một sự thật tuyệt đối chắc chắn chứ? – Justus khoan thêm.
– Đúng thế!
Justus đập mạnh tay xuống đùi.
– Mình đã biết ngay mà! Toàn là trò pháp thuật dối trá! Anh Darren Higman, liệu anh có thể nhắc lại lòi khẳng định nầy trước nhân chứng hay không? Ví dụ như trước những người bạn của cô Mastratonio?
– Dĩ nhiên. Chắc chắn là không thể chứng minh được, nhưng tôi nghĩ rằng ít nhất thì tất cả những người nghe quen biết Dora Mastratonio, dù là không có năng khiếu, cũng đều sẽ đồng ý với tôi.
– Anh Higman, bọn em cám ơn anh nhiều lắm! – Justus nói.
– Anh thật là một sự giúp đỡ không thể trả bằng vàng! Bây giờ bọn em phải lên đường đây. Bọn em có một cuộc hẹn, hẹn quan trọng!
– Thế sao? – Peter hỏi.
– Sao mình chả biết chút gì cả?
– Ta phải quay trở lại biệt thự một lần nữa, – Thám tử trưởng giải thích. –
Sáng nay mình gọi điện cho bà O Donnell và biết được là chiều nay không có ai ở trong nhà đó cả. Tối hôm qua,sau khi bọn mình ra về, cái mối nghi ngờ khủng khiếp của bà ấy đã gây ra một trận cãi cọ dữ dội. Vì thế mà hôm nay cả bộ ba đó đã kéo nhau rời khỏi nhà. Những chuyện bình thường của phái nữ thôi. Đi mua đồ, đi làm tóc, v.v. Rồi tới tối thì họ lại quay trở về, vì thế mà bọn mình không còn nhiều thời gian đâu.
– Nhưng tại sao bọn mình lại phải quay trở lại biệt thự, nếu không có ai ở đó?
– Peter ngơ ngác.
– Chính bởi vì không có ai ở đó, Thám tử phó!
Lần nầy thì bộ ba thám tử tiệm cận toà biệt thự Mastratonio từ một hướng khác, nhằm tránh chuyện bị bà Willow phát hiên. Họ rất vội vàng. Không một ai biết chính xác bao giờ thì những người trong nhà sẽ quay lại. Những tảng mây trên trời bây giờ đã hợp với nhau, tạo thành một tầng dày màu xám, và khiến cho không gian tối hơn nữa. Trời có thể đổ mưa bất kỳ lúc nào.
– Thế bậy giờ làm thế nào vào được trong đó? – Peter hỏi.
– Về chuyện nầy, mình tin tưởng hoàn toàn vào cậu, – Justus thú nhận.
– suy cho cùng thì có cái cửa nào mà cậu không mở được bằng bộ công cụ của cậu.
– Không một cái cửa bình thường nào, – Peter sửa lại, – nhưng đây là một toà biệt thự! Mình sẽ rất ngạc nhiên nếu nó không có những chiếc chìa khoá bảo an tử tế.
– Dĩ nhiên còn một khả năng khác, – Bob nói và chỉ lên trên. Ở lầu một có cái cửa sổ đang mở, nhưng nó được gắn chấn song sắt.
– Cậu nghĩ sao, cậu chui qua có lọt không?
– Mình hả? – Peter nhắc lại.
– Tại sao lúc nào cũng cứ là mình?
– Vì cậu là người gầy nhất trong cả bọn.
– Cái đó thì mình không chắc chắn đâu, Bob cậu thấp hơn mình và gầy hơn mình. Liệu lần nầy ta có thể thay đổi một chút đi cho vui vẻ, và để cho cậu đi trước một lần chăng?
– Mình có trèo cả đời cũng không lên được đến đó đâu.
Thám tử phó cười.
– Rồi ta sẽ xem!
Chỉ ba phút sau, Bob đã đứng với hai bàn chân run run trên bờ vai Peter.
Thám tử phó nắm chặt hai bàn chân của cậu bạn và lảo đảo một cách dễ sợ dưới trọng lượng của Bob. Justus đứng bên góc nhà, thỉnh thoảng lại ném một cái nhìn âu lo về phía hai anh bạn.
– Cậu đứng cách tường xa quá, Peter! – Bob rít nhẹ.
– Thế nầy thì bao giờ mình với được đến của sổ!
– Nếu cậu làm ơn đứng thẳng người lên một lần, thì mình sẽ liều mạng bước một bước về phía trước!
– Đứng thẳng thế nào được, nếu cậu cứ tròng trành như thế!
Peter bước một bước nhỏ và ngay lập tức cả người Bob lảo đảo. Cậu khoa khoa hai cánh tay, đổ người về phía trước và may mà còn kịp tóm lấy ô lưới làm bằng sắt đúc.
– Các cậu làm cái gì ở đó? – Justus thì thậm.
– Cứ lo mà canh chừng đi! – Bob gầm gừ.
Nhưng Justus không nín được nữa. Cậu nhanh lẹ phun ra.
