*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Di Lệ
Hinamori sẽ về nhà vào mỗi kỳ nghỉ, sau đó thi thoảng sẽ kể cho Kuukyou và Toushirou chuyện ở Shino, trong đó tần suất nhiều nhất là kể về Abarai Renji và Kira Izuru, sau đó là đến nữ sinh tên là Rukia.
Giờ là lúc nghỉ hè, cũng là thời điểm nóng nhất năm, Kuukyou vẫn lười biết nằm trên sàn nhà nhắm mắt dưỡng thần, thường thường ngáp mấy cái, mơ mơ màng màng, muốn ngủ mà chẳng ngủ được.
“Này!” Toushirou cuối cùng không nhịn được, “Muốn ngủ thì vào trong phòng mà ngủ!”
“Không đâu.” Kuukyou lẩm bẩm, trở mình, lại lăn lại gần cậu thêm, “Ở đây mát lắm, hơn nữa em còn đang đợi chị Momo~ và dưa hấu nha~~”
“Kuukyou, Shiro-chan!” Giọng nói vui sướng của Hinamori truyền đến, “Dưa hấu tới rồi đây!”
Mỗ hồ ly một giây trước còn mơ màng sắp ngủ bò phắt dậy, nháy mắt đã lẻn đến bên Hinamori, “Chị Momo là tốt nhất!” Nói xong cầm luôn miếng dưa hấu lên gặm.
“Chỉ biết ăn……” Toushirou cảm giác vô cùng bất lực, “Cẩn thận có ngày bị người ta dùng đồ ăn bắt cóc.”
“Còn lâu ý!” Làm mặt quỷ với Toushirou xong, Kuukyou lại cầm miếng thứ hai lên.
“Nói với hai đứa nha, học kỳ này bọn chị đến hiện thế thực tập siêu thoát linh hồn đấy!” Bên kia, Hinamori bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về chuyện ở Shino, Toushirou và Kuukyou nhìn nhau một cái, đều nhận ra ý muốn truyền đạt: Lại nữa rồi!
“Nhưng mà lúc thực tập siêu thoát linh hồn bị Hollow thật tập kích,” Giờ Hinamori hồi tưởng vẫn còn sợ hãi, “Lúc ấy có rất nhiều anh chị khoá trên đều……”
“Hollow thật?” Kuukyou giật mình, đôi mắt trợn to, “Chị Momo có bị thương không?”
Tay Toushirou run lên, dưa hấu trong tay suýt rơi xuống đất.
“Chị không sao.” Hinamori dùng cái tay sạch sẽ sờ đầu Kuukyou, “Lúc ấy chị còn rất dũng cảm giúp các học trưởng chiến đấu, tuy rằng…” Dừng một chút, biểu cảm của cô ấy đột nhiên trở nên suиɠ sướиɠ, mặt còn hơi hồng, “May mà có đội trưởng Aizen!”
‘Bộp-‘ miếng dưa hấu rơi bộp xuống đất, dập nát. Đỏ tươi một mảnh.
Aizen… Aizen Sousuke…
Nháy mắt, gương mặt tươi cười ôn hoà và ý cười tàn nhẫn trong đêm hôm đó của người đàn ông hiện lên trước mắt. Đồng tử Kuukyou co rụt lại, hô hấp trở nên dồn dập.
“Kuukyou?” Hinamori khó hiểu nhìn cô, “Sao vậy?”
Cô ngẩn người, bất động thanh sắc điều chỉnh hô hấp, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nghịch ngợm, “Em không cẩn thận làm rơi mất dưa hấu rồi.”
“Kuukyou thật là……” Hinamori oán trách một câu, cũng không để ý, “Chị nói với em nè, đội trưởng Aizen là một người rất ôn nhu đấy! Anh ấy…”
“Momo!” Lúc cô ấy đỏ mặt đang định kể tiếp, Toushirou lại bất ngờ lạnh giọng ngắt ngang. Cậu cau mày, vẻ mặt xanh mét, không khí xung quanh tựa như cũng lạnh hơn. Sau đó, cậu dừng một chút, chỉ cái khay, giọng khó chịu, “… Hết dưa hấu rồi.”
“Nhanh thế?” Hinamori than một tiếng, đứng dậy, chạy vào trong, “Chị lại đi lấy thêm.”
Toushirou thở ra một hơi, giống như lơ đãng nhìn Kuukyou ngồi cạnh. Cô gái tóc bạc cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, đôi tay nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Cậu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ như cầu lửa đang dần lặn đằng tây, không khỏi nhớ lại. Nháy mắt vừa rồi, ánh mắt của cô cực kỳ giống với đêm mưa đó, tựa như……
Mất đi toàn bộ ánh sáng.
