Trong đầu Liêu Thanh Dạ hoàn toàn trống rỗng, cứ đứng chôn chân một chỗ không biết thời gian đã qua bao lâu.
Cho đến khi mọi người bên dưới bắt đầu không nhìn nổi nữa, có người đã ngồi trở lại bàn của mình, không ít còn cụt hứng bỏ về ngang ,trong số đó lại có người còn từ bỏ cả hình tượng của mình mà hét to.
” Xuống đi, xuống đi ”.
Ngay lập tức đám đông cũng bắt đầu không ngừng kích động theo, tất cả đều đồng lòng muốn đuổi Liêu Thanh Dạ xuống.
Liêu Thanh Dạ trong mơ hồ đã nhìn thấy sự náo loạn ở trước mắt mình.Nhìn mọi người đều đang tỏ ra khó chịu cô thật sự cũng không ngừng tự trách chính mình, chẳng phải đã nói sẽ cố gắng nhưng hiện tại cô đang làm gì đây ?
Nước mắt cứ vậy không ngừng rơi, nhưng Liêu Thanh Dạ không muốn mình một lần nữa lại dễ dàng từ bỏ .
”Em gái nhỏ phải hứa với anh, hãy vì những người quan tâm em mà cho dù cho có khó khăn ra sao nhất định cũng không được từ bỏ”
Giọng nói của người anh trai một lần nữa lại xuất hiện trong đầu, những lời mà anh nói khi đó cô nhớ rất rõ.
”Nhưng em rất sợ!
Có phải em rất đáng ghét hay không? Tại sao ai cũng bỏ em đi hết vậy ?
Ngay cả ba mẹ em cũng không cần em nữa,hu hu”
Liêu Thanh Dạ lúc đó chỉ mới mười tuổi, lại tuyệt vọng đến mức chỉ biết tự nhốt mình trong một góc,sợ hãi hiện thực, và không ngừng tự trách chính mình.
” Không phải đâu ?
Em gái nhỏ là người dễ thương nhất trên thế giới này, họ không thích em là bởi vì họ là người xấu.
Họ mới thật sự là đáng ghét,em đừng sợ.
Anh sẽ vẫn luôn ở lại đây bảo vệ em ,nhất định không để ai ăn hiếp em ”
Lời hứa của một bé trai mới mười tám tuổi khi đó chính là ước hẹn, mà có lẽ sẽ rất lâu về sau mới có thể thực hiện được nó.
Trong đầu Liêu Thanh Dạ lại loáng thoáng xuất hiện từng ký ức không nguyên vẹn về người anh trai đó.
Còn quyển sổ tay mà anh lúc đó đã đưa cho mình, Liêu Thanh Dạ đã từng xem qua rất nhiều lần và nhớ rất rõ những hình vẽ bên trong đó.
Cô cố nhớ lại tất cả,bỏ ngoài tai những âm thanh ồn ào, tiếng nhạc xa lạ và cả tiếng la hét chói tai kia, đôi chân dài thẳng tắp cứ như vậy mà chuyển động.
Dáng người Liêu Thanh Dạ rất đẹp,ba vòng không quá phô trương nhưng rất vừa vặn.Nước da trắng mịn, cùng với bộ váy màu đen hôm nay càng được tôn lên một cách triệt để ưu điểm này.Mà điều khiến mọi người càng bất ngờ hơn chính là ở Liêu Thanh Dạ, cô lúc này cứ như một chú Hồ Điệp đang không ngừng bay lượn, từng bước từng bước thật nhẹ nhàng lại uyển chuyển , mềm mại như có thêm một đôi cánh.Tuy rằng mỏng manh nhưng lại vô cùng mạnh mẽ mà vươn mình ,đón lấy những điều tuyệt vời nhất trên thế gian này.
Ngay cả những động tác xoay người trên không trung, những động tác khó nhằn nhất Liêu Thanh Dạ điều thể hiện một cách rất dễ dàng, hết sức hoàn hảo.
Mọi người vốn dĩ vẫn còn không ngừng la hét, mà hiện tại chỉ im lặng đứng đó hướng mắt nhìn lên sân khấu. Cứ như vậy tất cả đã hoàn toàn bị màn trình diễn đầy mê hoặc này của Liêu Thanh Dạ hạ gục.
Ngay cả Mộ Trác Khải cũng không ngoại lệ, điều càng làm anh không ngờ hơn nữa vậy mà lại là Điệp Hồ Tiên. Cô gái này vậy mà ngay ở những động tác khó nhất , cả những động tác anh đã từng chỉnh sửa qua đều được cô tự mình xử lý một cách hết sức khéo léo.Nhưng rõ ràng tất cả những chi tiết đó anh điều ghi rõ trong quyển sổ tay kia, không thể nhầm lẫn được.
Nhưng sao cô ta có thể biết ?
” Trừ khi…. ” Mộ Trác Khải ngay lập tức nghĩ đến một khả năng, liền muốn xác nhận xem cô có phải là người anh cần tìm hay không.
