Nuôi tiểu quỷ là một chuyện vô cùng tổn hại âm đức, từ trước đến nay bị người khác khinh thường.
Nếu như vị Hoàng Mi Đại Tiên này dùng thọ nguyên của mình đi nuôi tiểu quỷ, Lục Vân lười xen vào việc của người khác. Có thể là vì một nguyên nhân nào đó ví dụ như nhà có con mất sớm, sẽ thông qua phương thức này để giữ con lại bên mình không cho đi đầu thai.
Chỉ cần không hại người, cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng đều làm cho Lục Vân phẫn nộ chính là, tên Hoàng Mi Đại Tiên này tà ác đạo nhân, lại dám dùng thọ nguyên của người vô tội nuôi tiểu quỷ, đây là phạm vào sự tối kỵ của người tu đạo.
Cho nên trong khoảnh khắc quỷ đồng lao ra, Lục Vân đột nhiên mở mắt, một tia điện sắc bén bắn ra.
Bốp!
Hung sát quỷ đồng bất ngờ bị đánh, trên người toát ra một cỗ khói đặc gay mũi, tiếp theo liền thê lương kêu thảm thiết trốn trở về phía sau Hoàng Mi Đại Tiên.
“Đồ khốn này ở đâu ra, dám phá hỏng chuyện tốt của Hoàng Mi Đại Tiên ta!”
Hoàng Mi Đại Tiên ngừng đọc kinh văn, ánh mắt nham hiểm đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Lục Vân.
Tất cả mọi người còn ở vào trạng thái bị thôi miên, chỉ có Lục Vân, thần trí thanh tỉnh, cho nên nhất định là tiểu tử này giở trò quỷ.
Ánh mắt Hoàng Mi Đại Tiên hung ác nhìn hắn chằm chằm.
Lục Vân đứng dậy cười lạnh nói: “Loại bại hoại như ông cũng xứng tự xưng là tiên nhân, tôi thấy nên gọi ông là Hoàng Mi Ác Nhân mới đúng.”
Ánh mắt Hoàng Mi Đại Tiên ngưng tụ, kinh ngạc nói: “Cậu cũng là người tu đạo?”
Lục Vân vẫn chưa trả lời.
Hoàng Mi Đại Tiên cho rằng hắn ngầm thừa nhận, trầm giọng nói: “Nếu là đạo hữu, ta cho phép cậu mang theo bằng hữu của cậu rời đi, từ nay về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, thế nào?”
Lục Vân lắc đầu: “Không được tốt lắm.”
“Hôm nay cậu nhất định phải xen vào việc của người khác?”
Hoàng Mi Đại Tiên thấy Lục Vân không chịu rời đi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng lộ ra tia lạnh lẽo.
Lục Vân hờ hững nói: “Gặp phải loại bại hoại như ông, tôi nghĩ chỉ cần là người có chút tinh thần chính nghĩa, đều sẽ không bỏ qua.”
“Hừ! Khẩu khí thật lớn, dựa vào tiểu tử thối như cậu mà cũng muốn diệt Hoàng Mi Đại Tiên ta? Xem ra cậu chán sống rồi!”
Hoàng Mi Đại Tiên cười lạnh một tiếng, bàn tay vừa lật, một lá cờ đỏ như máu xuất hiện ở trong tay, sau đó chỉ về phía Lục Vân nói: “Quỷ đồng tử, giết hắn!”
Vừa dứt lời.
Quỷ đồng hung sát lập tức bộc phát ra một tiếng thét thê lương, bộ mặt dữ tợn đánh về phía Lục Vân.
Lục Vân khoanh tay mà đứng, ánh mắt lóe điện, đợi quỷ đồng kia nhào tới trước người, trong miệng hắn khẽ quát một tiếng nói: “Chỉ là một tiểu quỷ, cũng dám ở trước mặt bổn vương càn rỡ, diệt!”
Hắn quát xong, trong hư không phía trước đột nhiên ngưng tụ ra một đạo phù ấn màu xanh cổ, chiếu thẳng vào chính diện quỷ đồng hung sát.
Chi……
Quỷ đồng hung sát trong chớp mắt cả người khói đen lượn lờ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, cũng không dám tùy tiện tiếp cận Lục Vân.
“Hư Không Thành Ấn?”
Trong mắt Hoàng Mi Đại Tiên hiện lên một tia hoảng sợ.
Thần thông Hư Không Thành Ấn chỉ có người tu đạo trình độ đạo pháp cực cao mới có năng lực thi triển ra.
Hoàng Mi Đại Tiên không làm được như vậy, ngay cả điều khiển quỷ đồng hung sát ông ta cũng phải mượn cờ để thi triển.
