Ngày hôm qua Hồ Vĩ Bình nôn cả một ngày, mật đều thiếu chút nữa cũng nôn ra theo, hôm nay lúc tỉnh dậy đã đến giữa trưa.
Đau đầu muốn nứt ra!
Vừa mở mắt, ông ta bất chấp đau đầu, vội vàng gọi con trai hắn Hồ Siêu tới bên cạnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hồ Siêu, sắc mặt Hồ Vĩ Bình đột nhiên biến đổi.
Chỉ thấy trên đầu con trai ông quấn một vòng băng gạc màu trắng, vội hỏi: “Đầu của con, là Lục tiên sinh đánh sao?”
Ngữ khí của Hồ Vĩ Bình, không phải phẫn nộ, mà là hoảng sợ.
Hồ Siêu lắc đầu nói: “Không phải, đây là con tự dập đầu xuống nền.”
“Vậy…… Lục tiên sinh thế nào rồi?”
Ngày hôm qua Hồ Vĩ Bình uống rượu xong liền ngất đi, cho nên cũng không biết chuyện xảy ra sau đó.
Vẻ mặt Hồ Siêu có chút xấu hổ: “Ngày hôm qua… con cũng ngất đi rồi, ba, Lục tiên sinh kia, rốt cuộc là ai?”
Hồ Siêu rất nghi hoặc.
Hồ Vĩ Bình thở dài nói: “Còn nhớ cha đã nói với con, Giang Thành xuất hiện một vị thần y rất lợi hại không?”
Hồ Siêu gật đầu.
Việc này hắn đương nhiên nhớ rõ, bởi vì vừa mới hai ngày trước Hồ Vĩnh Bình vừa nhắc với hắn chuyện này.
Nghe nói vị thần y kia, hiểu được Cửu Chuyển Hồi Dương Châm Pháp, ngay cả quốc y đại sư Dư lão, sau khi nghe nói đều muốn bái hắn làm thầy.
“Cha, chẳng lẽ vị thần y mà cha nói, chính là Lục tiên sinh?” Hồ Siêu tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, hỏi.
Hồ Vĩ Bình gật đầu: “Đúng vậy, chính là ngài ấy, không chỉ như thế, Lục tiên sinh còn có một người chị tên là Liễu Yên Nhi, hình như có quan hệ thân thiết với Vân Lộc đại sư.”
Hồ Siêu nghe vậy sắc mặt từ trắng chuyển sang tím rồi lại chuyển sang đen.
Khi hắn nghe cha nhắc đến vị thần y kia, còn tưởng rằng đối phương là người già khốc rồi, sao có thể nghĩ đến lại còn trẻ như vậy.
Ngày hôm qua, thật đúng là suýt nữa gây nên đại họa!
Hồ Vĩ Bình đột nhiên giật mình, nói: “Mau, mau lật danh bạ điện thoại di động, xem có cách liên lạc với Lâm Thanh Đàn không?”
Hồ Siêu cười khổ: “Đã sớm xóa rồi.”
Lâm Thanh Đàn đã rời khỏi bệnh viện trung y Giang Thành hai năm, lúc trước ở bệnh viện, Hồ Siêu cố sức theo đuổi Lâm Thanh Đàn nhưng không thành công, nếu còn giữ lại số điện thoại của cô ta, không phải tự ngược chính mình hay sao?
Xem ra chỉ có thể đến khoa y tế tìm.
Hồ Vĩ Bình cố gắng đứng lên, chuẩn bị lên đường đi tới bệnh viện trung y Giang Thành.
Lúc trước Lâm Thanh Đàn từng làm việc ở bệnh viện, cho nên phương thức liên lạc của cô nhất định được lưu trữ ở khoa y tế, nên hiện tại chỉ có thể hy vọng Lâm Thanh Đàn không thay đổi số điện thoại mà thôi.
Mà ngay khi Hồ Vĩ Bình sắp ra cửa, điện thoại di động của hắn đột nhiên rung lên, lấy ra thấy là một dãy số xa lạ, còn tưởng rằng là bệnh nhân nào đó gọi tới, ông ta không hề nghĩ ngợi liền từ chối nhận.
Nhưng mà một lát sau, một tin nhắn đột nhiên gửi tới: Tôi là Lục Vân.
Lục tiên sinh?
Hồ Vĩ Bình kích động không thôi, lập tức gọi lại: “Lục tiên sinh, không ngờ ngài có thể chủ động gọi điện thoại cho tôi, tôi thật sự là quá kích động, chuyện ngày hôm qua, thật sự vô cùng xin lỗi…”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ông có muốn học Cửu Chuyển Hồi Dương Châm không?”
