Biểu Tượng Thất Truyền

Chương 22



Katherine rảo bước trong thư viện, kéo ống tay áo bờ-lu và nhìn đồng hồ. Cô vốn không quen chờ đợi, nhưng lúc này, thế giới quanh cô như ngưng đọng cả rồi. Cô đang đợi kết quả tìm kiếm của Trish, đợi tin từ anh trai mình, và đợi cả cuộc gọi lại từ kẻ chịu trách nhiệm về toàn bộ tình trạng rối bời này.

Ước gì anh ta đừng nói với mình, Katherine nghĩ bụng. Bình thường, cô hết sức thận trọng trong chuyện kết giao, nhưng dù lúc chiều mới gặp người đàn ông đó lần đầu, cô đã thấy tin cậy anh ta chỉ sau vài phút. Tin hoàn toàn.

Anh ta gọi đến khi Katherine đang tận hưởng niềm vui thường lệ chiều Chủ nhật là theo dõi các tờ tạp chí khoa học trong tuần.

– Bà Solomon phải không ạ? – giọng nói nhẹ nhàng khác thường cất lên – Tôi là Bác sĩ Christopher Abaddon. Tôi hy vọng được trao đổi một lát về anh trai bà.

– Xin lỗi, ai thế nhỉ? – Katherine gặng hỏi, và làm thế nào ông ta lại có số điện thoại di động riêng của mình?

Bác sĩ Christopher Abaddon.

Katherine không có chút ấn tượng nào với cái tên này.

Người kia hắng giọng, cứ như thể vừa rơi vào tình huống lúng túng khó xử.

– Tôi xin lỗi, thưa bà Solomon. Tôi cứ đinh ninh anh trai bà đã kể với bà về tôi rồi chứ. Tôi là bác sĩ của Peter. Số điện thoại di động của bà nằm trong danh sách liên hệ khẩn cấp của ông ấy.

Tim Katherine như ngừng lại. Liên hệ khẩn cấp ư?

– Có chuyện gì không ổn à?

– Không… tôi không nghĩ vậy, – người kia đáp – Anh trai bà lỡ hẹn sáng nay, và tôi không thể liên lạc được bằng bất kỳ số nào của ông ấy. Peter chưa bao giờ lỡ hẹn mà không thông báo, và tôi thấy hơi lo. Tôi phân vân lắm trước khi gọi điện cho bà, nhưng…

– Không, không sao đâu, tôi rất biết ơn sự lo lắng của ông – Katherine vẫn cố gắng nhớ xem đã nghe đến tên người bác sĩ này chưa – Suốt từ sáng hôm qua tới giờ tôi chưa nói chuyện với Peter, nhưng chắc là do anh ấy quên bật điện thoại di động.

Gần đây Katherine có tặng cho anh mình một chiếc iPhone và ông vẫn chưa có thời gian để tìm hiểu cách sử dụng nó.

– Ông là bác sĩ của anh ấy à? – cô hỏi. Phải chăng Peter bị bệnh anh nhưng lại giấu mình?

Đường dây lặng đi một lúc.

– Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi đã phạm một sai lầm nghề nghiệp khá nghiêm trọng khi gọi cho bà. Peter bảo tôi rằng bà đã biết việc ông ấy đến chỗ tôi, nhưng giờ thì tôi biết là không phải như vậy.

Anh trai mình nói dối bác sĩ riêng ư? Katherine càng thêm lo âu.

– Anh ấy bị ốm à?

– Tôi xin lỗi, bà Solomon, nguyên tắc giữ bí mật giữa bác sĩ và bệnh nhân không cho phép tôi công khai tình trạng của anh trai bà, và tôi đã trót nói quá nhiều khi thừa nhận rằng ông ấy là bệnh nhân của tôi. Giờ tôi sẽ gác máy, nhưng nếu hôm nay bà liên lạc được với Peter, xin nhắc ông ấy gọi cho tôi để tôi biết là ông ấy vẫn ổn.

