Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 23: Hoa tường vi nở rộ



Trong lòng Lục Vân thầm nghĩ.

Thì ra thứ mình tiện tay vẽ ra thật sự đáng giá như vậy, cũng không biết lão đạo sĩ sư phụ mượn bức tranh này vớt được bao nhiêu tiền.

Lục Vân rốt cục cũng tin, mình chính là thiên tài hội họa độc nhất vô nhị.

Đang lúc mọi người cho rằng buổi đấu giá kết thúc, chuẩn bị tan cuộc, lại nghe người chủ trì nói: “Chư vị đừng nóng vội, hôm nay kỳ thật phòng đấu giá của chúng tôi còn chuẩn bị cho các vị một bất ngờ lớn.”

“Ngạc nhiên chưa?”

Chẳng lẽ còn có cái gì so với phiên bản mới của Hùng Ưng Tê Thụ Đồ càng thêm hấp dẫn sao?

Mọi người nhất thời sinh ra hứng thú.

Chỉ thấy trên đài kia tên gợi cảm nữ lang lắc lắc cái mông xuống tràng, mà lần thứ hai lên đài thời điểm, đã đổi thành một cái trung niên nam tử.

Mọi người xôn xao.

Bởi vì người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là đại lão bản Tôn Thiên Lỗi của phòng đấu giá Đông Chính.

Giờ phút này hắn tự mình bưng một kiện vật đấu giá đi tới trên đài.

Lần này hứng thú của mọi người càng thêm nồng đậm, muốn nhìn xem đến tột cùng là vật gì, so với Hùng Ưng Tê Thụ Đồ còn trân quý hơn.

Người chủ trì cười nói: “Kỳ thật, đây cũng là tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư, hơn nữa còn là tác phẩm chấn động trước nay chưa từng có.”

Rào!

Cả phòng đấu giá như muốn nổ tung.

Hóa ra, Vân Lộc tiên sinh không chỉ vẽ một bức tranh.

Những vị khách ảo não vì không cướp được “Hùng Ưng Tê Thụ Đồ”, một lần nữa dấy lên hy vọng.

“Các vị, xem cho kĩ nhé.”

Lần này người đứng trên đài là Tôn Thiên Lỗi, hắn không có vòng vo như tên mc lúc nãy, mà là trực tiếp đem vải đỏ xốc lên, để lộ ra tác phẩm mới này.

Nhất thời.

Bùm!

Toàn bộ khách đấu giá khiếp sợ.

Trong lòng mọi người, đều giống như bị một thanh cự chùy hung hăng va chạm.

Chỉ thấy.

Trên giấy Tuyên Thành, rõ ràng là một đóa tường vi, một đóa tường vi phấn nộn, nụ hoa sắp nở.

Nhưng mà cái này còn không phải kinh diễm nhất, làm người ta thán phục nhất chính là, đó là đóa hoa tường vi, chỉ cần nhìn chằm chằm nó bức tranh mười giây, thị giác sẽ sinh ra ảo giác kì lạ.

Chỉ thấy nụ hoa tường vi kia tựa hồ trong nháy mắt có được sinh mệnh, dần dần nở rộ!

Đây là độc lạ cỡ nào!

Vào giờ khắc này linh hồn mọi người dường như run rẩy.

Trên thế giới này có rất nhiều bậc thầy thị giác, tác phẩm của họ, thường có thể mang đến hiệu ứng thị giác bất ngờ cho người xem.

Trong đó nổi danh nhất có một bức họa chính là, khi nhìn chính diện là một bà lão, khi nhìn ngược lại, lại biến thành một thiếu nữ thanh xuân.

Những thứ này đều cần trình độ hội họa cực cao, mới có thể sáng tạo ra tác phẩm như thế.

Mà tác phẩm này của Vân Lộc đại sư càng thêm cao cấp, từ một bức vốn là trạng thái tĩnh hội họa, biến thành một bức họa sống động.

Chỉ trong thời gian mười giây ngắn ngủn, có thể làm cho người ta cảm nhận được một đóa tường vi hoa kiều diễm, từ nụ hoa đến nở rộ thành một đóa hoa.

Đây quả thực chính là kiệt tác!

Có thể tưởng tượng trăm năm sau, bức tranh này của Vân Lộc đại sư chắc chắn sẽ phải dùng đến con số tỷ để mua được nó.

Sốc!

Chấn động trước nay chưa từng có!