Đầu dây bên kia Lục Vân lời ít ý nhiều.
Hồ Vĩ Bình nhất thời sửng sốt.
Ngay sau đó.
Ông ta kích động sắc mặt đỏ bừng, móc hết ruột gan ra nói: “Muốn, không chỉ có tôi muốn, thầy của tôi cũng muốn, hai ngày nay sư phụ của tôi vẫn luôn nhắc muốn bái ngài làm thầy đây!”
“Sư phụ ông?”
“Ừm, sư phụ tôi là quốc y đại sư Dư Hồng Văn.”
Đầu dây bên kia trầm mặc, hồi lâu mới vang lên thanh âm cổ quái của Lục Vân: “Nói như vậy, ông hẳn là biết Lý Tuyền.”
“Biết, tôi biết, chúng tôi là đồng môn, nhưng mà, quan hệ của tôi với Lý Tuyền cũng không tốt, chẳng lẽ… Lục tiên sinh là bạn của Lý Tuyền?”
“Kẻ thù.”
“Thật tốt quá!”
Hồ Vĩ Bình không nhịn được hô lên, rất nhanh lại ý thức được mình lỡ lời, vội vàng giải thích: “Không phải, thật ngại quá Lục tiên sinh, tôi không phải cố ý mạo phạm, ý của tôi là, Lý Tuyền kia căn bản không có tư cách trở thành bằng hữu của ngài.”
“Được rồi, đừng ở đó nịnh hót nữa, hai ngày nữa y quán của Lý Tuyền sẽ mở cửa đối diện Hạnh Lâm Đường của chị tôi, ông gọi thêm vài người tới đây, ra uy với bọn họ.”
“Được rồi, ngài gửi địa chỉ cho tôi, việc này tôi nhất định sẽ làm cho ngài hài lòng.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại này, Hồ Vĩ Bình cả người đều nhẹ nhõm, giống như là nhìn thấy thái dương ấm áp sau những ngày mưa tăm tối.
Vô cùng sảng khoái a!
“Ha ha ha, Lý Tuyền a Lý Tuyền, lúc đi học ông hết lần này đến lần khác đối phó tôi, không ngờ lần này ông lại chọc đến Lục tiên sinh, thật sự là đáng đời, ha ha ha…”
Hồ Vĩ Bình quả thực sắp cười điên rồi.
Hiện tại ông ta đương nhiên sẽ không nói gì Lý Tuyền chuyện ông ta đã thành kẻ thù của Lục tiên sinh.
Hồ Siêu ở một bên vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hồ Vĩ Bình, hỏi: “Cha, Cha làm sao vậy?”
Vừa rồi rõ ràng còn vẻ mặt u buồn, sao nhận một cú điện thoại, liền cười vui vẻ như vậy, cũng không đi bệnh viện trung y nữa sao?
Hồ Vĩ Bình vừa cười vừa nói: “Tiểu Siêu, lần này chúng ta nhặt được bảo vật rồi.”
Hồ Siêu không rõ nguyên do.
Hồ Vĩ Bình không để ý đến hắn, mà mở danh bạ điện thoại di động ra, gọi từng cuộc điện thoại ra ngoài.
“Lão Tào, mấy ngày nay có rảnh hay không, tôi muốn nhờ ông giúp một việc… Cái gì? Ông muốn đi ủng hộ Lý Tuyền ở y quán, vậy được rồi, chúc ông may mắn!”
“Lão Mạnh, có rảnh hay không…… Ông cũng muốn đi tham gia Lý Tuyền khai trương y quán? Chúc ông may mắn!
“La sư ca…… Chúc ông may mắn!”
Hồ Vĩ Bình liên tiếp gọi hơn mười cuộc điện thoại ra ngoài, kết quả đều bị Lý Tuyền nhanh chân gọi trước, cuối cùng chỉ có hai ba người, anh em trước kia có quan hệ đặc biệt thân thiết với ông ta, đồng ý tới giúp đỡ.
Hồ Siêu đứng ở một bên, càng thêm buồn bực khó hiểu nói: “Cha, có phải cha bị rượu làm cho hỏng đầu óc rồi, người khác từ chối cha, cha còn vui vẻ như vậy?”
“Con không hiểu, cái này gọi là lùa cá vào lưới, sau đó một lưới bắt hết, ha ha ha!”
Cuối cùng, Hồ Vĩ Bình gọi hết những người ông ta quen trong danh bạ, sau đó vung tay lên nói: “Đi, tiểu Siêu, cùng cha lái xe đi bái phỏng sư phụ.”