Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư?
Đối với Dương Chấn Nham và Thẩm Kim Hoa, tin tức này không khác gì cơn sóng dữ phun trào.
Sao có thể như thế được!
Hơn nữa, Vân Lộc đại sư đã nổi tiếng từ khoảng 6-7 năm trước rồi còn Lục Vân lúc đó mới bao nhiêu tuổi, mới 10 tuổi?
Trên đời này thật sự có thiên tài như vậy sao?
Ngay sau đó, dường như Dương Chấn Hàm nghe tiếng quai hàm mình nghiến chặt.
Bởi vì ông ta phát hiện mực trên giấy vẽ vẫn còn ướt, điều đó có nghĩa là vừa rồi chính Lục Vân đã vẽ bức tranh này nên ông ta không thể không tin.
Hóa ra trên thế giới này thực sự có thiên tài!
Dương Chấn Nham bật dậy vì kích động, ông ta nắm lấy tay Lục Vân và nói: “Lục thần y…À không Vân Lộc đại sư, không ngờ ngài còn trẻ như vậy…Từ nay về sau, ngài chính là nhân tài đứng đầu Giang Nam.”
Đây chính là lời đánh giá cao nhất của tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam.
Lục Vân hoàn toàn xứng đáng với lời đánh giá này.
Có điều vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh như thể cho dù có bao nhiêu lời khen ngợi hắn thì hắn cũng chẳng hề kinh ngạc chút nào mà chỉ cười cho qua.
Còn Thẩm Kim Hoa vẫn còn đang sốc.
Rốt cuộc Lục tiên sinh còn bao nhiêu thân phận?
Thần y, võ giả, Vân Lộc đại sư…Thẩm Kim Hoa đã trở nên tê liệt. Cho dù hiện tại có người nói cho ông ta biết Lục Vân chính là Vân Thiên thần quân thì chắc ông ta cũng không do dự tin vào điều đó!
“Ba, chú Dương, có chuyện gì mà hai người lại kích động như vậy?”
Nghe thấy tiếng kêu của hai người, Thẩm Tĩnh Nghi nghi ngờ đi ra. Tuy nhiên khi nhìn thấy bức tranh trên bàn, đột nhiên cô ta vô cùng sửng sốt và vẻ mặt trở nên vô cùng kì lạ.
Thứ mà cô ta chú ý đến không phải là Vân Lộc đại sư mà là nội dung của bức tranh.
Từng đường nét uyển chuyển trong bức vẽ đã phác họa nên thân hình hoàn hảo của một cô gái với những đường cong bùng nổ khơi gợi trí tưởng tượng của con người.
Đây chính là tác phẩm ngẫu hứng của Lục Vân.
“Ôi trời!”
Thẩm Tĩnh Nghi phát ra tiếng than đầy chán ghét. Cô ta cầm một miếng trái cây trên bàn rồi quay trở lại phòng. Cô ta thầm nghĩ ba mình và chú Dương đã quá bất cẩn với hình tượng của mình rồi. Một người là người đứng đầu Thẩm gia còn một người là tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam, hai người không biết xấu hổ sao?
Lục thần y không thể nào giống như họ được.
“Ông Thẩm, tại sao tôi lại cảm thấy con bé Tĩnh Nghi nhìn chúng ta với vẻ kỳ quái thế nhỉ?”
“Có sao? Lẽ nào…”
Đột nhiên cả hai nhìn lại vào bức tranh và lập tức hiểu ra vì sao Thẩm Tĩnh Nghi lại có vẻ mặt như vậy.
“Tĩnh Nghi, con đừng hiểu lầm. Ba và chú Dương chỉ là đang thưởng thức nghệ thuật thôi, nó thực sự là nghệ thuật mà!”
Đáp lại Thẩm Kim Hoa là tiếng đóng cửa tàn nhẫn.
“……”
Sự hiểu lầm này thật sự quá lớn.
Tuy nhiên sự bối rối giữa hai người cũng không kéo dài được bao lâu vì ngay sau đó Dương Chấn Nham đã nhận được một cuộc gọi và biểu cảm trên gương mặt ông ta lập tức thay đổi.
Thẩm Kim Hoa hỏi: “Làm sao vậy?”
Dương Chấn Nham lo lắng nói: “Là ông cụ nhà tôi, ông cụ thích châm cứu để giữ gìn sức khỏe nhưng lần này không biết làm sao lại để cây kim cắm sâu vào bắp chân, giờ không rút ra được…”
Vừa nói ông ta vừa nhìn sang Lục Vân.
Không phải có một vị thần y đang ở đây sao?
Lục Vân cũng hiểu được ý của ông ta, hắn nói: “Để tôi đi cùng với ông!”