– Đợi một chút? – Katherine vội nói – Hãy cho tôi biết Peter gặp chuyện gì!

Bác sĩ Abaddon thở hắt ra, chừng như khó chịu vì sai lầm của mình.

– Bà Solomon, tôi có thể thấy rằng bà không vui, nhưng tôi không dám trách bà. Tôi xin khẳng định anh trai bà ổn thôi. Ông ấy chỉ vừa mới tới chỗ tôi ngày hôm qua.

– Hôm qua ư? Và anh ấy lại hẹn tiếp vào hôm nay à? Có vẻ gấp gáp quá nhỉ.

Người kia thở dài.

– Tôi nghĩ chúng ta nên dành cho Peter đôi chút thời gian rồi hãy…

– Tôi sẽ đến chỗ bác sĩ ngay bây giờ, – Katherine nói, rảo chân đi ra cửa – Bác sĩ ở chỗ nào nhỉ?

Im lặng.

– Bác sĩ Christopher Abaddon? – Katherine gọi – ông hãy cho tôi biết địa chỉ, hoặc tôi sẽ tự tra ra. Bằng cách nào thì tôi cũng sẽ đến chỗ ông thôi.

Người bác sĩ ngập ngừng.

– Nếu muốn tôi gặp, thưa bà Solomon, xin bà vui lòng đừng nói gì với Peter cho tới khi tôi có cơ hội giải thích sơ suất của mình được không?

– Vâng.

– Cảm ơn bà. Văn phòng của tôi ở Kalorama Heights – Anh ta đưa cho cô địa chỉ.

Hai mươi phút sau, Katherine Solomon đã có mặt trên những con phố trang nghiêm của khu Kalorama Heights. Cô đã gọi tới tất cả các số điện thoại của anh trai mình nhưng đều không thấy trả lời. Cô không cảm thấy quá lo lắng chuyện anh trai cô đang ở đâu, trái lại, việc anh ấy bí mật tới gặp một bác sĩ… mới là vấn đề.

Khi tìm được địa chỉ, Katherine ngơ ngác ngước nhìn toà nhà. Đây mà là phòng khám của một bác sĩ ư?

Toà tư gia sang trọng trước mắt cô nằm trong hàng rào bảo vệ bằng sắt rèn, lắp nhiều camera điện tử và có những khoảnh vườn tươi tốt. Katherine đang giảm tốc độ để kiểm tra địa chỉ cho chắc chắn thì một chiếc máy quay xoay về phía cô, và cánh cổng mở ra. Katherine ngập ngừng cho xe chạy vào và đỗ cạnh một chiếc Limousine dài, gần đó là một ga-ra đủ chỗ cho sáu chiếc xe.

Anh chàng này là bác sĩ gì không biết?

Lúc Katherine bước ra khỏi xe, cửa trước toà nhà mở ra và một nhân vật lịch lãm xuất hiện. Anh ta khá điển trai, cao lớn, và trẻ hơn cô hình dung. Mặc dù vậy, ở anh ta lại toát ra vẻ tinh tế và phong nhã thường thấy ở lứa già dặn hơn. Anh ta ăn mặc rất chỉnh tề comple sẫm màu thắt cà vạt hẳn hoi, mái tóc vàng dày uốn chải rất công phu.

– Bà Solomon, tôi là bác sĩ Christopher Abaddon. – anh ta lên tiếng, giọng chỉ như tiếng thì thầm.

Khi họ bắt tay nhau, Katherine nhận thấy làn da anh ta trơn mịn và được chăm sóc rất cẩn thận.

– Tôi là Katherine Solomon, – Katherine đáp, cố gắng không nhìn chằm chằm vào làn da nhẵn nhụi và bóng mịn một cách khác thường của người bác sĩ. Hình nhanh ta có hoá trang thì phải?

