Trong lòng Lục Vân hừng hực lửa giận, giống như là từ trong địa ngục trồi ra một con ác ma, điên cuồng xé rách thần kinh của hắn.
Ngô Văn Đức sợ hãi, vội vàng lấy tay vuốt ve gò má Lục Vân.
“Hài tử, hài tử, ông nói cho cháu những thứ này, chỉ là không muốn giấu diếm cháu điều gì, không phải muốn cho cháu đi làm chuyện ngu ngốc!”
Ban đầu ông Ngô không dám nói cho Lục Vân chân tướng, chính là sợ hắn sẽ đi tìm bất động sản Trác Tuyệt gây phiền toái.
Thế lực đằng sau bất động sản Trác Tuyệt, rất khủng bố.
Bàn tay đầy nếp nhăn của ông lão vuốt ve trên mặt, khiến Lục Vân tỉnh táo lại.
“Cháu sẽ không làm ông thất vọng, cháu dọa ông rồi.”
“Cháu trai, đồng ý với ông nội, đừng truy cứu chuyện trước kia nữa, được không? “Ngô Văn Đức cầu xin.
Lục Vân đè nén lửa giận trong lòng: “Ngô gia gia ngài yên tâm, cháu sẽ không làm chuyện ngu ngốc.”
“Ngoan lắm.”
Ngô Văn Đức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mỉm cười nói: “Các chị của cháu nếu biết cháu còn sống, nhất định sẽ rất vui.”
Lục Vân thân hình chấn động: “Các chị của cháu, đều khỏe chứ?”
“Được rồi, được rồi, bọn họ đã có sự nghiệp của mình, mỗi tháng còn có thể gửi tiền cho ông…… Đúng rồi, chỗ ông còn có ảnh chụp của bọn họ.”
Ảnh?
Lục Vân nhất thời hai mắt tỏa sáng, mười lăm năm không gặp, thật không biết các chị hiện tại trông như thế nào, có đẹp hay không?
Đương nhiên, mặc kệ các chị lớn lên như thế nào, đều là nữ nhân mà đời này Lục Vân yêu nhất.
Ngô Văn Đức vào nhà, cẩn thận lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp ảnh chụp.
Lục Vân vội vàng mở ra, chỉ nhìn thoáng qua, con ngươi thiếu chút nữa kinh hãi rơi xuống.
Mọi người….. mọi người thật sự là chị của mình?
Lục Vân khó có thể tin, không phải bởi vì các chị lớn lên xấu xí, mà là bởi vì quá đẹp, mỗi một người đều là nữ thần cấp bậc.
Ngô Văn Đức cười cười nói: “Các chị của cháu, không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn đều rất ưu tú đây!”
Lục Vân tin tưởng không nghi ngờ.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Vương Cương đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thê lương bò đến dưới chân Ngô Văn Đức.
Ngô gia gia, van cầu ông cho cháu hai mươi vạn đi, cháu thật sự rất cần số tiền này.
Hiển nhiên, tên này chuẩn bị chơi bài tình cảm.
Ngô Văn Đức vốn đang trò chuyện vui vẻ với Lục Vân, bởi vì những lời này của Vương Cương, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt đã bị phá hư, cả giận nói:
“Cái thằng bất hiếu này, lại còn có mặt mũi nói chuyện tiền nong?”
“Không phải Ngô gia gia, là bởi vì con…… Con……”
“Con cái gì? Mau nói, có phải ở bên ngoài gây phiền toái gì không?”
Thấy không giấu được, Vương Cương đành phải nói thật:
“Đó là bởi vì con có một khoản nợ ở sòng bạc và họ nói rằng… nếu trong vòng một tuần không trả được tiền, bọn họ sẽ chặt tay con.”
“Cái gì! Mày lại dám đi sòng bạc, tao đánh chết cái đồ vô liêm sỉ này!”
Ngô Văn Đức vừa nghe Vương Cương lại thiếu tiền ở sòng bạc, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình, cầm chổi lên hướng về phía Vương Cương.
Vương Cương không có trốn, cầu xin nói: “Con biết, là con bị quỷ ám, nhưng sự tình đều đã xảy ra, con thật sự là không có cách nào…”
“Đồ vô liêm sỉ! Mày là muốn tức chết tao sao?”
Ngô Văn Đức thiếu chút nữa tức điên rồi.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ xa truyền đến: “Vương Cương, tôi đã cảnh cáo cậu không được chọc Ngô gia gia tức giận nữa, vì sao dạy mãi cậu vẫn không thay đổi?”
Bên ngoài sân, một người phụ nữ cao gầy đi tới.
Ngũ quan tuyệt mỹ, khí chất lãnh diễm, tóc dài đen nhánh búi cao sau đầu, hiển lộ vẻ ung dung quý phái.
Âu phục của cô màu trắng cao quý, căn bản không che giấu được dáng người trước nhô sau vểnh của nàng, phong phạm nữ thần tỏa sáng.
Đẹp vô cùng!