Mà Lý Uyển Nhi cũng đứng cách đó khá xa, từ đầu đến cuối đều đã nhìn thấy tất cả,ngay cả thái độ khác thường của Mộ Trác Khải.
Cô ta cứ nghĩ chỉ là một người phụ nữ tầm thường thì sao có thể sánh bằng với một người cao quý như mình được.Nhưng sự thật đã tát thẳng vào mặt Lý Uyển Nhi một cái đau đớn.Cô ta thật sự sợ, sợ rằng Mộ Trác Khải sẽ bị người phụ nữ kia mê hoặc mà cướp mất khỏi tay mình.
…
Mộ Trác Khải vội vàng muốn đi xuống để xác nhận , chỉ là khi quay lưng lại Lý Uyển Nhi từ lúc nào đã ở đó.
“Tránh ra ”
Mộ Trác Khải ánh mắt lạnh lẽo như đã giảm xuống tầm âm độ.Dám cản đường anh, cô ta hôm nay xem ra lá gan cũng không nhỏ.
” Em không tránh, em không muốn để anh đi ” Lý Uyển Nhi cũng lấy hết dũng khí của mình . Cô biết Mộ Trác Khải muốn làm gì, chỉ là cô nhất định sẽ không cho chuyện đó xảy ra.
”Muốn ngăn tôi, cô có khả năng đó ? ” Mộ Trác Khải âm trầm , lười nhìn về phía Lý Uyển Nhi mà chế giễu.
”Đúng vậy,cho dù em không có khả năng đó , nhưng em cũng không thể để dàng nhường anh cho người khác ” Lý Uyển Nhi mặc dù đã biết rất rõ nhưng vẫn cố chấp không buông.
”Nhường…
Cô nghĩ Mộ Trác Khải tôi là gì chứ.” Mộ Trác Khải nhíu mày, lạnh lẽo nhìn Lý Uyển Nhi.
”Mộ Trác Khải,em nói sai rồi,em xin lỗi…xin lỗi anh.
Xin anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy”
Lý Uyển Nhi cũng nhận ra mình đã nói sai gì đó, lại vì vậy mà khiến Mộ Trác Khải càng ghét mình hơn, mà không ngừng xin lỗi.
Thật ra trong lòng Lý Uyển Nhi lúc này, cũng đã bị sự hèn mọn của mình làm cho cô cũng tự mình khinh thường chính bản thân mình.Nhưng mà cô quả thật rất yêu anh, từ khi cô biết đến thế giới này thì đã bắt đầu yêu anh rồi.Hai mươi mấy năm qua nó vẫn luôn là như vậy, mà hiện tại tình yêu của cô đã trở thành một sự mù quáng, mù quáng đến mức che mờ và bất chấp lý trí.
” Tàn nhẫn ?
Tôi trước giờ luôn là như vậy, chỉ tại cô cứ cố tình không nhìn thấy, lại còn trách tôi ” Mộ Trác Khải nhìn Lý Uyển Nhi trong mắt có một sự chán ghét khó nói thành lời.
”Mộ Trác Khải…hu hu, anh sao có thể như vậy với em ?
Lý Uyển Nhi em mong anh, cả đời này anh sẽ không thể hạnh phúc đâu ”
Lý Uyển Nhi quả thật bị những lời mà Mộ Trác Khải nói , ánh mắt của anh khi nhìn mình làm cho tuyệt vọng .
”Xem ra các người rất thích đem hạnh phúc của người khác ra đùa giỡn nhỉ ?
Vậy nên các người mới có thể dễ dàng cướp đi hạnh phúc của người khác ,mà không hề cảm thấy tội lỗi,ân hận gì có đúng không.”
Mộ Trác Khải như bị quỷ nhập, từ lúc nào đã đứng ở trước mặt Lý Uyển Nhi,anh dùng tay bóp chặt cổ cô mà nghiến răng nghiến lợi.
”Buông… buông em ra,em đau quá ” Lý Uyển Nhi không ngừng cầu xin Mộ Trác Khải, bị anh bóp chặt đến mức cả gương mặt đã đỏ lên như sắp phún ra máu tươi.
” Cút ”
Mộ Trác Khải một cái hắt nhẹ tay, chỉ nhìn thấy Lý Uyển Nhi cứ như vậy mà té ra đất một cách đau đớn.
Mộ Trác Khải cũng không muốn nhiều lời, ở đây là nhà họ Mộ, anh cũng không thể để cô ta chết ở đây được. Hơn nữa cô ta còn có món nợ vẫn còn chưa tính xong,anh nhất định sẽ bắt nhà họ Lý phải trả lại gấp đôi những gì mà họ đã gây ra cho cô gái kia.
Và cả trái tim này,anh cũng muốn tự mình trả lại nó cho cô,
Mộ Trác Khải không quan tâm đến tình hình của Lý Uyển Nhi, cứ như vậy lạnh lùng rời đi.Lúc anh vừa đi khỏi,trong góc tối một bóng đen đã đứng ở đó tự khi nào cũng bước ra, nhìn thấy Lý Uyển Nhi đau khổ nằm đó, chỉ hận không thể ngay lập tức có thể giết chết Mộ Trác Khải.