“Cảm ơn Lục thần y!”
Vì chịu ảnh hưởng từ Thẩm Kim Hoa, Dương Chấn Nham vẫn quen gọi Lục Vân là Lục thần y hơn là Vân Lộc đại sư.
Dưới tình thế cấp bách, hai người cũng không dám chậm trễ mà lập tức vội vã quay về Dương gia.
Mọi người trong Dương gia đều vô cùng hoảng sợ.
Vị bác sĩ châm cứu cũng hết hồn, hoảng sợ muốn chết. Đây là ba của tỉnh trưởng, lỡ như bất cẩn để lại cái kim nào trong người ông cụ thì cái mạng này coi như xong rồi!
Khi nhìn thấy Dương Chấn Nham quay trở về, trong lòng vị bác sĩ lại càng khẩn trương, không biết nên giải thích như thế nào với tỉnh trưởng. Thế nhưng giây tiếp theo, vị bác sĩ đột nhiên kinh ngạc nói: “Sư tổ!”
Vị bác sĩ châm cứu này là Triệu Mặc, đệ tử của Dư Hồng Văn. Sau khi Dư Hồng Văn bái Lục Vân làm thầy, nên đương nhiên anh ta phải gọi Lục Vân là sư tổ.
Sư tổ?
Sau khi nghe thấy cách xưng hô của Triệu Mặc, mọi người trong Dương gia vô cùng sững sờ.
Anh ta đang gọi ai là sư tổ?
Ngay sau đó bọn họ chuyển sự chú ý sang Lục Vân, bởi vì chỉ có người thanh niên này là bọn họ không biết nên chắc hắn chính là người được gọi là “sư tổ”.
Tuy nhiên điều khiến cho mọi người trong Dương gia càng bối rối hơn đó chính là người thanh niên trẻ tuổi như thế này mà lại là sư tổ của Triệu Mặc ư?
Dương Chấn Nham cũng không quá ngạc nhiên vì Lục Vân không chỉ là cao thủ trong lĩnh vực y học mà còn chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo của Thẩm Kim Hoa nên hắn hoàn toàn đủ tư cách làm sư tổ của Triệu Mặc.
“Nói cho tôi nghe tình huống cụ thể đi.”
Lục Vân liếc nhìn Triệu Mặc và nói.
Hắn có ấn tượng khá sâu sắc với Triệu Mặc. Khi Hạnh Lâm đường của chị hai bị đàn áp, anh ta chính là người đầu tiên đến hỗ trợ Hạnh Lâm đường. Tuy là vì nể mặt Hồ Vĩ Bình nhưng sau đó anh ta cũng thật lòng hỗ trợ.
“Hôm nay tôi đến châm cứu cho ông cụ như thường lệ, mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ. Nhưng khi rút kim châm ra thì bất ngờ có một cây kim cắm sâu vào bắp thịt.”
Triệu Mặc nhanh chóng miêu tả tình hình.
Lục Vân gật đầu rồi tiến lên nhìn một chút. Hắn thấy một cây kim nhỏ bị uốn cong, cắm vào huyệt Dương Lăng Tuyền bắp chân trái của ông cụ. Đây là do Triệu Mặc quên không giãn cơ cho ông cụ nên bị co rút cơ. Vì thế, anh ta càng rút kim ra thì cơ càng co rút dữ dội, đương nhiên không thể rút kim ra được.
Dương Chấn Nham lo lắng hỏi: “Lục thần y, tình hình có nghiêm trọng lắm không?”
“Chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”
Lục Vân mỉm cười. Hắn lấy một cây châm bạc từ tay Triệu Mặc và đâm nó huyệt Phóng Thị ở bắp chân trái của ông cụ.
Ngay sau đó, cơ bắp của ông cụ đang co giật dần được thả lỏng. Trong khi cơ dần thả lỏng, Lục Vân dễ dàng lấy được cây kim bị uốn cong ra rồi sử dụng kỹ thuật xoa bóp để cơ đùi được thư giãn, đồng thời rút các cây kim khác ra.
“Huyệt Dương Lăng Tuyền và huyệt Phong Thị đều nằm trong hệ thống kinh túc Thiếu Dương đởm. Phần cơ của hai huyệt này bị căng, nếu phần cơ trên bị căng thì phần cơ dưới tự nhiên sẽ được giãn ra. CHiêu này gọi là vây Ngụy cứu Triệu.”
Lục Vân giải thích nguyên tắc điều trị, Triệu Mặc nhận lời chỉ dạy. Trong lòng anh ta thầm kinh ngạc, không hổ là sư tổ, thật lợi hại!