Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 66: Tặng Cờ



Lục Vân vừa về tới phòng mình, liền đem cửa phòng khóa trái lại vội vàng móc Huyền Dương Thạch ra.

Thật không ngờ có thể nhặt được một khối bảo bối như vậy ở Tôn gia, thật sự là quá kinh hỉ.

Lục Vân nắm Huyền Dương Thạch trong tay, điên cuồng hấp thu năng lượng bên trong.

Xì xì xì!

Huyền Dương thạch mặt ngoài sáng bóng nhanh chóng ảm đạm xuống, mà chân khí trong cơ thể Lục Vân đã tăng thêm vài phần.

Lúc cơ thể Lục Vân đã bão hòa không thể hấp thu thêm nữa, hắn lại dùng chân khí, đem Huyền Dương thạch cắt thành bảy phiến đá hình tròn có đường kính mười cm.

Sau đó, hắn cần cho bảy khối đá hình tròn khắc lên ý niệm pháp trận.

Bất tri bất giác, nửa giờ trôi qua.

Diệp Khuynh Thành tan làm về nhà sớm nhất, thấy cửa phòng Lục Vân khóa trái, nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu Lục Vân, em ở bên trong làm gì vậy?”

Chị Khuynh Thành đã về.

Lục Vân thở hồng hộc mở cửa phòng.

Diệp Khuynh Thành hồ nghi nhìn hắn nói: “Ở nhà thôi mà sao lại mệt mỏi như vậy?”

“Làm chút công việc thủ công.”

“Công việc thủ công?”

Diệp Khuynh Thành sửng sốt, ngay sau đó liền nhớ tới trước kia Vương Băng Ngưng từng nói qua, công việc thủ công của nam sinh với công việc thủ công trên thực tế hoàn toàn không giống nhau.

Khuôn mặt cô lập tức đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Vân càng thêm cổ quái.

“Hiểu, ta hiểu, mấy ngày nay ở cùng mọi người, cậu cũng vất vả rồi.”

Diệp Khuynh Thành rất tự giác đẩy Lục Vân trở về phòng, để cho hắn tiếp tục hoàn thành công việc thủ công kia, cô còn vô cùng tâm lý giúp hắn đóng cửa phòng lại.

“……”

Lục Vân nhìn bảy pháp trận chưa hoàn thành trên bàn, lại liên tưởng đến ánh mắt kỳ quái vừa rồi của chị Khuynh Thành, bỗng nhiên lâm vào trầm tư.

Em thật sự đang làm công việc thủ công mà!

Lúc ăn cơm, Lục Vân cảm giác ánh mắt của ba chị gái xinh đẹp nhìn mình có hơi là lạ

Lâm Thanh Đàn múc một chén canh cho Lục Vân nói: “Em trai, nồi củ cải trắng hầm thịt dê là chị chuẩn bị cho em đấy, bên trong có cẩu kỷ rất bổ cho cơ thể.”

Liễu Yên Nhi cũng vô cùng nhiệt tình nói: “Tiểu Lục Vân, sau này em có nhu cầu gì, có thể nói với chị ba, chị ba có thể giúp nhất định sẽ giúp cậu.”

Bữa cơm này Lục Vân như ngồi trên đống lửa.

Ngày hôm sau, Lục Vân đi theo Lâm Thanh Đàn đến Hạnh Lâm Đường.

Sáng sớm, việc làm ăn của Hạnh Lâm Đường đã chật ních, so với lúc Lý Tuyền ngồi khám bệnh, còn náo nhiệt gấp mấy lần.

Những người bệnh này không nhất định đều đến khám bệnh, một bộ phận lớn là đến tìm Dư lão để hỗ trợ điều trị thân thể.

Lục Vân cũng không quấy rầy Dư Hồng Văn, mà giúp châm cứu kê đơn thuốc cho mấy người bệnh nặng.

“Bác sĩ Lục, xem như đợi được cậu rồi.”

Một phụ nữ lớn tuổi tươi cười đi vào Hạnh Lâm Đường, trong ngực ôm một cô bé.

Cô bé nhìn thấy Lục Vân liền gọi: “Anh trai.”

“Tiểu Tiểu thật ngoan.”

Lục Vân cười sờ sờ đầu cô bé, sau đó lại nhìn người phụ nữ hỏi: “Hàn chứng của con gái cô không tái phát chứ?”

“Không có không có, từ sau khi được bác sĩ Lục điều trị cho, Tiểu Tiểu nhà tôi không còn phát bệnh nữa, hôm nay chúng tôi tới đây, là tới tặng cờ biểu dương cho bác sĩ Lục.”

