*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Di Lệ
Từ sau hôm đó, Aizen sẽ thường xuyên đến thăm Kuukyou, có khi thậm chí còn không mang theo đội phó Ichimaru Gin. Ran tỏ vẻ rất hâm mộ, ồn ào, “Kuukyou vậy mà lại quen một đội trưởng, quá thần kỳ!”
Hinamori thuận lợi tốt nghiệp, cuối cùng cũng có thể đi theo đội trưởng Aizen mà cô ấy một lòng khao khát ngưỡng mộ. Abarai cũng thuận lợi thông qua kỳ thi lại, lựa chọn vào đội năm giống Kira và Hinamori.
Sau kỳ nghỉ hè, Kuukyou và Ran đương nhiên sẽ lên năm hai, Toushirou và Kusaka nhảy thẳng lên năm sáu.
Bánh răng vận mệnh kẽo kẹt, từ từ chuyển động tiến về phía trước.
Trước bảng thông báo khu dạy học chật kín người, cuối cùng cũng đến lúc công bố thành tích kiểm tra hàng tháng. Kuukyou ngồi trên nóc nhà đối diện khu dạy học, nhìn đám người dày đặc dưới tầng, đôi mắt mèo màu vàng lục yên lặng, không biết đang nghĩ gì. Nơi cao gió mạnh mang theo sự mát mẻ ập đến, mái tóc dài màu bạc điểm xuyết chuỗi ngọc đỏ tươi đón gió mà bay, vạt áo cũng nhẹ nhàng lay động.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt mèo dần có tiêu cự, theo tầm mắt nhìn qua, một thiếu niên tóc bạc đang đứng trong đám người quay đầu nhìn về phía sau, một thiếu niên tóc nửa đen nửa tím chạy qua, hưng phấn vỗ vai cậu, tựa như đang nói chuyện.
[Toushirou, nhìn có vẻ rất vui.]
“Aizz, tìm được rồi.” Lúc này, phía sau truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng, “Kuu-chan!”
Kuukyou quay đầu lại, thấy thiếu nữ tóc đen vừa đứng vững, đang nâng tay giữ lại mái tóc dài bị gió thổi loạn của mình, “Ran? Sao cậu lại đến đây?”
“Đương nhiên là tới tìm cậu nha!” Thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy qua, ngồi xuống bên cạnh cô, “Kuu-chan có vẻ rất thích nơi cao nha!”
“Hở?” Kuukyou gãi gãi mặt, lại dời mắt về phía mình vừa nhìn, “Hình như là vậy.”
Theo tầm mắt Kuukyou nhìn qua, vẻ mặt Ran lộ ra nét hiểu rõ, “Thì ra là đang nhìn Hitsugaya-san à!”
Kuukyou ngẩn ra, sau đó như bị vạch trần gì đó, cuống quýt quay đầu, “Không phải……”
” ‘Không phải’ cái gì?” Ran cười giảo hoạt, “Chẳng lẽ cậu đang nhìn Kusaka?”
“Sao có thể!”
“Vậy đúng rồi!” Cô ấy cười xán lạn, sau đó nhìn đám người, “Có phải cậu thích Hitsugaya-san không?”
Vấn đề này quá đột nhiên, mặt Kuukyou đỏ bừng lên, ngơ ngác nhìn Ran một lúc lâu, mới ấp úng nói: “Không thể nào?”
Vạch đen chảy xuống.
Ran cảm thấy biểu cảm của mình chắc chắn rất phong phú, nên cuối cùng cô giật giật khoé mắt, đập tay qua, “Cái gì mà ‘không thể nào’? Người bình thường muốn phủ nhận sẽ nói ‘Sao có thể!’, hay ‘Không phải!’ gì gì đó chứ!”
“Được rồi được rồi!” Kuukyou vẻ mặt vô tội, “Vậy ‘sao có thể’ là được.”
Cái gì mà ‘Vậy ‘sao có thể’ là được’? Ran bị nghẹn.
Thở một hơi thật dài, cô ấy vẫn quyết định hỏi ra vấn đề kia, “Kuu-chan thật sự không định nhảy lớp sao? Giờ Hitsugaya-san đã năm sáu rồi, sau này cậu ta tốt nghiệp mà cậu còn ở Shino thì sẽ rất khó gặp.”
