“Long Môn trận đã qua, anh định thế nào?”
Những lời này, giống như lời của ác ma, đem gan mật Hồ Siêu dọa đều sắp nứt ra.
Lục Vân lúc này, đang đứng ở trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo kia, giống như là Cửu U Địa Ngục nhìn không thấy đáy.
Toàn thân Hồ Siêu đều bị một cỗ sợ hãi bao vây.
Hôm nay, rốt cuộc hắn trêu chọc tới ai rồi a!
Bên cạnh.
Hồ Vĩ Bình thình thịch một tiếng ngã xuống đất, trước khi mất đi ý thức, còn không quên phát ra một tiếng nói nhỏ thống khổ: “Lục tiên sinh…xin….lỗi.”
Ngay sau đó.
Hồ Siêu cũng quỳ trên mặt đất, bang bang bang bang đem đầu đập trên sàn nhà gõ.
Anh ta không biết tại sao cha mình lại sợ Lục Vân.
Nhưng mà…
Anh ta thật sự bị khí thế khủng bố của Lục Vân dọa cho sợ, có đôi khi sợ hãi của một người, thật sự sẽ bị lây nhiễm.
Trong phòng, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, chỉ có tiếng Hồ Siêu điên cuồng dập đầu trên sàn nhà thanh, cho đến khi giống cha của anh ta không chịu nổi nữa mà ngất đi.
“Chuyện gì xảy ra? Người nào ăn gan hùm mật gấu dám gây sự ở Bách Vị Cư của tôi?”
Đột nhiên, một thanh âm của người đàn ông trung niên từ ngoài cửa vang lên, ngay sau đó liền thấy một đám người bận đồ den, dẫn đầu vọt vào phòng.
“Ông chủ Ngô, người gây chuyện là hắn, mau bắt hắn lại đánh một trận đi!”
Mã Dung Dung có lẽ là thật sự điên rồi, thật vất vả mới thoát một kiếp, lại lập tức chạy ra ngoài cửa, cáo trạng với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên sửng sốt: “Cô là?”
“Tôi là Mã Dung Dung, ông chủ Ngô, ông quên rồi ư, chúng ta từng làm ăn…”
“Câm miệng!”
Nam nhân trung niên vội vàng quát dừng Mã Dung Dung.
Hắn đương nhiên nhớ tới người phụ nữ trước mắt này.
Đại khái là chuyện nửa tháng trước, lúc ấy người đàn ông trung niên chạy đi giải sầu, vừa vặn nhìn thấy Mã Dung Dung đang nhảy nhót, Mã Dung Dung tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng thắng ở tuổi trẻ, hơn nữa còn biết ăn mặc, vốn là 6 điểm nhan sắc, sau khi trang điểm có thể đạt tới 8,5 điểm.
Hơn nữa cô ăn mặc hở hang, kỹ thuật nhảy lại đẹp, rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của người đàn ông trung niên này, vì thế ông ta tiến lên bắt chuyện.
Mã Dung Dung vừa thấy đó là một người giàu có, trêu chọc với người đàn ông trung niên hai ba câu, liền đi theo lăn ra giường, sau đó còn kiếm được một khoản lớn.
Người đàn ông trung niên vừa rồi cắt ngang lời Mã Dung Dung, chính là sợ cô không biết giữ mồm giữ miệng.
Dù sao loại chuyện này, chỉ cần song phương biết rõ là được.
Nhưng mà…
Có người gây rối ở địa bàn của ông ta là sự thật, cho nên mặc kệ là giúp Mã Dung Dung ra mặt, hay là vì lập quy củ của Bách Vị Cư, ông ta cũng không có lý do gì ngồi yên không quản.
Hôm nay người tới gây rối, phải nghiêm trị.
Người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng đi vào phòng.
Mã Dung Dung cười lạnh chỉ về phía Lục Vân: “Ông chủ Ngô, chính là tiểu tử này, ông xem hắn đem bàn ghế của ông biến thành bộ dáng gì, không chỉ như thế, hắn còn đánh khách của ông ra nông nỗi này.”
Không cần người đàn ông trung niên nhiều lời, đám vệ sĩ của hắn đã xoa tay ép về phía Lục Vân.
Lúc này, đã thấy Lục Vân hờ hững liếc người đàn ông trung niên một cái: “Tôi ở chỗ này làm việc, ông có ý kiến?”
Cái nhìn này, trực tiếp đem người đàn ông trung niên dọa đến hai chân đều mềm nhũn.
