Biệt Thự Hoàng Tử

Chương 38



Tối hôm đó ..

-Tôi sẽ không ăn cơm ở nhà , hôm nay tôi có party phải đi !!- Hoàng nói rồi ra khỏi Biệt thự.

Chẳng là hôm nay là ngày thành lập nhà hàng của thiếu gia tập đoàn E.S.P , cậu ấy có mới Minh Hoàng nên hắn phải đi , khó lòng từ chối được .

Tới Party..

Hoàng ngồi một góc , đủ kín để ít người để ý . Chợt… Một bàn tay đặtnhẹ lên vai hắn .. Không quay người lại nhưng hắn cũng cảm nhận được ,bàn tay ấy là của ai ..?!

-Bỏ ra đi , Cẩm Tú…!!

-Sao anh biết là em ?? – Tú ngạc nhiên nói rồi đẩy nhẹ chiếc ghế và ngồi xuống đối diện Minh Hoàng.

-Trực giác chăng ? – Hoàng nói , nhếch môi cười không mấy vui vẻ .

Tú nói , nhấp nhẹ ly vang đang cầm trên tay :

-Chia tay rồi , đúng là khác thật .. Anh lạnh với em như với các cô gái khác sao ??

-Không..! Lạnh hơn em ạ !! Vì những cô gái khác ko xấu xa như em…. –Hoàng nói , ánh mắt nhìn thẳng vào Tú , khiến cô cảm thấy vương chút sợhãi.

-Anh nói gì lạ vậy , Minh Hoàng ? – Tú ngước mắt lên nhìn Hoàng một cách vô cùng ngây thơ vô tội , che dấu bên trong là tâm hồn vấy đục .

-Thôi..anh chẳng muốn nói nhiều với em….! Anh hiểu – em hiểu , thế làđủ rồi phải ko…? Còn giờ thì mời em bước ra chỗ khác cho…

Tú siết chặt đôi tay , ánh mắt đỏ lên tức giận . Tú quay lưng bước đinhưng cũng kịp nghe Hoàng buông một câu làm trái tim cô như bị bóp nghẹn : “ Dơ bẩn”

_______________________________________

“ Một ngày mới nắng lên trên phố

sáng tinh mơ lại thấy nắng đang vui đùa trên nụ cười nhỏ”

Hôm nay nó và bộ 3 cùng ngồi ăn sáng – một chuyện hiếm khi , à không ,phải là chưa bao giờ xảy ra tại Biệt thự Hoàng tử chứ nhỉ ?

Minh Hoàng ăn xong và làm công việc như thường lệ – kiểm tra hòm thư ởngoài cổng . Lúc trước thì còn có zụ cả Vũ , Bảo , Hoàng cùng ngồi lạiđọc thư , chứ còn bây giờ thì hầu như lấy thư ra chỉ để cho rỗng cái hộp , sau đó quăng hết vào một chỗ , chẳng bao giờ để ý gì hết .

Lâu lâu động trời hứng chí thì mới có tên chịu lôi thư ra đọc thôi !

“ Hjx… mới có một ngày mà thư đã chất ngất thế này thì…chậc chậc..!!” – Nghĩ rồi Hoàng cầm lên nhà .

Bỗng .. một lá thư to hơn khổ bình thường , màu đỏ chói . Và ghi chữ màu trắng nổi trên đó , ngắn gọn : “ Anti Fan Bộ 3”

Hoàng nhểnh mép , bỏ những lá thư còn lại vào một xó , riêng lá thư kiathì đưa xuống cho cả bọn cùng xem . Đây là lần đầu tiên cụm từ Anti FanBộ 3 xuất hiện .

Thấy Hoàng đưa lá thư ra , ai cũng không khỏi ngạc nhiên .

-Thư của Anti Fan ??

-Chúng ta mà cũng có AF ?

Còn nó thì trơ mặt ra , ngu ngơ hỏi :

-Anti Fan là gì thế ???