“Không sao, vì tớ còn có Ran-chan mà~”
“Kuu-chan……”
“Tớ hiểu mà, Ran.” Kuukyou ngắt lời cô ấy, dừng một chút, “Nhưng mà, Toushirou vì chị Momo nên mới nỗ lực mạnh lên như vậy mà? Tớ không muốn xen ngang… Coi như là… Chấp niệm của tớ đi.”
Ran nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thở dài, “Tuỳ cậu thôi, chỉ cần đừng cố chấp quá là được.” Vỗ vỗ quần áo đứng dậy, cô ấy vươn tay với cô, “Chúng ta về thôi, Kuu-chan.”
Kuukyou thu hồi tầm mắt, duỗi tay nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài ấy, “Được.”
Nhưng mà lúc cô quay đầu nhìn về phía Ran, Toushirou dưới tầng như cảm giác được gì đó nhìn qua. Cách đám người, xa xa nhìn thấy thiếu nữ nhỏ xinh mặc giáo phục màu trắng đỏ nắm tay bạn đứng dậy, đại khái đang nói chuyện vui, nở nụ cười xán lạn. Sau đó phút chốc biến mất.
Cậu không khỏi hơi ngây người.
“Toushirou?” Kusaka vỗ vai cậu, “Về chứ?”
“À, được.” Cậu gật đầu, cùng thiếu niên bên cạnh đi về phía khu dạy học, “Tiết sau có phải là ôn tập Kidou không?”
“A, đúng vậy……”
Rất khó gặp Toushirou và Kusaka ở nhà ăn vào buổi sáng.
Khác với Kuukyou tuyệt đối đúng giờ làm việc và nghỉ ngơi trên thời gian biểu, hai người kia thuộc phái chăm chỉ, mỗi ngày đều dậy rất sớm, sau đó đến khu luyện tập để tập, nên khả năng gặp họ vào buổi sáng không lớn. Cho nên Kuukyou và Ran thấy họ ngồi xuống bàn rất nghi hoặc hỏi, “Hôm nay hai người không đi tập thể dục buổi sáng à?”
Toushirou không kiên nhẫn nhìn cô một cái, trả lời ngắn gọn, “Hôm nay bọn anh đi tìm Zanpakuto.” Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.
Vì thế, Kusaka ở bên bổ sung, “Nên hôm nay không đi tập thể dục, coi như thả lỏng một hôm.”
Hai thiếu nữ cực kỳ tán đồng gật đầu, “Đúng là nên thả lỏng.”
“Này, này.” Kuukyou chớp đôi mắt to, tò mò thò đầu qua, “Tìm được Zanpakuto về rồi nhất định phải cho bọn em xem nha~”
Kusaka rất phối hợp gật đầu,”Được!”
Toushirou nhìn cô một cái, hồi lâu mới nói một câu, “Phiền toái.”
Nhưng mà lúc ấy, không ai ngờ đây là lần cuối cùng bốn người cùng nhau ăn cơm.
“Phía dưới tiến hành phân tổ tập luyện. Tổ một bước ra khỏi hàng.”
“Hỡi chúa tể! Mặt nạ bằng xương thịt. Đấng tạo hoá, người mang tên công lý và ôn hoà, trên bức tường vô tội của ước mơ được giải phóng, nhẹ nhàng như nanh vuốt phẫn nộ của ngài!
Hadou số 33: Soukatsui!”
Bảy tia sáng cam đồng thời xuất hiện, có tia khó khăn lắm mới đánh vào bia, một nửa lại rơi xuống đất, nhất thời tiếng hét liên tục vang lên.
“Tổ hai bước ra khỏi hàng!”
……
“Kuu-chan à Kuu-chan,” Ran vừa đi đến đã kề sai vào tai Kuukyou cảm khái, “Cậu đừng có lần nào cũng bắn trúng vòng thứ tư chứ, đôi khi cũng phải bắn trúng vòng trung tâm đi! Nếu không thật sự quá giả~”
Kuukyou quay đầu, cười đến miễn cưỡng, “Sao, cứ vậy đi.” Sau đó lại cúi đầu, cau mày, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt rất trầm trọng.