Trời ạ, sao lại là Sát Thần này?
Người đàn ông trung niên nhớ rất rõ, ngày họp báo ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Khuynh Thành, chính là người thanh niên này, khiến cho tất cả phóng viên truyền thông quỳ xuống xin lỗi.
Quan trọng nhất.
Người ta nói thế.
Thanh niên này, là em vợ của Vân Thiên Thần Quân.
Đây con mẹ nó là chuyện gì a!
Giờ phút này, đội trưởng bảo tiêu đã chuẩn bị động thủ với Lục Vân, trong miệng kêu la: “Tiểu tử, sao mày dám nói chuyện với ông chủ tao như thế, có tin hay không tao…”
Bốp!
Tên đội trưởng còn chưa dứt lời, người đàn ông trung niên đã xông lên, tát anh ta một bạt tai, sau đó cung kính cúi đầu nói với Lục Vân: “Lục tiên sinh, thật sự xin lỗi, thủ hạ không hiểu chuyện, quấy rầy ngài.”
Người đàn ông trung niên này, chính là người cầm quyền Ngô gia đưa lên đơn đặt hàng một tỷ cho tập đoàn Khuynh Thành, Ngô Thành Hoa.
Bách Vị Cư, chính là sản nghiệp của Ngô gia hắn.
Một màn bất thình lình xảy ra, làm cho tất cả mọi người lại há to cả miệng.
Đây là tình huống gì?
Nhất là những y tá trẻ tuổi đi theo Hồ Siêu đến dự sinh nhật, lúc trước chủ nhiệm khoa bị dọa sắc mặt tái nhợt, các cô liền tò mò thân phận của Lục Vân.
Hiện tại, ngay cả ông chủ lớn của Bách Vị Cư cũng cung kính với Lục Vân.
Hắn rốt cuộc, là ai đây?
Các y tá trẻ tuổi chưa từng thấy qua cảnh như vậy
Mã Dung Dung cũng ngây dại, khó có thể tin tưởng nói: “Ông chủ Ngô… Ngô, có phải ông nhận lầm người, tiểu tử này…”
Bùm!
Ngô Thành Hoa nhanh chân tiến lại đá cô ta một ohats, trực tiếp đem Mã Dung Dung đạp bay qua một bên.
“Đồ khốn, dám bất kính với Lục tiên sinh, người đâu, tát sưng miệng cô ta, sau đó lột sạch quần áo kéo ra đường cái.” Ngô Thành Hoa cả giận nói.
“Vâng.”
Rất nhanh Mã Dung Dung liền thét chói tai bị kéo ra ngoài, đến cuối cùng cô ta cũng không rõ, Lục Vân rốt cuộc có thân phận gì.
Ngô Thành Hoa vẻ mặt cười làm lành nói với Lục Vân: “Lục tiên sinh, về sau loại chuyện này, trực tiếp để Ngô mỗ làm thay là được, cần gì phải để ngài tự mình động thủ.”
Lục Vân lạnh lùng quét hắn một cái: “Cho ngươi làm thay, chị hai tôi còn có thể yên ổn đứng ở chỗ này?”
Trong lòng Ngô Thành Hoa run lên: “Chị hai của ngài là?”
Ánh mắt hắn quét qua một vòng, thấy Lâm Thanh Đàn, lập tức chạy tới nhận lỗi.
Hiện trường có không ít phụ nữ, nhưng một đám đều lộ ra vẻ mặt sợ sệt, vừa nhìn đã biết không phải là chị hai của Lục tiên sinh.
Chỉ có Lâm Thanh Đàn, vẻ mặt tương đối bình thường.
Cho nên Ngô Thành Hoa thoáng cái liền nhận ra.
Nói xin lỗi xong, Ngô Thành Hoa lại cung kính nói với Lục Vân: “Lục tiên sinh, vì biểu đạt lòng xin lỗi của tôi, tôi nguyện ý đem Bách Vị Cư tặng cho ngài, hy vọng ngài không ghét bỏ.”
Mọi người xôn xao.
Tòa Bách Vị Cư này là sản nghiệp quan trọng của Ngô gia, Ngô Thành Hoa lại muốn tặng cho Lục Vân.
Ai có thể nói cho tôi biết, Lục tiên sinh này, rốt cuộc con mẹ nó, là thân phận gì a a a a!
Nhưng mà làm mọi người càng thêm kinh hãi còn ở phía sau, chỉ thấy Lục Vân đạm mạc khoát tay nói: “Tôi không có hứng thú!”