Tôn Thiên Lỗi giới thiệu: “Tên bức tranh này, gọi là” Sắc Vi Thịnh Thế “.

Hắn vừa dứt lời.

Lập tức, vị phú thương đã mua “Hùng Ưng Tê Thụ Đồ” đứng lên nói: “Không cần kêu giá, tôi ra hai mươi triệu mua tác phẩm này.”

20 triệu!

Mọi người hoảng sợ, người có tiền chính là hào soảng, ngay cả giá khởi điểm cũng không hỏi, trực tiếp lấy ra hai mươi triệu đập vào.

Lại có một vị phú thương đứng lên nói: “Tôi ra ba mươi triệu.”

Ba mươi triệu!

Mọi người khóe mắt nứt ra.

Trực tiếp lấy con số triệu làm cơ sở, từ từ tăng dần lên, mấy ngời giàu này quả thật lắm tiền.

Ở hội trường đấu giá kỳ thật có rất nhiều tỷ phú, bọn họ ở trận trước không có kêu giá, bởi vì bức “Hùng Ưng Tê Thụ Đồ” kia mặc dù là tác phẩm mới, nhưng dù sao đã có một bản rồi, đỉnh lắm cũng chỉ đáng giá tám triệu.

Thậm chí ý nghĩa trân quý của bản mới, còn không lớn bằng bản cũ.

Nhưng mà…

Bức “Sắc Vi Thịnh Thế” này không giống, nó là tác phẩm độc nhất trên đời, hai mươi triệu chỉ là giá khởi điểm của nó.

Các phú thương nhao nhao ra tay, trong nháy mắt, giá cả đã đi tới tám mươi triệu, hơn nữa còn đang tăng lên, rất có dấu hiệu phá trăm triệu.

Những người yêu thích thư họa bình thường ở hiện trường, cũng chỉ có thể nghẹn trong họng, căn bản không chen miệng vào được.

Lúc này, Tôn Thiên Lỗi đột nhiên đè ép bàn tay nói: “Bức tranh này, chỉ là cho mọi người nhìn mà thôi, cũng không phải là vật đấu giá hôm nay.

“Ông chủ Tôn, chúng tôi đều là khách quen của phòng đấu giá Đông Chính, cậu làm như vậy không hợp lẽ lắm!”

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ bất mãn.

Bọn họ làm sao lại không biết thủ đoạn của phòng đấu giá, nhất định là lấy ra cho mọi người xem tác phẩm, sau đó ngồi chờ tin tức khuếch tán, không bao lâu nữa, các nơi sưu tầm danh nhân cả nước sẽ chạy tới nơi này.

Đến lúc đó, bức tranh này sẽ được bán đấu giá với giá trên trời.

Tôn Thiên Lỗi lắc đầu cười khổ nói: “Đây không phải ý của phòng đấu giá, mà là ý của Vân Lộc đại sư.”

Hắn làm sao không muốn mua tác phẩm này, như vậy bọn họ sẽ kiếm được một khoản lớn.

Nhưng lúc Nam Giang Vương đem bức tranh này giao cho hắn đã nói, bức tranh này, chỉ tặng không bán, hơn nữa nghe nói là ý của Vân Lộc đại sư, Nam Giang Vương chỉ là thay mặt truyền đạt.

Nghe hắn nói như vậy, mọi người đều cúi đầu luyến tiếc.

Bỗng nhiên, Tôn Thiên Lỗi nhìn về phía Liễu Yên Nhi, vừa cười vừa nói: “Liễu cô nương, mời cô lên đài một chút.”

“Tôi sao?”

Liễu Yên Nhi sửng sốt một chút, không rõ Tôn Thiên Lỗi sao lại đột nhiên gọi mình.

Lục Vân gật đầu nói: “Đúng vậy chị Yên nhi, người anh ta gọi là chị, nhanh lên đi!”

Sau khi xác nhận ánh mắt Tôn Thiên Lỗi lần nữa, Liễu Yên Nhi cũng đi lên đài, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ hoang mang.

Mọi người phía dưới cũng nghi hoặc khó hiểu.

Lúc này, Tôn Thiên Lỗi cung kính nói: “Liễu cô nương, Nam Giang Vương đã dặn dò, bức “Tường Vi Thịnh Thế” này, là Vân Lộc đại sư đặc biệt vẽ cho một mình cô, mời cô nhận lấy.

Nói xong liền đem bức tranh trình lên trước mặt Liễu Yên Nhi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.