Ran không khỏi lo lắng kéo tay áo cô, “Sao vậy, Kuu-chan?”
Cô có hơi mờ mịt ngẩng đầu, nâng tay chống cằm dưới, thoạt nhìn rất hoang mang, “Không biết, nhưng luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó…… Có một dự cảm không lành……” Nói đến đây, cô đột nhiên nâng mắt, suýt nữa nhảy dựng lên,”Có thể là Toushirou không……”
“Không đâu.” Ran vỗ vỗ cô tỏ ý trấn an, lộ ra một nụ cười ‘yên tâm đi’, “Chỉ là tìm Zanpakuto mà thôi, sẽ không gặp nguy hiểm gì.”
Kuukyou dường như vẫn không yên tâm, rồi lại không nói rõ nguyên do, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tối tan học tớ qua phòng Toushirou đi, không biết anh ấy về chưa nữa……”
Kuukyou vừa tan học đã chạy đến phòng ngủ của Toushirou, cửa khoá. Ngẫm lại cậu không thể tìm được Zanpakuto về nhanh như vậy, nên cô lại về phòng mình, định tắm rửa một cái rồi chờ Ran mang cơm chiều về.
Vừa tắm rửa xong ra ngoài đã thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại. Vì thế, Kuukyou vừa lau mái tóc ướt vừa đi về phía cửa, “Ran, về rồi à?”
“Ừ.” Ran gật đầu, đặt cơm chiều lên bàn, mặt mày có chút trầm trọng, môi giật giật như muốn nói gì đó, lại không mở miệng.
Kuukyou nghi hoặc, dự cảm không lành luôn quấn lấy cô cả ngày bỗng nhiên phóng đại. Cô không khỏi nhăn chặt mi, động tác cũng bất giác ngừng lại, “Ran, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ran ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi.
Nhất thời, căn phòng yên lặng đến đáng sợ. Kuukyou thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mình. Sau đó, cô nghe thấy Ran nhỏ giọng nói, “Nghe nói… Kusaka-san thôi học rồi.”
Đầu nổ ầm một tiếng, trực giác cảm thấy chuyện này rất hoang đường, “Vậy… Toushirou đâu?”
“Không biết.” Cô ấy lắc đầu, “Tớ hỏi, nhưng không ai… Này! Kuu-chan! Cậu muốn đi đâu!”
Tiếng Ran nôn nóng gọi bị ném lại ngày càng xa, Kuukyou vừa kéo giáo phục tuỳ ý mặc vào, vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
“Thật xin lỗi!”
“Xin lỗi!”
“Ngượng ngùng!”
……
Không quan tâm dọc đường đụng phải bao nhiêu người, cũng không quan tâm tới ánh mắt tới lui, cô theo luồng linh áp cực nhạt mà quen thuộc kia chạy ra khỏi Shino. Nhưng mà Seireitei rộng lớn như vậy, dù cảm giác được khu vực cậu đang ở, cô không thể tìm được vị trí chính xác.
[Toushirou……]
Thiếu nữ đứng giữa phố, thở dốc. Bộ giáo phục màu trắng đỏ của cô giữa những bộ shihakusho đen phá lệ bắt mắt.
Sắc trời dần tối hẳn, tia nắng cuối cùng cũng biến mất sau dãy núi. Chiều hôm nặng nề phủ xuống, gió đêm mang theo ý lạnh đầu thu ập đến. Màn trời cao cao, không trăng không sao.
Vừa điều chỉnh hơi thở vừa tìm kiếm xung quanh, tầm mắt Kuukyou đột nhiên dừng lại ở một góc đường u ám, sau đó cô thừa dịp không ai chú ý chạy vọt vào.
Một luồng sáng xanh nhạt huỳnh quang hiện lên, một thân ảnh màu trắng trăng non từ góc tối vụt ra, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà biến mất.
“Sao vậy?”
“Vừa rồi ở góc đường kia hình như có gì đó phát sáng.”
“Không có mà, hoa mắt à?”
“Hẳn là vậy…”
“Đã bảo cậu là đừng uống nhiều rượu quá!”
……
Sau khi biến thành nguyên hình cửu vĩ vân hồ, hiệu suất tìm người cao hơn nhiều. Dù sao tốc độ của hồ ly nhanh hơn người rất nhiều, đặc biệt là nơi toàn nhà là nhà này, huống chi khứu giác cũng nhạy hơn nhiều.