Lúc ăn cơm chiều, bà hỏi Hinamori ở Shino thế nào, cô ấy tự nhiên kể cho bà chuyện Hollow lần đó. Toushirou ngẩng đầu nhìn cô, lông mày nhăn chặt, sau đó bắt đầu lùa cơm, bộ dạng hung ác làm người ta cảm thấy trên bàn không phải đồ ăn mà là kẻ địch.
“Toushirou?” Kuukyou cả đầu là mồ hôi lạnh, cẩn thận hỏi, “Em nhớ rõ mỗi tối anh đều có cơm ăn mà?”
Toushirou nhướn mày, đầy mặt khó chịu, “Cái gì?”
Vì thế, cô chỉ càng châm chước hỏi: “Em không nhớ mình ngược đãi anh mà! Anh đói như vậy sao?”
‘Bốp!’
“Đau-” Kuukyou ôm đầu kêu, “Ai bảo nhìn anh như bị bỏ đói mấy ngày chứ?”
Toushirou hung hăng trừng qua. Vì thế, cô đành ngoan ngoãn im miệng.
“A, đúng rồi đúng rồi!” Lúc này Hinamori như vừa nghĩ ra gì đó, đột nhiên hưng phấn tuyên bố, “Chị quyết định, sau khi tốt nhiệp chị nhất định phải đến đội năm của đội trưởng Aizen!”
Cái gì?
Toushirou cau mày, rất khó chịu nhìn cô ấy hai giây, tiếp tục hung tợn ăn cơm.
Kuukyou như suy tư nhìn cô ấy, trên mặt là sự nghiêm túc khác hẳn ngày thường.
Biểu tình đó lạnh lùng ngưng trọng đến mức Hinamori cảm thấy thời gian như bị ngừng lại.
“Sao vậy?” Cô ấy nghi hoặc nhìn cô, giọng nói cũng không tự giác nhỏ lại.
“……” Kuukyou há miệng thở dốc, hồi lâu không lên tiếng, lúc Hinamori cho rằng cô sẽ không nói, giọng nói của cô bé tựa như thở dài xuất hiện, “Mắt thấy chưa chắc là thật, cảm giác thường sẽ lừa gạt trái tim của chúng ta. Đây là lời khuyên của em cho chị, chị Momo.” Nói xong, cô buông đũa, bưng chén rời khỏi chỗ ngồi, “Em ăn no rồi, đi ngủ trước.”
Nhưng hiển nhiên, Hinamori không để bụng lời khuyên của Kuukyou, hoặc là nói vì không thể hiểu nên tạm thời để qua một bên.
Việc đã đến nước này, trừ thở dài, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Cô nghĩ cô có thể hiểu vì sao Hinamori ngưỡng mộ người kia đến vậy, vì cô lúc trước cũng thế, cảm thấy bàn tay to ấy dày rộng ấm áp, còn cả khuôn mặt ôn nhu tươi cười.
“Như vậy, chị về Shino đây, nghỉ chị lại về!” Hinamori vẫy tay chạy ra ngoài.
Tính ra, cô ấy đã đến Shino được năm năm. Đại khái vì có mục tiêu phấn đấu, thời gian về nhà mỗi năm một ngắn, sau đó cũng luôn không về. Hơn nữa tóc cũng dài hơn nhiều, từ hai bím tóc biến thành đuôi ngựa.
Cô đột nhiên có chút hoài niệm cảm giác lúc trước lúc Hinamori ôm cô, hai bím tóc cọ lên mặt hơi ngứa ngứa. Kuukyou đứng ở cửa nhìn cô ấy chạy xa, sau đó ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lén lút từ sau phòng nhảy lên.
Toushirou ngồi trên nóc nhà, nhìn về phía Hinamori chạy xa mà hơi xuất thần. Ngực Kuukyou đột nhiên cứng lại.
Bắt đầu từ khi nào lại phát hiện, mỗi lần Hinamori về trường, Toushirou sẽ lộ ra ánh mắt như vậy, hỗn hợp của quyến luyến, không tha, bất đắc dĩ, không cam lòng, còn có cảm giác gì khác nữa, Kuukyou không thể nói tới, chỉ là mỗi lần thấy ánh mắt như vậy, cô cảm thấy rất không thoải mái. Cực kỳ cực kỳ không thoải mái.
Tựa như trái tim bị đâm một cái, sau khi đau nhói, lại là đau âm ỉ. Ngay cả hô hấp cũng không cảm giác được.