– Trời đất , tui chưa thấy con rùa nào đần độn như cô đấy , đến mấy từtiếng Anh tối thiểu này cũng không biết thì đúng thật là….. Anti Fantức là những người chống đối , ghét chúng tôi đấy ! Hiểu chưa ?

Nó nghe vậy , lại “thấy lạ” liền hỏi :

-Uả.. điều này thì sao mà các anh lại… mắt chữ 0 mồm chữ A dữ vậy ??

Vũ cốc đầu nó một cái , đau đến điếng người :

-Cô thật là… Dễ khiến người khác bực mình thôi !! Bộ cô không biết rằng bọn tôi chưa bao giờ có Anti Fan hả ???

Nó chép miệng , mắt liên láo nhìn xung quanh :

-Nếu vậy thì tui phải tìm hiểu rõ cái hội này mới được , để còn tham gia chứ nhỉ ???

-Cô muốn chết thật rồi đấy hử ?? Thật uổng công tụi tui minh oan cho cô .. biết thế mặc kệ cô cho rồi !!!!!!!!

Nó trề môi , giọng mỗi lúc một trầm xuống :

-Thì chẳng phải thế sao…?? Tui ghét các anh và các anh cũng vậy mà….

“ Ai bảo là ghét cô chứ…!! Chắc trên quả đất này ko có ai ngốc hơn cô nữa nhỉ..?”

Sau đó bọn hắn mở phong thư đó ra .

Bức thư ngắn , vỏn vẹn mấy chữ được đánh máy :

“ Tôi là Black Rose , đại diện cho Anti Fan bộ 3 . Xin nói để cho 3 cậubiết , bọn tôi từ nay sẽ chống đối lại các cậu một cách chính thức !Đừng có tự cao và ngạo mạn mãi như thế ! Sẽ chẳng có ai còn thích cáccậu được nữa đâu !!

Kí tên : Black Rose – Anti Fan hot-warm-cold boy”

-Ghê gớm nhỉ ?? Bây giờ thì cũng bắt đầu xuất hiện những người như côrồi đấy ! Tư tưởng chống đối lại tụi tui cơ à ?? – Vũ đọc xong , đưa mắt nhìn nó nói.

Nó lè lưỡi :

-Ai biểu các anh đáng ghét quá làm cái gì !! Hohoho… thôi chết .. 6h30 rồi ! Đi học kẻo muộn !!!

Bọn hắn giật mình nhìn lên đồng hồ rồi không ai bảo ai bước ra Biệt thự cùng đi học.

-Sao rồi , cô có tha thứ cho Ngọc Châu không ? – Bảo hỏi , xem chừng hắn có vẻ đặc biệt quan tâm về việc này.

-Châu có vẻ mong tui bỏ qua lắm…!! Nhưng tui thì … – Nói đến đây , nó khẽ lắc đầu.

-Thế à…?? – Bảo thở dài thành tiếng rồi tiếp tục bước đi . Thực tế thì Châu cũng đáng bị như vậy lắm , có gì sai đâu ?

______________________________________

Tới lớp…

-Thoại My ơi..!!

Nó chợt nghe thấy ai đó gọi mình liền quay người lại :

-Uả , Mỹ Khánh ! Cậu gọi tớ có chuyện gì không vậy ??

Khánh mỉm cười nhìn nó :

-Có người hẹn gặp cậu ở bãi sau của trường đó ! Ra đó ngay đi !

Nó dậm chân suy nghĩ rồi hỏi tiếp :

-Ai hẹn tớ thế , cậu có biết không Khánh ?

-Cậu cứ ra ngoài đó thì biết !! – Khánh nói rồi bỏ đi luôn . Nó nhún vai không hiểu gì , sau đó nhanh chóng ra bãi sau của trường .

“ Không biết ai hẹn mình ra đây nhỉ ?” Càng nghĩ nó càng chẳng biết là ai , sải bước của nó mỗi lúc một dài hơn .