Khi Katherine bước vào phòng đợi được bài trí rất đẹp, nỗi bất an trong lòng cô bỗng tăng thêm. Nhạc cổ điển ngân nga êm dịu, và không khí toả mùi thơm như có người vừa đốt hương.

– Tuyệt vời thật – cô nhận xét – mặc dù nó không giống kiểu phòng khám mà tôi hình dung.

– Tôi có may mắn là làm việc ngay tại tư gia – Người kia dẫn Katherine vào phòng khách, nơi có đống lửa đang tí tách cháy – Xin bà cứ tự nhiên. Tôi đi pha trà. Tôi sẽ mang ra ngay để chúng ta còn nói chuyện – Anh ta rảo bước về phía bếp và biến mất.

Katherine Solomon chưa ngồi ngay. Trực giác của phụ nữ là một bản năng mạnh mẽ mà cô rất tin tưởng, và ở nơi này có gì đó làm cô gai người. Không một chi tiết nào gợi liên tưởng đến phòng khám của một bác sĩ như cô từng gặp. Phòng khách được trang hoàng toàn đồ cổ những tác phẩm nghệ thuật cổ điển phủ kín các bức tường, chủ yếu là tranh vẽ với nhiều chủ đề thần thoại rất lạ. Katherine dừng lại trước một tấm toan lớn hoạ Ba Kiều nữ với những tấm thân để trần, thể hiện rất ấn tượng nhờ các màu sắc sống động.

– Đó là bức sơn dầu nguyên bản của Michael Parkes – Bác sĩ Abaddon im lìm xuất hiện ngay bên cạnh Katherine, tay bưng một khay trà đang bốc khói – Tôi nghĩ chúng ta nên ngồi gần bếp lửa? – Anh ta dẫn cô qua phòng khách và mời cô ngồi – Không có gì phải lo lắng cả đâu.

– Tôi không lo lắng, – Katherine đáp lại, có phần hấp tấp.

Người chủ nhà mỉm cười trấn an.

– Thật ra, công việc của tôi là biết khi nào thì người khác lo lắng.

– Bác sĩ nói sao cơ?

– Tôi là bác sĩ tâm lý, thưa bà Solomon. Đó là chuyên môn của tôi.

– Tôi đã gặp gỡ anh trai bà được ngót một năm nay. Tôi là chuyên gia trị liệu của ông ấy.

Katherine thừ người. Anh trai mình đang phải trị liệu ư?

– Bệnh nhân nào chẳng tìm cách giữ bí mật việc điều trị của mình, – người đàn ông nói – Tôi thật sai lầm khi gọi cho bà, mặc dù nếu bao biện thì đúng là tại anh bà mà tôi mới nhầm lẫn như vậy.

– Tôi… tôi không hề hay biết.

– Tôi xin lỗi nếu khiến bà lo lắng, – người đàn ông nói, vẻ lúng túng – Tôi nhận ra bà chú ý đến gương mặt tôi lúc chúng ta gặp nhau, và vâng, tôi có hoá trang đấy – Anh ta tự sờ vào má mình, vẻ ngượng ngập – Tôi mắc bệnh về da liễu, nên muốn che giấu. Vợ tôi thường đắp mặt cho tôi, nhưng khi cô ấy vắng nhà thì tôi đành phải trông vào đôi tay vụng về của mình.

Katherine gật đầu, cô quá bối rối nên chẳng biết nói gì.

– Và mái tóc tuyệt vời này… – Anh ta sờ tay lên bộ tóc vàng óng của mình – Tóc giả đấy mà. Bệnh ngoài da của tôi ảnh hưởng cả tới các nang da đầu khiến tóc tôi bay sạch – Anh ta nhún vai – E rằng một trong những lỗi lầm của tôi là quá đỏm dáng.

– Thế thì lỗi của tôi là khiếm nhã mất rồi, – Katherine đáp.

– Không hề – Bác sĩ Abaddon mỉm cười trấn an – Chúng ta bắt đầu nhé? Có lẽ mời bà dùng chút trà nhỉ?

