Diệp Khuynh Thành đối với thư họa cũng không có hứng thú, cho nên liền đi về trước.
Trên đường đến Hàn gia.
Liễu Yên Nhi vô vùng vui vẻ, bởi vì theo Hàn lão nói, ông ta vừa chụp được một bức Vân Lộc đại sư bút tích thật, đêm nay sẽ lấy ra triển lãm.
Lục Vân tò mò hỏi: “Vị Vân Lộc đại sư kia rất lợi hại sao?”
“Đương nhiên lợi hại rồi.”
Vân Lộc đại sư là Tả Ý của phái thư họa, mỗi một bộ tranh của ông ấy, đều chỉ có lác đác vài nét bút, nhưng có thể biểu đạt ra ý cảnh vô cùng kì dị.
“Hơn nữa, vị Vân Lộc đại sư này cực kỳ thần bí, nghe nói a, cho tới bây giờ đều còn chưa có người gặp qua chân dung của hắn đâu!”
Vừa nói tới Vân Lộc đại sư, Liễu Yên Nhi lập tức biến thành một người mê trai, lại nói thao thao bất tuyệt.
Vân Lộc đại sư, là thần tượng của cô.
Lục Vân lại bĩu môi nói: “Em muốn xem vị Vân Lộc đại sư kia lợi hại như thế nào, sao lại làm chị thích đến như vậy.”
Nghe thấy lời này của hắn, Liễu Yên Nhi lập tức lộ vẻ cổ quái: “Tiểu Lục Vân, cậu ghen tị hả?”
Lục Vân quay đầu đi chỗ khác, không trả lời.
Liễu Yên Nhi cười an ủi nói: “Được rồi, tiểu Lục Vân đừng ghen, chị thích chỉ là tác phẩm của Vân Lộc đại sư, cũng không phải bản thân hắn, nói không chừng đại sư này bảy tám mươi tuổi một lão già xấu xí thì sao?”
Sắc mặt Lục Vân lúc này mới dễ nhìn một chút, trong lòng lại có loại cảm giác kỳ quái.
Tình cảm của hắn đối với các chị gái rất phức tạp, thích chắc chắn là có thích, nhưng không biết là loại thích nào.
Nếu như nói chỉ xem mọi người là chị gái, vậy tại sao vừa rồi chị Yên Nhi nói thích người khác, trong lòng của hắn lại có một chút khó chịu?
Nhưng nếu không phải là tình cảm giữa chị em, bảy chị em kia nên xử lý mối quan hệ này như thế nào, chẳng lẽ thật sự muốn cho bảy chị em đều gả cho hắn hay sao?
Nếu như vậy, cũng quá bá đạo, chính Lục Vân cũng không nhìn nổi mình.
Đang mãi mê suy nghĩ, đã tới Hàn gia lúc nào không hay.
Quản gia đứng ở cửa nghênh đón.
“Liễu cô nương, lão gia cố ý dặn tôi ở chỗ này chờ cô, mời đi theo tôi!”
“Ừ!”
Hai người đi theo quản gia, đi tới một gian lầu hương cổ, đây là Hàn lão vì sưu tầm thư họa nên đặc biệt xây dựng căn gác này.
Lúc tiến vào lầu các, đã có không ít người ở bên trong.
“Ha ha, Liễu cô nương, mau mau mời vào.”
Chỉ thấy một lão nhân tinh thần phơi phới, trên mặt mọc đầy râu bạc tươi cười nghênh đón.
Hắn chính là Hàn lão.
Liễu Yên Nhi chủ động giới thiệu: “Hàn lão, đây là em trai tôi, Lục Vân.”
“Lục tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh.”
Hàn lão vô cùng nhiệt tình, đối với Lục Vân lộ nụ cười thiện ý.
Lục Vân cũng lễ phép trả lời.
“Liễu cô nương, tôi biết cô thích Vân Lộc đại sư, cho nên đặc biệt chờ cô tới, mới bắt đầu triển lãm tác phẩm của Vân Lộc đại sư.”
Hàn lão vừa nói, vừa dẫn hai người đi về phía phòng triển lãm.
Liễu Yên Nhi được yêu thích bất giác có chút ngại ngùng: “Cảm ơn Hàn lão.”
Rất nhanh, tiến vào phòng trưng bày.
Nhất thời có vài đạo ánh mắt không vui đâm tới.
Chỉ nghe một thanh niên hừ lạnh nói: “Tôi còn tưởng rằng là ai kiêu ngạo như vậy, hóa ra là Liễu tiểu thư của quán bar Dạ Tường Vi, nhưng mà nơi này là nơi tao nhã, không phải nơi cô có thể tùy tiện phóng đãng.”
Trong lời nói của hắn tràn ngập châm chọc, nhất là hai chữ ‘tiểu thư’, cắn vô cùng nặng.
Chung quanh cũng vang lên vài tiếng cười nhạo.
