Trong lúc bối rối, sĩ quan Nunez không có lựa chọn nào khác là giúp Kiến trúc sư Điện Capitol và Robert Langdon trốn thoát. Nhưng giờ đây, trở lại trụ sở cảnh sát ở tầng hầm, anh nhận thấy những đám mây giông đang quần tụ rất nhanh.
Chỉ huy Trent Anderson chườm một túi đá lạnh vào đầu trong khi một sĩ quan khác chăm sóc những vết bầm tím của Sato. Cả hai đang đứng cùng nhóm giám sát video, xem lại các đoạn ghi hình nhằm xác định vị trí của Langdon và Bellamy.
– Kiểm tra kỹ từng đoạn phim tất cả các hành lang và lối ra – Sato ra lệnh – Tôi muốn biết họ đi đâu?
Nunez trông cảnh đó mà bồn chồn. Anh hiểu rằng chỉ mất vài phút là người ta sẽ tìm ra đúng đoạn hình video và biết rõ sự thật.
Mình đã giúp họ trốn thoát. Tệ hơn nữa là có một nhóm bốn nhân viên CIA vừa đến và đang loanh quanh gần đó, chuẩn bị đuổi theo Langdon và Bellamy. Những gã này không như Cảnh sát Điện Capitol. Những gã này là loại chiến binh lạnh lùng… nguỵ trang tối màu, kính đi đêm, súng ống trông rất lạ.
Nunez cảm thấy nôn nao. Cố trấn tĩnh tinh thần, anh kín đáo ra hiệu cho Anderson.
– Tôi xin gặp riêng Chỉ huy một lát được không ạ?
– Có chuyện gì vậy? – Anderson theo Nunez ra sảnh.
– Chỉ huy, tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, – Nunez nói, mồ hôi mồ kê đầm đìa – Tôi xin lỗi, và tôi xin từ chức – Vài phút nữa thì các ông cũng sa thải tôi mà thôi.
– Tôi không hiểu?
Nunez nuốt khan.
– Lúc trước, tôi đã nhìn thấy Langdon và Kiến trúc sư Bellamy tại trung tâm khách tham quan, trên đường ra khỏi toà nhà này.
– Sao cơ?! – Anderson gầm lên – Sao anh không nói năng gì?!
– Kiến trúc sư dặn tôi không được hé một lời.
– Anh làm việc cho tôi, mẹ kiếp! – Giọng Anderson ầm ĩ trong hành lang. – Bellamy nện đầu tôi vào tường đây này, lạy Chúa!
Nunez đưa cho Anderson chiếc chìa khoá mà Kiến trúc sư đã giao cho anh lúc trước.
– Cái gì đây? – Anderson hỏi.
– Chìa khoá mở lối vào đường hầm mới bên dưới Đại lộ Độc lập. Kiến trúc sư Bellamy đưa cho tôi. Họ thoát ra theo lối ấy đấy.
Anderson chằm chằm nhìn chiếc chìa khoá, không nói lên lời.
Sato thò đầu ra hành lang, ánh mắt dò xét.
– Có chuyện gì ngoài đó vậy?
Nunez cảm thấy như nhũn ra. Anderson vẫn cầm chiếc chìa khoá, và rõ ràng Sato đã nhìn thấy nó. Khi người đàn bà nhỏ thó gớm ghiếc ấy tiến lại gần, Nunez cố nặn ra một câu chuyện, với hy vọng bảo vệ Chỉ huy của mình.
– Tôi tìm thấy một chiếc chìa khoá trên sàn tầng đáy. Tôi vừa hỏi Chỉ huy Anderson xem anh ấy có biết nó dùng để làm gì không.
Sato bước tới, mắt nhìn chiếc chìa khoá.
– Thế Chỉ huy có biết không?
Nunez liếc nhìn Anderson, rõ ràng đang cân nhắc tất cả các trường hợp trước khi lên tiếng. Cuối cùng, Chỉ huy lắc đầu.
– Không thể nói ngay được. Tôi phải kiểm tra…
– Đừng phí thời gian, – Sato nói – Chìa khoá này để mở đường hầm dẫn ra khỏi trung tâm khách tham quan.
– Thật sao? – Anderson nói – Sao bà biết rõ vậy?
Chúng tôi vừa tìm thấy đoạn video theo dõi. Sĩ quan Nunez đây đã giúp Langdon và Bellamy trốn thoát rồi khoá cửa đường hầm lại cho họ. Chìa khoá là do Bellamy đưa cho Nunez.
Anderson quay sang Nunez với vẻ giận dữ.
– Có đúng vậy không hả?
Nunez gật đầu rối rít, cố gắng đáp cho ăn khớp.
– Tôi xin lỗi, thưa Chỉ huy. Kiến trúc sư bảo tôi không được nói gì.
– Tôi mặc mẹ lão Kiến trúc sư nói gì với anh – Anderson gào lên – Tôi định…
– Im đi, Trent, – Sato quát – Cả hai anh đều là những kẻ dối trá tồi tệ! Hãy đợi đến lúc giải trình với CIA – Bà ta giật lấy chiếc chìa khoá đường hầm từ tay Anderson – Các anh không còn việc gì ở đây nữa.