Họ ngồi trước đống lửa và Abaddon rót trà…

– Gặp anh trai bà mãi, đâm ra tôi có thói quen dùng trà. Ông ấy nói nhà Solomon toàn những người uống trà cả.

– Đó là truyền thống gia đình tôi, – Katherine đáp – Xin cho tôi trà đen, cảm ơn.

Họ nhâm nhi trà và chuyện phiếm vài phút, nhưng Katherine rất nóng lòng muốn biết thông tin về anh trai mình.

– Tại sao anh tôi lại tới gặp bác sĩ? – cô hỏi, và tại sao anh ấy lại không hề nói gì với mình? Phải thừa nhận, Peter đã từng chịu đựng nhiều chuyện đau buồn trong đời – mất cha từ rất sớm, và sau đó, chỉ trong vòng năm năm, ông phải chôn cất hết đứa con trai duy nhất lại đến mẹ mình. Mặc dù vậy, Peter luôn gắng sống theo hướng tích cực.

Bác sĩ Abaddon nhấp một ngụm trà.

– Anh bà đến đây bởi vì ông ấy tin tưởng tôi. Chúng tôi có một mối liên hệ vượt xa mối liên hệ thông thường giữa bác sĩ với bệnh nhân – Anh ta trỏ một tài liệu đóng khung ở gần bếp lò. Thoạt trông nó giống một tấm bằng, nhưng khi nhìn kỹ, Katherine nhận ra hình con phượng hoàng hai đầu.

– Bác sĩ là hội viên Tam điểm? – Mà lại là cấp cao nhất, chắc chắn thế.

– Peter và tôi là huynh đệ.

– Chắc chắn bác sĩ đã thực hiện việc gì đó rất quan trọng nên mới được mời lên cấp 33.

– Không hẳn, – Abaddon đáp – Tôi có tiền, và tôi tặng rất nhiều tiền cho các quỹ từ thiện của Hội.

Giờ thì Katherine nhận ra tại sao anh trai cô lại tin tưởng vị bác sĩ trẻ tuổi này. Một hội viên Tam điểm giàu có, quan tâm đến hoạt động nhân đạo và thần thoại cổ đại. Xem ra bác sĩ Abaddon có nhiều điểm chung với Peter hơn cô tưởng.

– Khi hỏi vì sao Peter tới gặp bác sĩ, là tôi muốn biết nguyên do anh ấy cần bác sĩ tâm lý, chứ không phải ngụ ý tại sao anh ấy chọn ông, – Katherine giải thích.

Bác sĩ Abaddon mỉm cười.

– Vâng, tôi biết. Tôi đang tìm cách né tránh câu hỏi một cách tế nhị. Thật sự thì đó không phải là chuyện tôi nên nói ra – Anh ta ngừng lại – Mặc dù tôi phải nói rằng tôi rất bối rối vì Peter giữ kín không cho bà biết các cuộc thảo luận giữa chúng tôi, bởi lẽ các cuộc thảo luận ấy có liên quan trực tiếp tới nghiên cứu của bà.

– Nghiên cứu của tôi à? – Katherine hỏi, hoàn toàn không còn e dè nữa. Peter nói về nghiên cứu của mình ư?

– Gần đây, anh trai bà có đến tôi để hỏi ý kiến chuyên môn về tác động tâm lý của những đột phá mà bà đang tiến hành trong phòng thí nghiệm.

Katherine suýt bị sặc trà.

– Thật sao? Tôi… rất ngạc nhiên, – cô cố trấn tĩnh. Peter đang nghĩ gì không biết? Anh ấy kể với bác sĩ tâm lý về công việc của mình ư?Họ đã quy ước với nhau rằng sẽ không hé lộ với bất kỳ ai về những gì Katherine đang tiến hành. Hơn nữa, chính anh trai cô là người đề xuất phải giữ bí mật kia mà.