Lúc Kuukyou tìm được Toushirou, cậu đang ngồi bên một bờ sông, bên cạnh là một vài bầu rượu bị ném nghiêng ngả, có không ít bầu rượu đã lăn xuống, xem ra đã hết sạch.
Mùi rượu nồng đậm ập thẳng đến.
Không có thời gian quan tâm nhiều như vậy, Kuukyou nhào về phía cậu, vừa lúc Toushirou định lấy bầu rượu khác, dư quang thấy bóng dáng màu trắng bạc của cô, dừng một chút nhìn qua, đôi mắt xanh lam đã mất đi ánh sáng ngày xưa, tối tăm vô cùng.
“Toushirou!” Kuukyou nhanh chóng biến thành hình người, không chờ Toushirou phản ứng lại đã ôm chặt lấy cậu, “Đừng như vậy! Toushirou!” Giọng cô đã nức nở, lại vẫn nỗ lực duy trì bình tĩnh, buông tay ra, nhìn chăm chú khuôn mặt suy sụp của thiếu niên, “Toushirou, có phải… Xảy ra chuyện gì rồi không?”
Thiếu niên tóc bạc chấn động, đôi tay hung hăng nắm chặt lấy ống tay áo cô, khớp xương trở nên trắng bệch, tựa như đang cố gắng áp chế cảm xúc sắp bùng nổ của mình. Nhưng không thành công, giọng nói khàn khàn tựa như từ hỗn độn truyền đến, “Soujiro… Cậu ấy chết rồi……”
Có lẽ đã đoán trước được kết quả này, Kuukyou tuy cảm thấy lòng lộp bộp một chút, nhưng cũng không biểu hiện sự khiếp sợ ra ngoài. Cô cắn môi dưới, lại không biết mình nên nói gì, cũng không biết mình nên làm thế nào.
“Bọn họ nói… Một Zanpakuto không thể có hai chủ nhân… Nhưng mà… Nhưng mà rõ ràng anh có thể vứt bỏ… Vì sao… Vì sao… Còn phải quyết đấu…”
Bi thương nồng đậm tản ra trong bóng đêm nặng nề, thiếu niên tóc bạc hung hăng đấm xuống đất, phát ra tiếng vang rầu rĩ. Sau đó lại là một quyền nữa…
‘Bốp-‘ Âm thanh thanh thuý trên bờ sông yên tĩnh có vẻ vang dội.
Toushirou nghiêng đầu, má trái nóng rát đau đớn rốt cuộc cũng gọi lại một chút thần chí sắp ly tán. Cậu hơi cứng người nhìn lại, thiếu nữ tóc bạc nước mắt đầy mặt, môi dưới bị cô cắn chặt, tay phải vẫn còn dừng lại giữa không trung. Gió đêm thổi loạn mái tóc dài của cô, có sợi đã dính vào khuôn mặt tinh xảo của cô, mang theo chút chật vật.
Hồi lâu, cậu ngơ ngẩn vươn tay, lau nước mắt chưa khô trên mặt cô: “Vì sao… Lại khóc……”
Cô khụt khịt, lại không lau nước mắt, mặc chúng nó càng trượt nhanh trên khuôn mặt, sau đó rơi lộp bộp xuống đất, “Nếu… Nếu Toushirou không muốn khóc, vậy… Để em khóc thay anh.”
Nước mắt chảy xuống tay cậu, mang theo chút ấm áp, chút lạnh lẽo.
Vươn tay ra, dừng một chút, rốt cuộc cậu ôm chặt lấy cô, tựa như người chết đuối cuối cùng bắt được khúc gỗ. Cậu không nói gì cả, cứ như vậy ngửi mùi trái cây nhàn nhạt trên người cô, vùi đầu vào cần cổ cô.
Tiếng nức nở mơ hồ mà áp lực truyền đến, vạt áo sau lưng dần ướŧ áŧ, Kuukyou càng ôm chặt lấy Toushirou. Lúc này, cô không biết mình có thể làm gì cho cậu, trừ hát lên tiếng ca được ví như ‘thiên âm’ của tộc vân hồ.