Bọn họ đều đang chờ mong thưởng thức tác phẩm của Vân Lộc đại sư, Liễu Yên Nhi để cho bọn họ đợi lâu như vậy, đương nhiên là không thích rồi.
Nhân cơ hội này, chế nhạo vài câu.
Hàn lão nhíu mày nói: “Chu Vinh, cậu nói gì thế? Tất cả mọi người đều yêu thích thư họa, nên vứt bỏ nhân tố nghề nghiệp, chung sống hòa thuận.”
“Xin lỗi Hàn lão, không phải tôi không nể mặt ông, mà là vì tôi không quen ở chung phòng với người không sạch sẽ.”
Chu Vinh nói chuyện càng ngày càng càn rỡ.
Cái gọi là không sách ẽ, ý tứ chính là làm gái.
Trong mắt Liễu Yên Nhi hiện ra vẻ tức giận, chỉ là còn chưa phát ra ngoài, Lục Vân cũng đã tiến lên trước một bước, một cái tát đem Chu Vinh đánh bay ra ngoài.
Hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào, sỉ nhục chị của hắn.
Chúa Giêsu đến cũng không được.
Hơn nữa, Lục Vân dựa vào y thuật không tầm thường của mình, đã sớm nhìn ra, chị Yên Nhi còn là xử nữ.
Vẻ quyến rũ mà nàng biểu hiện ra, hẳn đều là ngụy trang.
Cho nên, Lục Vân càng không cho phép bọn họ nói xấu sự trong sạch của chị Yên Nhi.
“Con mẹ nó mày dám đánh tao……”
Chu Vinh chật vật từ trên mặt đất bò lên, xắn tay áo lên chuẩn bị tính sổ với Lục Vân, nhưng lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng quát lạnh vang lên: “Xin lỗi Liễu cô nương và Hàn lão!”
Người nói chuyện chính là cha của Chu Vinh, Chu Hồng Viễn.
Hai cha con họ đều là người yêu thích thư họa, hôm nay cùng nhau được mời đến tham quan hiện vật của Hàn lão.
“Ba……”
“Xin lỗi! Nếu không thì cút khỏi đây ngay!”
Chu Hồng Viễn ra lệnh, giọng điệu không thể xen vào.
Chu Vinh khẽ cắn môi, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn là xin lỗi nói: “Liễu cô nương, tôi xin lỗi!”
Người bên cạnh lập tức hoà giải nói:
“Mọi người bớt giận, hôm nay chúng ta vì Vân Lộc đại sư mà đến, không nói ân oán cá nhân.”
“Đúng đúng đúng, hòa khí sinh tài mà!”
“Hàn lão, mau lấy tranh của Vân Lộc đại sư ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt, chúng tôi đã chờ mong rất lâu rồi.”
Thấy mọi người gấp như vậy, Hàn lão cũng không thừa nước đục thả câu, xoay người rút ra một bức tranh từ trong rất nhiều hiện vật.
Thả ra.
Nhất thời hai mắt mọi người sáng ngời, thán phục nói: “Quả nhiên là tác phẩm của Vân Lộc đại sư.”
Tác phẩm của bậc thầy Vân Lộc đặc sắc tươi sáng, thường dùng bút vẽ tinh giản nhất, miêu tả ra ý cảnh sâu sắc nhất.
Mọi người chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết đây là bút tích thật của Vân Lộc đại sư.
Hai mắt Liễu Yên Nhi tỏa sáng, nhưng chưa từng chú ý tới, Lục Vân vẻ mặt cổ quái đứng bên cạnh.
“Đây không phải là thứ mình vẽ lúc mười ba tuổi sao?”
Lục Vân nhớ rõ, một ngày nào đó năm mười ba tuổ, sau khi luyện công xong, vì nhàm chán, vừa lúc nhìn thấy đỉnh đầu ngừng một con diều hâu, liền dùng bút vẽ ra.
Mà để cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất chính là, hắn còn không cẩn thận đem nước trái cây đỏ nhỏ ở trên đầu diều hâu.
Giờ phút Hàn lão triển lãm ra bộ tranh này, rõ ràng có thể từ phía trên nhìn thấy dấu vết màu đỏ đó
Nói rỏ ra bức tranh này đích thật là xuất phát từ tay của Lục Vân.
Vân Lộc, Lục Vân……
Trong nháy mắt Lục Vân hiểu ra cái gì đó.
Lúc trước lúc hắn vẽ những bức tranh này, thuần túy để tự tiêu khiển tự vui, vẽ xong liền ném đi, căn bản không để ở trong lòng.
Nhất định là lão đạo sĩ vụng trộm đem những bức tranh này mang xuống núi, còn hư cấu ra một Vân Lộc đại sư không tồn tại.
Thật đúng là ta chưa vào giang hồ, giang hồ đã có truyền thuyết của ta.
Lão đạo sĩ, sư phụ quả thực chính là một thiên tài marketing a!