– Thưa bà Solomon, chắc chắn bà biết rõ rằng Peter rất quan tâm xem chuyện gì sẽ xảy ra khi nghiên cứu của bà được công bố. Ông ấy nhìn thấy tiềm năng của một sự thay đổi triết học rất lớn trên thế giới… và ông ấy đến đây để thảo luận về những hậu quả có thể phát sinh, từ góc nhìn của khoa tâm lý.

– Tôi hiểu, – Katherine đáp, tách trà của cô run run.

– Chúng tôi thảo luận những vấn đề rất gai góc: Chuyện gì sẽ xảy ra với con người nếu những bí mật lớn nhất của cuộc sống bị phanh phui? Chuyện gì sẽ xảy ra khi những niềm tin mà chúng ta chấp nhận như những tín điều… đột nhiên được chứng minh là sự thật hay huyền thoại? Có thể có người sẽ nói, tốt nhất là cứ để cho những câu hỏi chưa lời giải đáp được yên thân.

Katherine không tin nổi những điều đang nghe, nhưng cô cố kìm nén cảm xúc của mình.

– Tôi hy vọng anh không phiền lòng, thưa bác sĩ Abaddon, nhưng tôi không muốn thảo luận chi tiết về công việc của mình. Tôi chưa có kế hoạch công bố cụ thể bất cứ điều gì. Tạm thời, những phát hiện của tôi vẫn được cất giữ an toàn trong phòng thí nghiệm.

– Rất hay – Abaddon ngả người trên ghế, trầm ngâm suy nghĩ một lát – Dù thế nào thì tôi cũng đã dặn Peter quay lại đây hôm nay vì hôm qua ông ấy có chút vấn đề. Khi chuyện đó xảy ra, tôi vẫn đang có khách…

– Vấn đề à? – Tim Katherine đập mạnh – Là suy sụp chăng? – Cô không thể hình dung nổi anh trai mình lại suy sụp vì vấn đề gì đó.

Abaddon nhẹ nhàng tiến tới.

– Tôi có thể thấy là tôi vừa làm bà không vui. Tôi rất xin lỗi. Trước tình hình rắc rối này, chắc bà cho rằng bà nên được nghe câu trả lời.

– Không phải vấn đề nên hay không, điểm mấu chốt là tôi chỉ còn Peter là người thân duy nhất, – Katherine đáp – Không ai hiểu anh ấy rõ hơn tôi, nếu bác sĩ cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra thì có lẽ tôi sẽ giúp được bác sĩ. Chúng ta cùng chung một mong muốn là làm những điều tốt nhất cho anh Peter mà.

Bác sĩ Abaddon chìm vào im lặng khá lâu và sau đó chậm rãi gật đầu như thể tán đồng. Cuối cùng. anh ta lên tiếng.

– Nói cho rõ, thưa bà Solomon, sở dĩ tôi quyết định chia sẻ thông tin này với bà chỉ vì tôi nghĩ những hiểu biết của bà có thể giúp tôi hỗ trợ Peter.

– Dĩ nhiên rồi.

Abaddon rướn người ra phía trước, tì khuỷu tay lên đầu gối.

– Bà Solomon, hễ gặp anh trai bà, tôi lại cảm thấy ông ấy cứ bị dằn vặt ghê gớm vì một cảm giác tội lỗi nào đó. Tôi chưa bao giờ gặng hỏi tỉ mỉ bởi vì đó không phải là mục đích khiến ông ấy tìm đến tôi. Nhưng hôm qua, vì một vài lý do, tôi đã hỏi ông ấy – Abaddon nhìn xoáy vào cô Peter đã tâm sự hết, thật đột ngột và bất ngờ. Ông thổ lộ những điều tôi không tưởng nổi là sẽ được nghe… kể cả những chi tiết về cái đêm mẹ của ông bà qua đời.