Lần đầu tiên Lục Vân nhìn thấy đã bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp này, hốc mắt có chút ướt át.
Là chị cả.
Là chị cả, đã mười lăm năm không gặp.
Diệp Khuynh Thành.
Hơn nữa so với những gì Lục Vân vừa nhìn thấy trong ảnh, ở bên ngoài chị cả càng xinh đẹp hơn, nhưng cũng lạnh lùng hơn.
Khi Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành cũng nhìn thấy hắn.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Khuynh Thành thân thể mềm mại khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp toát ra một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, phảng phất cái gì cũng không có chuyện gì xảy ra.
Vương Cương, nể mặt ông Ngô, tôi giúp cậu một lần cuối cùng, nếu còn dám xằng bậy, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu.
Vì không để cho Ngô gia gia phiền lòng, Diệp Khuynh Thành viết một tờ chi phiếu hai mươi vạn, ném cho Vương Cương.
Vương Cương mừng rỡ như điên: “Cảm ơn chị cả.”
Đừng gọi tôi là chị cả, tôi cảm thấy ghê tởm. “Diệp Khuynh Thành chán ghét nói.”
Hắc hắc……
Vương Cương mặt dày mày dạn cười cười, dù sao tiền đã tới tay, Diệp Khuynh Thành đối với hắn thái độ gì cũng không quan trọng.
Chị, là em.
Lúc này, Lục Vân ở một bên rốt cục nhịn không được, khẽ gọi một tiếng.
Năm năm chinh chiến, đã sớm rèn thành tính cách cứng rắng của Lục Vân, cho dù đối mặt với trăm vạn hùng sư, cũng chưa từng lộ ra nửa phần khiếp sợ.
Nhưng mà giờ phút này, nhìn đại tỷ Diệp Khuynh Thành gần trong gang tấc, hắn có hơi khẩn trương.
Cho dù thiết hán cũng có nhu tình.
Yếu điểm của Lục Vân, chính là bảy chị gái của hắn.
Diệp Khuynh Thành thân thể mềm mại run lên.
Tiếng gọi này, đem suy nghĩ của nàng trở về mười lăm năm trước, trở về trên người em trai ngày nhớ đêm mong kia.
Nàng cứng ngắc vặn vẹo cổ, nhìn khuôn mặt có vài phần quen thuộc kia, thanh âm run rẩy:
“Cậu là…… cậu là……”
Diệp Khuynh Thành không thể tin được.
Lúc vừa bước vào cô đã nhìn thấy Lục Vân, lúc ấy liền cảm thấy người thanh niên này rất giống với em trai đã chết trong lửa lớn của cô.
Nhưng cô không dám nhận nhau, bởi vì sợ thất vọng.
Dù cho giờ phút này Lục Vân gọi cô một tiếng “chị”, ngữ khí cùng thần thái đều tương tự như trước đây, cô cũng không thể tin được.
Cho đến khi Ngô Văn Đức vừa cười vừa nói: “Khuynh Thành, nó chính là em trai của con, Lục Vân đã trở lại.”
Lục Vân……
Diệp Khuynh Thành trong phút chốc thất thần, em trai Lục Vân của cô, thật sự đã trở lại sao?
“Chị, là em, em về rồi.”
Lục Vân ôn nhu cười, bước lên ôm chị cả một cái.
Thân hình mềm mại của Diệp Khuynh Thành trong nháy mắt căng thẳng, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, đột nhiên hiện lên một tia kháng cự, nhưng không có biểu hiện quá mức rõ ràng.
“Lục Vân, thật sự là em! Em về rồi, chị thật sự rất vui!”
Diệp Khuynh Thành nói như vậy, thân thể cũng hơi lui về phía sau, từ trong ngực Lục Vân đây ra ngoài.
Lục Vân ngây ngẩn cả người.
Phản ứng của chị cả, có chút ngoài dự đoán của hắn.
Không kích động như trong tưởng tượng, cũng không hỏi hắn làm sao sống sót sau trận hỏa hoạn đó.
Loại cảm giác này, giống như là một đôi bạn cũ xa cách lâu ngày gặp lại, ân cần thăm hỏi lẫn nhau.
Thế thôi.
Mười lăm năm trôi qua, cuối cùng vẫn xa cách sao?
Khóe miệng Lục Vân chua xót, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, chị cả có thể đã có gia đình của mình, cho nên mới muốn tránh bị hiểu lầm?
Dù sao hai người mặc dù gọi là chị em, nhưng không có chút quan hệ huyết thống nào.
Nếu quả thật là như thế, Lục Vân chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cô.
Ngô Văn Đức không nhận ra bầu không khí của hai người, cười ha hả kéo hai người ngồi xuống, kể lại chuyện nhà.
Trong lúc đó, Diệp Khuynh Thành cũng không có chủ động hỏi qua Lục Vân bất cứ chuyện gì về hắn.
Cảm giác chua xót trong lòng Lục Vân càng thêm nồng đậm.
Có lẽ, thời gian làm con người xa mặt cách lòng!