– Giờ thì mình biết tại sao đây mãi là việc của Peter. Trông cậu bây giờ tệ lắm, Bob!
– Nếu cậu thích thì ta đổi vị trí!
Peter vội vàng giúp Thám tử Thứ Ba, cậu dồn sức đẩy hai bàn chân cậu bạn lên trên, để Bob đặt được chân lên bậu cửa sổ. những thanh thép quả thật được gắn tương đối thưa, đủ thưa để cậu có thể chui người qua. Chỉ vải tích tắc sau, Bob đã ở phía bên trong toà biệt thự.
Vì bộ ba thám tử trước đó chưa một lần lên đến lầu một của ngôi nhà, nên Bob cần một chút thời gian cho việc định hướng. Cậu đang ở trong một phòng ngủ. Phòng được trang trí rất khô khan, góc phòng còn để những hộp Carton lớn chưa được mở ra. Trên một chiếc tủ buýp-phê để la liệt những bức ảnh viền khung. Vài tấm ảnh có hình Cecilia Jones với một người đàn ông tóc đen điển trai – người chồng đã chết của bà, một tấm ảnh đám cưới bên cạnh cho Bob biết như vậy.
Bob dứt ánh mắt ra khỏi dãy ảnh, vội vàng đi về phía hành lang, rồi từ đó theo cậu thang xuống cửa ra vào. Cửa chỉ sập vào ổ, không bị khoá thêm. Peter và Justus đã chờ sẵn phía bên kia.
– Vụ vừa rồi mình làm thế nào?
– Tuyệt lắm đấy, Bob.
– Thôi đi nào, mình đâu có đến nỗi tệ thế!
– Không tệ, – Peter nhận xét.
– Mặc dù trông cậu giống một cái bao tải ướt được treo trên dây phơi quần áo, nhưng ngoài ra thì mọi thứ cũng tàm tạm được.
Justus và Peter bước váo phía trong toà biệt thự và Bob đóng của lại.
– Được, giờ bọn mình đã vào đến trong, – Peter nhận định.
– Rồi sao nữa? Ta đi tìm cái gì bây giờ, Justus?
– Không biết. Tìm tất cả. Ta hãy thử vẽ một bức tranh miêu tả ba bà cô đáng kính kia. Họ làm gì? Trước đây họ làm gì? Quan hệ của họ với cô Dora thật sự tốt tới mức nào? Hãy để ý đến những thứ giấy tờ có thể chúng ta biết về tình hình tài sản của họ. Về những chuyện riêng tư của họ. Đúng thế, về tất cả mọi thứ. Tốt nhật là ta chia nhau ra. Mình xem xét ở tầng dưới nầy trước đã, hai cậu lên trên trước đi!
Ở tầng dưới có căn bếp, một buồng tắm, phòng ăn và phòng khách mà bộ ba thám tử đã quen. Ngoài ra còn khu đại sảnh với những bậc cầu thang và một phòng kho nhỏ. Trời lúc đó đã hơi tối, nhưng Justus không dám bật điện. Ở góc nầy góc kia vẫn còn để ngổn ngang những hộp Carton đựng đồ chuyển nhà.
Justus thận trọng mở hết nắp hộp nầy đến hộp khác, nhưng chỉ tìm thấy sách vở và bát đĩa. Kể cả phần còn lại của tầng nhà cũng hoàn toàn bình thường, không một dấu hiệu khả nghi. Mười phút trôi qua, Justus đã thật sự không biết cần phải tìm ở đâu nữa. Bối rối, cậu đứng bên dàn nhạc có giá trị vài chục ngàn đô la, một dàn nhạc có thể đưa lại một giọng Phantom trong trạng thái trong trẻo rõ ràng như thuỷ tinh. Nhưng cũng chẳng đáng ngạc nhiên, cô Dora thời còn sống là nữ danh ca và người mê âm nhạc. Dàn máy nhạc nầy hoàn toàn không phải chuyện bất bình thường, dù thoạt đầu nó có gây ấn tượng xa lạ đối với khung cảnh, ngôi nhà và những đồ gỗ cổ kính nầy.
Justus đưa ánh mắt quét qua cả dãy những bàn điều khiển, và những màn hình thông báo, chiếc máy CD với hai góc có gắn microphon và… Justus bất chợt sững sờ. Tại sao ở đây có microphon? Tiến sĩ Jones đã nói rằng dàn nhạc nầy không có microphon mà?
– Justus! – Thám tử trưởng giật nảy người lên. Peter đã đến sát sau lưng cậu mà không gây một tiếng động.
– Justus, lại đây, Bob tìm được cái nầy!
– Cậu làm mình hết hồn! Nhìn nầy, mình vừa phát hiện một thứ!
– Dù là thứ gì thì cũng không giật gân như thứ mà Bob vừa tìm thấy đâu! –
Thám tử phó tóm lấy cánh tay Justus và nhanh lẹ kéo thẳng cậu lên lầu trên!