Nó giơ tay lên xem đồng hồ , 20 phút nữa là vào lớp rồi , phải nhanh lên mới được.

Càng gần tới Bãi sau thì lại càng vắng vẻ và tươi mát hơn . Vì đây làmột khu đất trống được trồng rất nhiều cây xanh và cả hoa nữa nhưng ítai qua lại chỗ này từ khi Hoa viên của trường được xây .

Bỗng , nó thấy một bảng hiệu bằng gỗ ghi “ Bãi Sau” Nó cười nhẹ , bờ môi hồng xinh rạng rỡ . Vậy là cũng tới nơi rồi .

Tim nó bỗng đập nhanh . Nó cố gắng ghì lấy ngực để kìm lại . Ở góc kia…chẳng phải là Minh Hoàng sao…?? Hắn tìm nó làm gì nhỉ ? Trong khi mớigặp khi sáng cơ mà ..? Hơn nữa , chuyện gì mà lại phải gặp riêng nó mộtcách như thế này chứ ?

Nó định cất tiếng gọi thì chợt nghe thấy giọng oang oang phía sau lưng …

-Nguyễn Hoàng Thoại My , cô tới rồi đấy hả ?

Quay người lại … Thì ra là 3 đứa con gái nào đó , nhưng nó chẳng quen ai trong số đó cả…

-Ơ… là.. là các cậu tìm tôi à ???

-Chứ còn ai nữa ?? – Một con nhỏ hống hách bước lên dí trán nó rồi nói :

-Đi theo tụi tao….!!!

Nó run run , tim nó đập loạn xạ vì sợ hãi . Bọn này trông khá là “côhồn” . Nhưng chẳng còn cách nào khác cả , nó phải đi theo thôi .

Hai con nhỏ còn lại nắm lấy tay nó như tội phạm . Nó khó chịu , khẽ nhăn nhó :

-Bỏ tôi ra… tôi tự đi được mà…!! Nhưng .. có điều là các cậu đưa tôi đi đâu vậy ??

-Đừng có hỏi nhiều ! Đi theo tụi tao rồi sẽ biết !! – Đứa con gái “đầuđàn” nói bằng giọng hách dịch , tay phì phèo điếu thuốc lá .

Nó cảm thấy bất an , dường như đang có mối nguy hiểm nào vây quanh nó . Bước được vài bước , nó quyết định bỏ chạy …

-á á á .. con này láo..!! Đuổi theo nó mau…

Rồi cũng rất nhanh chóng , nó bị “tóm cổ” và … “bốp”… – Vẫn là con nhỏ “đầu đàn” ấy hành động , nó bị tát một cái rõ đau ..

-Các người làm gì vậy…?? _ Nó hét lên , cố gắng để cho mọi người nghethấy . Nhưng tiếc rằng , khu này cách quá xa các dãy lớp học nên tất cảcứ như là vô ích.

-Im ngay !! Không là tao cho mày die ngay bây giờ đấy !!

-Bỏ tôi ra !!!!! Cứu !! Cứu – Nó vẫn hét lên rồi sau đó chỉ cảm nhậnđược đầu nó bị một vật cứng đập vào và rất đau , choạng vạng nó mất cânbằng ngã xuống và ngất lịm đi . Rồi chỉ còn nghe văng vẳng giọng của mấy đứa vừa nãy … “ Nó xỉu rồi hả ?”

3 nữ đầu gấu tiếp tục “hộ tống” nó tới một nơi . Nó mê man bất tỉnh , chẳng còn biết gì nữa .

……………………

Minh Hoàng đang ngủ tại bãi sau thì nghe thấy tiếng kêu cứu ở đâu đây …Hắn vội vàng đứng dậy chạy ngay ra ngoài , thứ nhất : hắn là người tốt , tất nhiên nghe cứu là phải xông ra rồi . Thứ hai : Hắn không thể lệchvào đâu được cái giọng nói hồn nhiên thánh thót ( ngay cả vào lúc này)của .. nó.