Mà đều làm ông ta hoảng sợ nhất chính là, Lục Vân không chỉ là hư không thành ấn, hơn nữa còn là dung miệng để kết ấn.
Người này, đạo pháp cực cao!
Trong lòng Hoàng Mi Đại Tiên lập tức có dự liệu, trong tay đột nhiên vung cờ lên, chỉ thấy quỷ đồng hung sát kia đột nhiên hoảng sợ giống như là bị một thứ gì đó kích thích.
Chi……
Quỷ đồng hung sát thét chói tai một tiếng, bay nhào ra, nhưng không phải đánh về phía Lục Vân, mà chui vào trong cơ thể Tôn Tiểu Sở bên cạnh hắn.
Sát khí trong mi tâm Tôn Tiểu Sở càng ngày càng nồng đậm, ánh mắt trần đầy sát khí mở to ra, giờ phút này trong đôi mắt đấy không có linh hồn mà chỉ có ngây dại mơ màng.
“Tiểu tử thối, xem ra chúng ta kết thù từ đây, ngày sau chắc chắn ta sẽ hoàn trả cậu gấp mười lần!”
Hoàng Mi Đại Tiên giận dữ gầm lên một tiếng, từ Thiên Đãng Sơn nhảy xuống, biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Ông ta không còn lựa chọn khác, chỉ có thể bỏ tốt giữ soái mà thôi!
Lục Vân khẽ nhíu mày, không đuổi theo Hoàng Mi Đại Tiên mà bắt lấy Tôn Tiểu Sở, đặt nàng nằm sấp, sau đó giơ bàn tay lên tát xuống.
Bốp bốp bốp!
Mấy cái tát đi xuống cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, bộ mặt dữ tợn của quỷ đồng hung sát từ trên người Tôn Tiểu Sở chui ra.
Lục Vân một tay chụp lấy, trong nháy mắt đem quỷ đồng hung sát khóa ở trong phù ấn.
Lục tiên sinh……
Tôn Tiểu Sở tỉnh táo lại, nỉ non một tiếng, nhưng rất nhanh liền lộ ra đau đớn.
Có chuyện gì vậy?
Tôn Tiểu Sở dùng sức xoa xoa chỗ đau của mình, đột nhiên lại phát hiện tình hình của Tạ Văn không đúng lắm, còn có Đường Húc cũng vậy.
“Văn Văn, cậu làm sao vậy?”
“Đường Húc, cậu mau tỉnh lại!”
Tôn Tiểu Sở phát hiện tất cả mọi người xung quanh, ngoại trừ Lục Vân, đều nhắm mắt giống như đang ngủ.
Cho dù cô gọi như thế nào cũng không có phản ứng, vì thế nghi hoặc nhìn về phía Lục Vân nói: “Lục tiên sinh, bọn họ làm sao vậy?”
Lục Vân giải thích: “Bọn họ bị Hoàng Mi Đại Tiên thôi miên, vừa rồi cô cũng vậy, là tôi đánh cho cô tỉnh.”
Thì ra Lục tiên sinh dùng bàn tay tát mình, là để đánh thức mình!
Tôn Tiểu Sở suy nghĩ một chút xong hỏi tiếp: “Vậy tại sao Hoàng Mi Đại Tiên muốn thôi miên chúng tôi?”
“Ông ta không phải người tốt lành gì.”
Lục Vân liền đem chuyện vừa xảy ra kể qua một lần, Tôn Tiểu Sở nghe xong hết tròn mắt đến há miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ ngơ ngác như không tin vào những lời Lục Vân vừa kể.
“Lục tiên sinh, ý của anh là, hiện tại bàn tay kia của anh, đang cầm một con…… quỷ?”
Tôn Tiểu Sở hỏi, thấy Lục Vân gật đầu, không khỏi càng thêm tò mò nói: “Có thể để cho tôi xem một chút được không, tôi còn chưa nhìn thấy quỷ bao giờ!”
“Tôi sợ cô xem xong tối ngủ sẽ thấy ác mộng.”
“Không đâu, không đâu, Lục tiên sinh, xin anh cho tôi xem một chút đi!”
“Cô chắc chắn?”
“Ừm!”
Thấy Tôn Tiểu Sở gật đầu chắc nịch, Lục Vân quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, vì thế hắn dùng tay chỉ lên mắt cô một cái, giúp cô mở âm nhãn.
Hả?
Tôn Tiểu Sở khẩn trương mở hai mắt, sau đó cô liền nhìn thấy hai con mắt đen nhánh giống hai cái chuông đồng, ở trước mặt cô đung đưa qua đung đưa lại.
A……
Tôn Tiểu Sở quả nhiên bị dọa, trượt chân suýt nữa ngã xuống đất.