Toushirou hơi hồi thần, nghiêng nghiêng đầu thì thấy Kuukyou đằng sau đi tới, “Sao em lại lên đây?”
“Vì thời tiết hôm nay tốt đó~” Cô cười cười, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Nên em tới ngủ~”
“Mấy năm nay sao em thích ngủ thế?” Toushirou nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô, “Chín cái đuôi của em không phải đã mọc đủ lại rồi à? Tối cũng không phải đi ngủ rất sớm à?”
“Ách……” Kuukyou lập tức không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ cô lại nói, ‘Vì buổi tối anh vẫn luôn chẳng hay biết gì phóng linh áp lung tung không chỉ làm cô tỉnh vì lạnh mà còn phải tạo kết giới bảo vệ bà để bà không bị ảnh hưởng’ chắc? Sao có thể! Vì thế, cô chỉ có thể cười ngây ngô, “Chỉ là thích ngủ thôi! Không có gì ghê gớm nha!” Nói nói, mí mắt lại nặng hơn.
Ánh mặt trời thực sự rất ấm áp. Tựa như tấm lụa mỏng của thiên nhiên.
Kuukyou nghiêng đầu, dựa vào vai Toushirou ngủ mất. Hô hấp mềm nhẹ thong thả, mang theo hơi nóng phả vào cổ Toushirou. Cậu hơi chấn động, khuôn mặt hơi đỏ lên. Cậu nhìn cô thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được thở dài, đứng dậy ôm cô xuống phòng, “Vậy cũng ngủ được, quả nhiên là heo!”
Trước giờ cơm chiều, Toushirou gọi cô dậy ăn, ăn xong cô lại mơ màng ngủ mất, lần nữa tỉnh lại thì đã là nửa đêm. Hơi lạnh thấu xương từng đợt đánh úp, khí thở ra mang theo cả khói trắng.
Kuukyou nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, đi đến bên cạnh nhìn Toushirou. Cậu cau mày, hiển nhiên là ngủ không yên. Cô không nhịn được duỗi tay xoa mặt cậu, cẩn thận vuốt phẳng đôi mày cậu. Da cậu lạnh băng, mang theo hàn khí không ngừng trào ra khỏi cơ thể, mồ hôi tựa như hạt đậu trên trán lăn xuống, làm ướt lòng bàn tay của cô.
‘Bộp’ một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống lòng bàn tay, hoà làm một với giọt mồ hôi kia.
Sớm biết vậy, có phải nên sớm dạy Toushirou cách khống chế linh lực? Nhưng mà, cô hoàn toàn không ngờ linh áp của cậu lại mạnh đến mức này. Có lẽ, hẳn phải khuyên bằng được Toushirou đến Shino thôi.
Nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, Kuukyou lấy lại bình tĩnh, dịch lại góc chăn cho Toushirou, sau đó đi đến bên người bà, ngồi quỳ trên đất, không chút do dự mở ra một kết giới màu vàng cam.
Tuy rằng linh áp này không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng dù sao bà cũng chỉ là một linh hồn bình thường, nếu thời gian dài… Kuukyou cắn môi dưới, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một linh áp xa lạ, tựa như đang đến gần bên này. Kuukyou nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một bóng hình dần đến gần. Đó là một nữ shinigami, tóc quăn dài màu mật ong khoác trên vai, trên cổ còn quấn một chiếc khăn màu quýt. Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, cô ấy lộ ra một nụ cười xán lạn.
[Shinigami? Cô ấy đến đây làm gì?]
Còn chưa đợi cô đặt câu hỏi, shinigami kia đã đi vào phòng, chỉ vào Toushirou nói nhỏ, “Em không gọi cậu ta dậy sao?”
Kuukyou sửng sốt, đang định ngăn cản, người kia đã chạy đến bên Toushirou, đẩy đẩy cậu. Cậu bé đang ngủ say nháy mắt bừng tỉnh, mở to đôi mắt xanh lam, kinh ngạc nhìn con người xa lạ trước mắt.
“Yo!” Cô gái nâng tay chào hỏi cậu, mặt đầy ý cười.
Toushirou cả kinh, vội ngồi dậy, “Cô là người ban ngày……”
“Thu lại linh áp của cậu đi đã.” Cô gái ngắt lời cậu, “Nếu không em gái kia sẽ rất vất vả.”
“Cái gì?” Toushirou lúc này mới chú ý Kuukyou, “Kuukyou, em……”
Kuukyou không nói chuyện, cúi đầu tựa như một đứa trẻ mắc lỗi.