『……』
『君が絶望という
名の淵に立たされ
そこで見た景色はどんなものだったのだろう』
(Anh đã nhìn thấy gì, khi đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng)
『行き場所を失くして彷徨ってる
剥き出しの心が
触れるのを恐れて
鋭いトゲ張り巡らせる』
(Trái tim anh lang thang, không có nơi để đi, bị bao quanh bởi gai nhọn, sợ hãi bị chạm đến)
『……』
『花のようにはかないのなら
君の元で咲き誇るでしょう
そして笑顔見届けたあと
そっとひとり散って行くでしょう』
(Nếu cuộc đời em ngắn ngủi như một đoá hoa, em sẽ nở rộ tươi đẹp nhất trước mắt anh, và sau khi ngắm nụ cười của anh, em sẽ lẳng lặng úa tàn)
『鳥のようにはばたけるなら
君の元へ飛んでいくでしょう
そして傷を負ったその背に
僕の羽を差し出すでしょう』
(Nếu em có thể bay lượn như một chút chim nhỏ, em sẽ bay đến bên anh, sau đó dâng lên đôi cánh mình cho tấm lưng bị thương của anh.)
『風のように流れるのなら
君の側に辿り着くでしょう
月のように輝けるなら
君を照らし続けるでしょう』
(Nếu em có thể phiêu lưu như cơn gió, em sẽ chạm vào anh, em sẽ toả sáng như vầng trăng, vĩnh viễn chiếu sáng anh.)
『君がもうこれ以上
二度とこわいものを
見なくてすむのなら
僕は何にでもなろう』
(Em có thể là bất cứ thứ gì, để anh không phải thu mình vì sợ hãi nữa.)
[Vì anh, em nguyện trở thành bất cứ thứ gì.]
Vũ trụ hồng hoang đều mất đi âm thanh của nó.
Trong màn đêm khiến người tuyệt vọng này, hai người họ, tựa như ôm lấy hy vọng cuối cùng, ôm chặt lấy nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Bài hát trong chương này là [Moments] của Ayumi Hamasaki.
Đội huy của Gotei 13 còn có một phiên bản khác:
– Đội một là “Cúc”
Tên thực vật học: Cúc (Chrysanthemums).
Chân tướng và trong sạch
– Đội hai là “Ông thảo” (Okinagusa)
Tên thực vật học: Bạch đầu ông (Pulsatilla)
Không cầu mong điều gì.
– Đội ba là “Cúc vạn thọ” (Kinsenka)
Tên thực vật học: Kim trản cúc (Calendula Officinalis)
Tuyệt vọng.
– Đội bốn là “Hoa chuông” (Rindou)
Tên thực vật học: Hoa chuông (Campanulaceae)
Thích em bi thương.
– Đội năm là “Mã tuý mộc” (Ashibi)
Tên thực vật học: Mã tuý mộc (Pieris Polita)
Hy sinh, nguy hiểm, tình yêu thuần khiết.
– Đội sáu là “Chè”
Tên thực vật học: Sơn trà (Camellia Japonica)
Cao khiết và lý tính.
Đội bảy là “Xương bồ” (Shoubu)
Tên thực vật học: Hoa xương bồ (Iris Ensata)
Dũng khí.
– Đội tám là “Cực nhạc điểu hoa” (Gokurakuchouka)
Tên thực vật học: Hạc vọng lan (Strelitzia Reginae)
Có được tất cả.
– Đội chín là “Bạch anh túc” (Shirokeshi)
Tên thực vật học: Anh túc (Papaver Somniferum)
Lãng quên.
– Đội mười là “Thuỷ tiên”
Tên thực vật học: Thuỷ tiên (Narcissus Tazetta var. Chinensis)
Thần bí và ích kỉ.
– Đội mười một là “Thi thảo” (Nokogirisou)
Tên thực vật học: Vạn diệp (Achillea Millefolium)
Chiến đấu.
– Đội mười hai là “Đại kế” (Azami)
Tên thực vật học: Đại kế (Cirsium Japonicum)
Trả thù, nghiêm khắc, độc lập.
– Đội mười ba là “Hoa tuyết điểm”
Tên thực vật học: Tuyết hoa liên (Galanthus Nivalis)
Hy vọng.
Đã tổng hợp xong.