Bob đang đứng trong phòng làm việc của cô Mastratonio và cầm một tập giấy trong tay, chăm chú đọc tờ trên cùng. Khi Justus bước vào phòng, cậu dí ngay tờ giấy đó xuống mũi Thám tử trưởng.
– Cái nầy mình tìm thấy trong ngăn kéo. Dĩ nhiên ngăn kéo bị khoá, nhưng đó không phải là chuyện khó đối với Peter.
– Cái gì thế?
– Tin quả tạ đấy! Thử đọc mà xem!
Justus quan sát tờ giấy. Nó được viết bằng mực đen, chữ rất đẹp, mềm mại.
Cậu đọc đoạn văn. Rồi cậu đọc lần nữa. Rồi một lần nữa. Cuối cùng cậu nói:
Một bản di chúc.
– Một bản sửa đổi dưới chúc, – Bob sửa lại.
– Của cô Dora Mastratonio. Nó nằm ngay trên đầu chồng giấy nầy. Trong đó cô Dora ấn định rằng trong trường hợp cô ấy qua đời, toà biệt thự không được trao cho Elouise Adams như đã lên kế hoạch trước, mà chính Bernadette do mới là người được thừa kế tất cả! Thế nầy thì…
– Quả là một tin quả tạ! mình nói mà.
– Điều nầy có nghĩa là, toà biệt thự chẳng phải của bà Adams, – Peter nói. –
Mà của bà O Donnell!
Justus nhăn trán, mắt không rời tờ giấy. Thế rồi cậu chầm chậm lắc đầu. – không, không có nghĩ như vậy đâu. Cô Dora đã lên kế hoạch như thế, đúng vậy.
Nhưng đây chỉ là một bản thảo, không phải một bản di chúc có hiệu lực. Nó được viết bằng tay, không có chữ ký của công chứng viên và không được đóng dấu. Mình không tin là nó có thật sự có hiệu lực. Bản di chúc có hiệu lực chắc đang được lưu trữ ở chổ ngài công tố viên, và trong trường hợp nầy thì bà Adams đang là người thừa kế.
– Thế điều đó có ý nghĩa gì? – Peter hỏi.
– Điều đó có nghĩa là Dora đã có ý định thay đổi di chúc của mình và thay người thừa kế thành bà O Donnell. Thử nhìn vào ngày tháng mà xem! Bản thảo nầy được làm vài ngày trước khi cô Dora chết. Chắc là cô ấy đã định cầm bản thảo đến công chứng viên và thực hiện việc thay đổi. Nhưng cũng rõ ràng là điều nầy không thể xảy ra, bởi suy cho cùng thì bà Adams vẫn là người thừa kế.
Và tại sao?
Trong một lúc, không ai nói một lời.
– Vì trước đó, cô ấy đã bị giết chết! –
Peter kinh hoàng thầm thì.
– Nhưng mà điều nầy có nghĩa là… có nghĩa là…
– Có nghĩa là cuối cùng đã có một người nào đó có động cơ giết cô Mastratonio. Một người nào đó muốn ngăn cản là việc sửa đổi di chúc được thực hiện.
– Elouise Adams, – Bob nói.
Đột ngột, một tia chớp chiếu vào căn phòng. Cả bộ ba thám tử giật nảy lên.
– Cơn giông bắt đầu rồi đấy, – Peter nhận xét.
Justus lắc đầu.
– Không phải cơn giông đâu! Có người đã chụp ảnh bọn mình! Chụp từ phía ngoài kia! – Thám tử trưởng lao đến bên cửa sổ, nhưng Bob còn kịp giật cậu về trong tích tắc cuối cùng và dúi cậu vào một góc chết của căn phòng, nơi người phía ngoài của sổ không nhìn thấy được.
– Cậu điên hay sao! Nếu ngoài kia thật sự có kẻ nào đó có thể nhìn thấy bọn mình, thì bọn mình là kẻ có tội! Bọn mình đã đột nhập trái phép vào toà biệt thự nầy, Justus, quên rồi sao?
Justus giận dữ giật người ra.
– Chắc chắn là bọn mình đã bị người ta nhìn thấy rồi, còn nếu không thì cậu giải thích tia chớp đó ra sao? Mình chỉ muốn biết kẻ nào vừa chụp ảnh thôi! – Cậu thận trọng dán mình vào tường, chuyển động đến bên cửa sổ và hé mắt ra ngoài. Đứng ở đây cậu có thể nhìn thấy một phần của khoảng vườn trồng hoa hồng, một đoạn phố phía ngoài kia và ngôi nhà của vợ chồng ông Willow. Những đám mây trĩu nặng nước mưa bây giờ hầu như đã đổi màu đen.
– Không thấy một người nào. Điều đó có nghĩa là…
Khoan đã!
Một chiếc xe ô tô đang đi dọc con đường, giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng lại trước khuôn viên. Cửa mở ra và người lái xe bước xuống.
– Các bạn! – Justus kêu nhỏ.
– Biến thôi! Ngay lập tức!
– Cái… cái… cái gì thế? – Peter sợ hãi hỏi.
– Tiến sĩ Jones! Cô ấy quay trở lại!