lớp học thêm môn múa ba-lê .
Lúc đó Liêu Thanh Dạ luôn là học sinh xuất sắc đứng đầu của lớp, lại rất có năng khiếu về nhảy múa, vì vậy ba cô luôn cổ vũ và đăng ký cho cô vào lớp này,dù điều kiện gia đình lúc ấy rất khó khăn.
Còn Lý Uyển Nhi thì hoàn toàn ngược lại, khả năng giữ thăng bằng của cô ta không được tốt, vả lại khả năng tiếp thu của cô ta cũng không được nhanh nhẹn như mọi người.Nhưng bởi vì gia đình cô ta có điều kiện vì vậy mỗi khi có cuộc thi của trường hoặc của tỉnh, cô ta đều ưu ái được mời tham gia.
Nhưng kết quả lúc nào cũng là Liêu Thanh Dạ đứng nhất, vì vậy có rất nhiều bạn học khác chế giễu Lý Uyển Nhi, vì vậy cô ta luôn tìm cách muốn hơn Liêu Thanh Dạ.
Liêu Thanh Dạ còn nhớ rất rõ vào 12 năm trước, cô chỉ mới là một cô bé 10 tuổi, nhưng lại nhận được giấy mời đi tham dự cuộc thi múa ba-lê cấp tỉnh.
Tối đó cả gia đình cô đều rất vui vẻ,ba cô dù không có tiền vẫn cố gắng xin tăng ca làm thêm, chỉ để kiếm tiền mua cho cô một bộ váy màu trắng và một đôi giày ba-lê.Sau khi Liêu Thanh Dạ nhìn thấy cô vui đến mức nhảy dựng lên,chạy ngay vào lòng hôn ba cô rất rất nhiều.
” Ba, ngày hôm đó ba nhất định phải trở cả nhà chúng ta đến đó để xem con múa nhé ” Liêu Thanh Dạ nhỏng nhẽo ngồi trong lòng ba.
”Tất nhiên rồi, hôm đó là ngày rất quan trọng của Dạ Dạ,ba mẹ và cả em Tử Tử sẽ cùng đến đó để cổ vũ cho con ” ba của Liêu Thanh Dạ cưng chiều nhìn con gái.
” Ba đã hứa rồi đó, ngày hôm đó con nhất định sẽ cố gắng để giành chiến thắng.
Con muốn cả nhà chúng ta cùng lên sân khấu chụp một tấm hình,kỷ niệm ngày con chiến thắng có được không Ba” Liêu Thanh Dạ ở trong lòng ba mình, ôm chặt lấy ông ấy không ngừng líu lo.
” Tất nhiên là được rồi, chỉ cần Dạ Dạ của ba thích, thì tất cả đều được hết ” Ba của Liêu Thanh Dạ cũng hôn lên má cô bé một cái, vừa cười vừa hứa với cô.
Chỉ là lời hứa đó, mãi mãi ba của Liêu Thanh Dạ cũng không thể nào thực hiện được.
Và buổi tối hôm vĩnh viễn đã cướp đi người ba mà cô yêu quý nhất trên đời, và cũng khiến Liêu Thanh Dạ vĩnh viễn không thể bước chân lên sân khấu được nữa.