Lục Vân châm cứu xong cho Liễu Yên Nhi liền chạy vào phòng tắm tắm rửa một cái, một là rửa sạch mồ hôi trên người, hai là làm mình bình tĩnh lại.
Ào!
Nước lạnh điên cuồng xối xuống, nhưng chẳng có tác dụng cái rắm gì. Thậm chí còn làm Lục Vân hồi tưởng lại đêm đầu tiên đi vào biệt thự Lục Nhân, hắn đã nhìn thấy cảnh chị Khuynh Thành té ngã ra từ phòng tắm.
Cái quái gì thế này!
Lục Vân lại xối nước lạnh một hồi, vẫn không đè cảm giác khô nóng trong cơ thể xuống được, cuối cùng thật sự hết cách, đành phải mặc niệm Thanh Tâm Quyết, thật vất vả mới bình tĩnh lại được.
“Cũng không biết rốt cuộc khi nào mới tu luyện thành công Vô Danh Thần Công này, còn tiếp tục như vậy thì thần công chưa thành mà mình đã nổ tung trước rồi.” Lục Vân cười khổ một tiếng, sau đó để trần đi ra khỏi phòng tắm.
Nhưng khi đi vào phòng khách thì hắn đột nhiên trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trong phòng khách trừ chị hai chị ba thì chị Khuynh Thành cũng đã trở lại, cái này còn không phải mấu chốt nhất, mấu chốt chính là bên cạnh chị Khuynh Thành còn có một phụ nữ xa lạ đang ngồi.
Hả?
Tình huống gì vậy?
Tất cả mọi người đều sửng sốt
Lâm Thanh Đàn phản ứng lại đầu tiên, vội vàng đứng dậy đẩy Lục Vân về phòng, trách cứ, “Em trai làm gì kỳ vậy, ngày thường ăn mặc như vậy trước mặt các chị thì thôi đi, hôm nay có khách mà em cũng mặc thế à?”
Lục Vân vô tội nói, “Em đâu biết chị Khuynh Thành trở lại, còn dẫn theo một cô gái trở về… Cô kia là ai vậy chị?”
“Cô ấy tên là Trương Bình, là bạn cùng phòng đại học của chị cả, nghe nói tốt nghiệp không bao lâu đã gả vào hào môn, lên làm phu nhân nhà giàu, em mau mặc quần áo vào đi, đừng để người ta chê cười.” Lâm Thanh Đàn nói
“Ai dám chê cười Vân Thiên Thần Quân này?”
Lục Vân lẩm bẩm một câu, nhưng Lâm Thanh Đàn cũng không nghe thấy, còn chu đáo tìm giúp hắn một bộ quần áo thoải mái.
“Ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích, chị hai mặc giúp em.” Lâm Thanh Đàn vươn đôi tay ngọc ra giúp Lục Vân mặc quần áo, hơn nữa còn cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên đó.
Lục Vân cảm khái nói, “Chị hai chu đáo như vậy, về sau ai cưới được chị nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“Nói bừa gì vậy, chuyện này còn sớm.” Mặt Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên, dùng sức đánh một cái lên eo Lục Vân.
So với Liễu Yên Nhi thì tính cách của Lâm Thanh Đàn càng dịu dàng khép nép hơn, hễ Lục Vân nói đùa vài câu là cô sẽ mặt đỏ tim đập nhanh, thật là đáng yêu.
Kỳ thật Diệp Khuynh Thành cũng tương tự vậy, nhưng cô càng giỏi dùng sự cao ngạo lạnh nhạt để ngụy trang bản thân, Lục Vân cũng không dám tuỳ tiện trêu cô, nếu không cái đầu nhất định bị gõ cho u một cục.
Một lát sau, hai người lại về tới phòng khách.
Trương Bình cẩn thận đánh giá Lục Vân một hồi, sau đó quay đầu nói với Diệp Khuynh Thành, “Tiểu Diệp Tử, chị không ngờ chỗ các em còn có một người người đàn ông đấy.”
“Cậu ấy tên là Lục Vân, là em trai của em.”
“Em trai? Trước kia chúng ta ở chung một phòng bốn năm, cũng không biết em còn có một đứa em đẹp trai như vậy, che giấu đủ sâu đó!”
Diệp Khuynh Thành cười giải thích, “Tiểu Lục Vân lớn lên cùng một viện mồ côi với tụi em, không có quan hệ huyết thống, nhưng còn thân hơn chị em ruột.”
“Không có quan hệ huyết thống?” Trương Bình sửng sốt một chút, đột nhiên dán sát đến bên tai Diệp Khuynh Thành rồi nhỏ giọng nói, “Tiểu Diệp Tử, không phải chị nói em đâu, tuy rằng coi như chị em, nhưng dù sao cũng không có chung huyết thống, lỡ ngày nào đó cậu ta nổi máu dê thì chẳng phải mấy cô gái tụi em rất nguy hiểm?”
“Em tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Lục Vân.”
“Chưa chắc đâu, có một số người giỏi ngụy trang, hơn nữa sinh vật như đàn ông hầu hết thời gian đều tự hỏi thông qua nửa người dưới, nếu xảy ra chuyện gì thì em hối hận cũng trễ rồi.”
“Chị Bình, chị đừng nói nữa.”
Mặt Diệp Khuynh Thành hơi trầm xuống, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này.
Trương Bình đành xấu hổ cười cười, nhưng lại chuyển đề tài, “Tiểu Diệp Tử hiểu lầm ý của chị rồi, ý chị thật ra là mọi người… có thể cho chị gia nhập nữa.”
“Cái gì!” Diệp Khuynh Thành khó có thể tin mà trừng lớn đôi mắt
Trương Bình vội vàng vỗ vỗ tay cô và nói, “Ha ha, chị chỉ nói đùa một chút thôi, nhìn em bị dọa kia.”
“Chị Bình vẫn thích nói giỡn như trước kia.” Diệp Khuynh Thành cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi
Nhưng Lục Vân lại không cho là vậy, hắn có thể cảm nhận ra ánh mắt Trương Bình nhìn mình có chứa một loại tham dục, tham dục thực thuần túy, giống như muốn thu mình làm đồ chơi của cô ta.
Đây tuyệt đối không phải Lục Vân tự luyến, mà vì rất nhiều phú bà thật sự có sở thích này.
Xem ra dáng người quá đẹp cũng không phải chuyện tốt, vừa rồi không nên ăn mặc qua loa thế rồi đi ra, nhìn đi, bị người ta nhớ thương rồi đây này!