“Em gái rất vất vả nha~” Cô gái lại tán thưởng nhìn cô, “Em ấy tạo kết giới bảo vệ bà lão, nếu không sợ là bà lão đã sớm không chịu được.”
“Bà……” Toushirou giật mình không nói nên lời, cô gái kia lại một lần nữa ngắt lời cậu, trịnh trọng nhìn cậu nói: “Em trai nhỏ, em nên đến học viện Shino đi, đứa trẻ mạnh mẽ như em không biết cách khống chế sức mạnh của mình. Dù không phải vì em, nhưng em cũng phải suy nghĩ cho bà em chứ?” Dừng một lát, cô ấy ngồi xuống, chỉ tay về phía ngực Toushirou, “Em nghe được giọng nói đúng không? Tìm được chủ nhân giọng nói sẽ biết cách khống chế sức mạnh, mà cách đó chính là – Trở thành Shinigami.
Chị lại khuyên em một lần nữa, em trai nhỏ, trở thành Shinigami đi.” Cô ấy nhìn cậu, sau đó đứng dậy, giọng nói đột nhiên trở nên vui sướng, “Đương nhiên, em gái nhỏ bên kia cũng vậy nha~!”
[Tôi đương nhiên biết, những điều này tôi đều biết cả, nhưng mà trong nhà còn có bà, hơn nữa tôi……]
“Tôi…… Đi.” Trầm ngâm hồi lâu, Toushirou rốt cuộc lên tiếng, tựa như đang đè ép một cảm xúc nào đó, “Vậy… Kuukyou thì sao?”
Kuukyou đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu cũng nhìn cô, đôi mắt xanh lam tựa như ẩn trong bóng đêm. Nháy mắt đó, cô mê mang.
[Vậy mình thì sao?]
Cô không biết. Cô vốn nghĩ dù chỉ có cô và bà ở đây cũng không sao, nhưng giờ đột nhiên phát hiện, nếu mỗi ngày không thể thấy Toushirou, cô không biết mình sẽ thế nào……
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói già nua, “Hai đứa đều đi thôi, bà một mình không sao.”
“Bà?” Toushirou và Kuukyou cùng khiếp sợ quay đầu lại, thấy bà đã dậy từ lúc nào, đang ngồi đó mỉm cười hiền từ, “Kuukyou muốn đi cùng Toushirou đúng không?” Bà vuốt ve đầu cô, giọng nhu hoà, “Cháu sợ bà ở một mình sẽ thấy cô đơn, nhưng mà cháu vì bà mà ở lại, điều đó mới khiến bà đau khổ nhất.” Nói rồi, bà nhìn về phía Toushirou, “Hit-kun cũng vậy đấy.”
“Bà……” Nước mắt tức khắc tràn mi, Kuukyou nhào vào lòng bà, nghẹn ngào không nói ra lời.
[Mình nghĩ, mình đã tìm được con đường để đi tiếp.
Dù ở nơi đó có gì đang đợi, chuyện mình cần làm cũng chỉ có một – Bảo vệ Toushirou, bảo vệ Momo, bảo vệ bà, bảo vệ những con người quan trọng ấy.]
Vì bảo vệ, nắm chặt thanh đao trong tay.
Tác giả có lời muốn nói: Về vấn đề của Momo-chan, giả thuyết ở đây cơ bản là dựa trên nguyên tác, nói cách khác, cô ấy vẫn sẽ mang khao khát với Aizen, nhưng mà đến cuối sẽ không chấp mê bất ngộ như vậy. Trong manga, vì sao cô ấy lại xuất hiện trong trận quyết chiến? Có lẽ lúc đó sẽ rất dễ giải thích, dù sao lúc trước tôi đã trải chăn cho tình cảm của ba người này, ít nhất Momo-chan vẫn toàn tâm toàn ý coi hai đứa trẻ là người thân của mình. Còn vì sao cô ấy vẫn khát khao Aizen… Chỉ bằng một mình Kuukyou thì rất khó thay đổi, huống chi cô ấy cũng không thể nói thẳng ra đó là âm mưu của Aizen chứ? Huốngchi, nếu cô ấy trở lại Seireitei thì tất nhiên sẽ không thể chạy thoát khỏi bóng ma của Aizen. Hơn nữa, mối tình đầu vẫn luôn rất khó quên~
“Thiếu nữ có trái tim vô cấu. Hy vọng, hy vọng con đường cô đi sẽ không bị mây đen bao phủ.”
Nếu Tite Kubo đại nhân đã nói về Momo-chan như vậy, như vậy chúng ta cũng nên hy vọng Kuukyou sẽ trở thành cứu rỗi của cô ấy trong tai nạn đó.