“Có tâm rồi.”

Đây là tâm ý của hai mẹ con bọn họ nên Lục Vân không từ chối, lễ vật tuy rằng không đắt, nhưng thành ý giá trị ngàn vàng.

“Vậy chúng tôi không làm phiền bác sĩ Lục khám bệnh nữa, Tiểu Tiểu, tạm biệt bác sĩ Lục đi con.”

“Tạm biệt, anh trai.”

“Tiểu Tiểu bye bye.”

Nhìn hai mẹ con rời khỏi Hạnh Lâm Đường, nụ cười trên khóe miệng Lục Vân vẫn còn đọng lại rất lau, có lẽ, đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất của một bác sĩ!

Nhưng mà.

Khi bóng dáng của hai mẹ con sắp biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Vân, hắn đột nhiên nhìn thấy có một người đàn ông lén lút đi theo sau họ.

Sắc mặt Lục Vân trầm xuống, nói với Lâm Thanh Đàn: “Chị hai, em ra ngoài một lát.”

Nói xong liền rời khỏi Hạnh Lâm Đường, bám theo hai mẹ con người phụ nữ thì phát hiện người đàn ông kia đúng là đang theo dõi hai mẹ người bọn họ.

Hai mẹ con bọn họ lại không phát hiện ra.

Đến một khu ổ chuột.

Xa xa đã nghe thấy tiếng cãi vã phía trước truyền đến.

Lục Vân nhướng mày, nhanh chóng đi tới trong nhà người phụ nữ, chỉ thấy bà ta đang ôm cô bé ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, trên mặt in một dấu tay đỏ tươi.

Cô bé sợ hãi cũng khóc nức nở.

Mà người đàn ông kia, vẻ mặt hung ác, đang không ngừng gào thét với hai mẹ con, thậm chí lại muốn ra tay động thủ.

Lục Vân thấy một màn như vậy, nhất thời giận dữ trong lòng, tiến lên bắt được nắm đấm của người đàn ông kia, một cước liền đá ông ta bay ra ngoài.

“Tay đàn ông dùng để bảo vệ phụ nữ, không phải dùng để đánh phụ nữ, đồ rác rưởi.” Lục Vân cả giận nói.

“Mẹ nó mày là con nhà ai, ông đây đang dạy dỗ vợ con, mắc mớ gì tới mày!”

Người đàn ông sau khi lấy lại bình tĩnh liền hung ác cầm cầm lấy một cái ghế ném về phía Lục Vân.

Ai ngờ Lục Vân ngay cả né cũng không né, đỡ được cái ghế kia, đập ngược lại về phía người đàn ông.

“Ngay cả vợ con mình cũng nhẫn tâm ra tay, vậy ông càng không phải là người, nên đánh!”

Lục Vân dùng sức đem băng ghế nện vào trên người đàn ông, cho đến khi cái ghế nát bấy không còn hình dạng.

“Mẹ kiếp! Mày chờ đó cho tao! Còn có hai đứa chúng mày nữa, đừng tưởng rằng có thể chạy thoát khỏi tay tao, tao sẽ trở lại sớm thôi.”

Người đàn ông khập khiễng rời khỏi khu lều, miệng buông lời tàn nhẫn, rõ ràng là đi gọi thêm người đến.

Lục Vân lấy lại bình tĩnh, xoay người nhìn về phía người phụ nữ hỏi: “Cô à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người phụ nữ khóc một hồi, mới chậm rãi nói ra nguyên do sự tình.

Thì ra người đàn ông kia thật sự là chồng cô, nhưng ông ta không làm tròn trách nhiệm của người chồng và người cha, mỗi ngày không phải uống rượu thì tìm người đánh nhau, là một tên lưu mạnh cặn bã của xã hội.

Mỗi lần uống rượu xong, hoặc là tâm tình không tốt, hắn liền về nhà đánh đập hai mẹ con.

Người phụ nữ đã sớm muốn ly hôn với ông ta, nhưng mỗi lần cô nhắc tới việc này, thì ông ta liền dỡ thói bạo lực, có lúc cô bé cũng bị vạ lây theo.

Không còn cách nào khác, vì không muốn bạo lực gia đình tạo thành bóng ma tâm lý cho con gái, người phụ nữ đành phải len lén chuyển nhà, nhưng cho dù liên tục chuyển nhà nhiều lần, đều bị người đàn ông kia tìm được.

Hai mẹ con thật sự đã rơi vào đường cùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.