Đêm Giáng sinh – gần mười năm về trước. Mẹ trút hơi thở cuối cùng ngay trên tay mình.

– Peter kể với tôi rằng mẹ của ông bà bị sát hại trong một vụ cướp tại tư gia. Một kẻ đã đột nhập để truy tìm một thứ mà hắn cho rằng anh trai bà đang cất giấu?

– Đúng vậy.

Mắt Abaddon ánh lên dò xét.

– Peter kể ông ấy đã bắn chết tên cướp.

– Phải.

Abaddon xoa xoa cằm.

– Bà còn nhớ kẻ đột nhập tìm kiếm thứ gì khi hắn mò vào nhà bà không?

Câu hỏi gợi lên một ký ức mà Katherine đã cố gắng đào sâu chôn chặt suốt mười năm nay.

– Hừm, yêu cầu của hắn rất kỳ cục. Tiếc rằng không ai trong chúng tôi hiểu hắn muốn nói gì. Chúng tôi đều ngơ ngác trước đòi hỏi của hắn.

– Chà, anh trai bà thì hiểu đấy.

– Sao cơ? – Katherine ngồi thẳng dậy.

– Ít nhất theo câu chuyện mà Peter kể với tôi hôm qua, ông ấy biết chính xác kẻ đột nhập tìm kiếm thứ gì. Vì không muốn giao nó nên ông ấy giả vờ không hiểu mà thôi.

– Vô lý! Anh Peter không thể biết người kia muốn gì. Những yêu cầu của hắn thật vô nghĩa!

– Thú vị đấy – Bác sĩ Abaddon dừng lại và ghi chép vài điều – Như tôi đã nói, Peter kể với tôi là ông ấy biết rõ. Anh bà tin rằng nếu thuận theo kẻ đột nhập thì có lẽ mẹ của ông bà vẫn còn sống đến hôm nay. Quyết định này chính là căn nguyên tất cả cảm giác tội lỗi của ông ấy.

Katherine lắc đầu.

– Vớ vẩn hết sức…

Abaddon chùng người xuống, vẻ bối rối.

– Thưa bà Solomon, đây là một phản hồi rất hữu ích. Như tôi đã từng lo ngại, anh trai bà dường như hơi xa rời thực tế. Tôi phải thừa nhận rằng tôi sợ tình hình có thể trầm trọng thêm. Đó là lý do tại sao tôi dặn ông ấy quay lại đây hôm nay. ảo giác loại này không phải hiếm, nhất là khi chúng có liên quan đến những ký ức đau buồn.

Katherine lại lắc đầu.

– Anh Peter không hề bị ảo giác, thưa Bác sĩ Abaddon.

– Tôi đồng ý, có điều…

– Có điều gì cơ?

– Có điều việc ông ấy nhớ lại vụ tấn công mới chỉ là phần mở đầu một phần rất nhỏ của một câu chuyện dài và hoang đường mà ông ấy kể với tôi.

Katherine ngả người về phía trước.

– Anh Peter đã nói những gì với bác sĩ?

Abaddon cười buồn.

– Thưa bà Solomon, cho phép tôi hỏi câu này. Đã bao giờ Peter đề cập với bà về một thứ mà ông ấy tin rằng được cất giấu ngay tại Washington D.C.… hoặc về vai trò mà ông ấy đang đảm nhận để bảo vệ một kho báu khổng lồ gồm toàn những tri thức cổ xưa đã bị thất truyền chưa?

Katherine há hốc miệng.

– Bác sĩ đang nói về chuyện gì vậy?

Abaddon thở dài.

– Câu chuyện tôi sắp kể sẽ khiến bà khá sốc, thưa bà Katherine – Anh ta ngừng lại và nhìn xoáy vào cô – Nhưng nó sẽ vô cùng hữu ích nếu bà có thể nói cho tôi bất kỳ điều gì bà biết về nó – Anh ta với lấy ly trà của cô – Bà dùng thêm trà nhé?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.