“ Không có ai cả.. hoàn toàn trống vắng !” hắn thầm nghĩ rồi quay lưng bước đi : “ Chắc mình nghe nhầm !”

Nhưng rồi … Ánh mắt hắn bắt gặp một chiếc giày .. Chỉ cần nhìn qua làhắn biết đó là giày của nó . Đơn giản là vì , sáng nay nó mang chiếcgiày này và trong một ngôi trường ở thành phố như thế này , chẳng có học sinh nào lại đi đôi giày giống thế này được đâu .

“ Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra ?” Hoàng lại suy tư , sau đó chạyxung quanh xem xét . Nhưng kết quả thì vẫn chỉ là con số 0 . Đầu óc hắnquay cuồng , dường như hắn đang lo lắng cho một ai đó , rất lo lắng .

……………………..

Nó được đưa đến nhà kho của trường .

-Bây giờ sao đây ??

-Còn gì nữa tụi mày …?? Lấy cho tao xô nước , tạt cho nó tỉnh dậy để “chỉ giáo” chứ sao ??

-Dạ… có liền đây !! – Nói rồi một đứa lúp khúp chạy đi bê một xô nước vào.

Nói rồi , bọn họ hắt xô nước vào người nó .

Nó lờ mờ tỉnh dậy , đôi mắt dần dần mở … choáng váng và mơ hồ , nó địnhdùng tay sờ lên đầu nhưng rồi cũng chợt nhận ra , 2 tay nó đã bị tróichặt , cả miệng cũng bị bịt kín .

Nó khó chịu rên rỉ từng tiếng , ánh mắt đăm đăm oán trách nhìn lũ nữ côn đồ.

Rồi một cô gái cao ráo , dáng chuẩn và đeo mặt nạ màu đen uyển chuyểnbước về phía nó , gỡ miếng băng trên miệng của nó ra rồi nói :

– Mày đến rồi , Thoại My !!

Giọng nói này hình như nó đã nghe ở đâu đó rồi nhưng trong phút hoảng loạn này nó không tài nào nhận ra được đó là ai.

Rồi cô ta nói tiếp :

-Tao là Black Rose…

Mới chỉ nghe đến đây nó đã thấy lạnh sống lưng rồi – chã lẽ đây chính là Black Rose – người đã gửi lá thư ban sáng sao ??

Rồi như đọc được ý nghĩ của nó , Black Rose liền chụp lấy cổ tay nó :

-Chắc mày cũng đọc được phong thư tao gởi rồi đúng ko ?? Mày về nói vớibộ 3 rằng , Black Rose – cả cộng đồng anti fan Bộ 3 hot-warm-cold boy sẽ không tha cho 3 hắn ta đâu.. lần này là xử lí mày , coi như là cảnhcáo…!!

Nó cắn chặt môi , miệng rên rỉ từng tiếng :

-Tôi có thù oán gì với các cô mà các cô lại bắt tôi…??

-Mày sống tại Biệt thự hoàng tử – thuộc quyền bảo hộ của bộ 3 . Tức màycũng ít nhiều có liên quan đến bọn hắn rồi..!! Chưa kể , tao có thù ânoán với mày … Nhưng , mày cũng ko nên biết nhiều làm gì – Biết nhiều chỉ bất lợi cho mày thôi !!

Nói rồi cô ta quay lưng bước ra một góc sau đó nhếch nhẹ đầu ám hiệu : “ Xử lí con nhỏ đó cho tao” . Bọn đàn em của Black Rose bước lại phía nó , cười hắc ám rồi….. Vẫn rất nhanh chóng , nó ngất lịm đi … Lúc này ,cô ta mới dần tiến lại phía nó , tay cầm một bông hoa hồng đen đặt lêntay nó , khẽ thì thào : “ Black Rose…hãy nhớ tao là Black Rose”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.