Tác giả: Di Lệ
Cuối cùng, Kuukyou vẫn đi cùng Hinata đến phòng cấp cứu của đội bốn. Ngoài cánh cửa phòng đang đóng chặt là Rukia nôn nóng kinh hoảng và Ukitake lo lắng, cùng với Kuchiki đang lo sợ.
Ukitake có vẻ vừa khôi phục lại, hơi thở còn chưa đều hẳn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Thấy họ tới, hắn gật đầu, lại quay đầu nhíu mày nhìn cánh cửa đóng chặt.
Rukia nhào đến, ôm chặt lấy cô, như là ôm lấy toàn bộ cứu rỗi, cả người run rẩy, lẩm bẩm, “Kuukyou, anh Kaien sẽ không sao chứ?”
Kuukyou cười cười, tận lực nâng cánh tay xoa mái tóc đen của thiếu nữ, “Ừ, nhất định sẽ không có việc gì.”
Kuchiki vốn dựa vào tường cũng thỉnh thoảng thăm dò nhìn cửa phòng cấp cứu, lúc này quay đầu đi tới, nhìn Kuukyou, há miệng thở dốc, cuối cùng lại không nói gì.
Thật lâu sau, cảm xúc của Rukia cuối cùng cũng bình ổn lại. Kuukyou buông cô ấy ra, đi về phía Ukitake bên kia, “Đội trưởng Ukitake, đội trưởng Unohana nói thế nào?”
Ukitake lắc đầu, vừa mở miệng đã là ho khan mãnh liệt, “Cô ấy nói… Khụ khụ… Tình huống… Khụ khụ….”
Kuukyou đang định ngăn cản hắn nói tiếp, cửa phòng cấp cứu đã từ từ mở ra, ánh mắt mọi người không tự giác nhìn về phía người đang đi từ trong ra.
Trên mặt Unohana là ý cười thương xót, gật đầu nói với mọi người: “Đội phó Shiba đã không còn nguy hiểm, nhưng vì linh thể chịu chấn động quá lớn, bất hạnh mất đi linh lực, chỉ sợ sau này… Không thể tiếp tục làm Shinigami.”
“Sao có thể!” Rukia không thể tin trợn to hai mắt, xông lên nắm chặt ống tay áo của Unohana, “Chẳng lẽ… Không có cách không phục sao?”
Unohana lắc đầu, thở dài một tiếng, rũ mắt nhìn về phía giường bệnh phía sau, “Giờ đội phó Shiba còn đang hôn mê, nhưng sáng mai sẽ tỉnh lại. Đã không còn sớm, mọi người cũng đi nghỉ ngơi chút đi.”
Kuukyou đứng bên cạnh Ukitake, cúi đầu nhìn giường bệnh trước mặt. Khăn trải giường trắng tinh, đệm chăn trắng tinh, Kaien nhắm hai mắt nằm trên, nặng nề ngủ, khuôn mặt bình tĩnh. Cô đột nhiên nhỏ giọng nói, “Đội trưởng Ukitake, ngài nói… Cháu rốt cuộc làm đúng hay không?”
Lúc ấy hoàn toàn không suy xét, nhưng bây giờ đột nhiên lại nghĩ đến…… Kaien có thật sự muốn cô cứu không? Mất đi Miyako, lại mất đi linh lực….
Nghe vậy, Ukitake quay đầu nhìn cô, hơi hơi kinh dị, sau đó lại mang lên ý cười ôn hoà, “Kuukyou, cám ơn cháu đã bảo vệ Kaien.”
Cô sửng sốt, đột nhiên giương mắt nhìn hắn, lại đột nhiên bình thường trở lại.
[Đúng vậy, họ hy vọng anh ấy sống, mà anh ấy còn sống, vậy là đủ rồi.]
Bởi vì một đêm chưa về, nghĩ sắp tới chắc sẽ có một số việc cần xử lý, vì thế Kuukyou và Hinata cùng về đội mười. Hinata rốt cuộc vẫn quyết định ở lại đội làm việc, mà cô xin nghỉ xong chạy thẳng về phòng bệnh của Kaien.
Trời đã tờ mờ sáng, nhưng hành lang trước cửa phòng bệnh đội bốn vẫn không có ai. Lúc này mọi người hẳn vẫn còn đang ngủ. Tiếng bước chân đạp trên sàn nhà thanh thuý, quanh quẩn trong không khí an tĩnh làm người ta hoảng hốt.
Kuukyou vốn tràn đầy hy vọng có thể nhìn thấy Toushirou. Chỉ cần nhìn thấy cậu, cô đã có thể cảm thấy bình thản và an tâm. Nhưng trong phòng chấp vụ đội trưởng cô lại chỉ thấy được Rangiku đang lười nhác ngáp dài, u oán xử lý công văn.
Nháy mắt, cô cảm giác thất vọng tột cùng.
Lắc lắc đầu, cô tiếp tục đi về phía trước, ở cửa phòng bệnh cách đó không xa có một thiếu nữ tóc đen. Cô ấy đứng dựa tường, mở to đôi mắt tím nhìn trần nhà, đang xuất thần.
Kuukyou đi nhanh vài bước tiến lên, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, lại nhìn cô ấy, hỏi: “Rukia, sao chị lại đứng ngoài?”
“A, Kuukyou, em quay lại rồi à.” Rukia hồi thần mỉm cười với cô, nụ cười tuy tái nhợt, nhưng có thể nhận ra được đây là sự vui mừng từ nội tâm, “Anh Kaien đã tỉnh lại!”
“Thật sao?” Kuukyou kinh hỉ kêu một tiếng, đang định đẩy cửa đi vào, lại bị Rukia giữ chặt, “Chờ chút, Kuukyou. Đội trưởng có lời muốn nói riêng với anh Kaien, cho nên…”
Cho nên giờ cô ấy mới đứng đây sao? “Vậy Kuchiki-san đâu?”
“A? À, cô ấy đã về đội sáu, dù sao huynh trưởng…”
Kuukyou gật đầu, sau đó dựa tường cùng cô ấy, quay đầu lộ ra một nụ cười an tĩnh, “Tạnh mưa rồi, Rukia.”
“Ừ… Cám ơn em, Kuukyou.”
“Vì sao?”
“Uhm… Cám ơn em đã cứu anh Kaien.”
‘Kẽo kẹt’ cửa phòng bệnh bị kéo từ trong ra, Kuukyou và Rukia vội tiến lại gần, vừa lúc thấy Ukitake đi từ trong ra. “Kuukyou tới?” Hắn cười với cô, sau đó vỗ vỗ Rukia, “Kuchiki, em đã cả đêm không ngủ, đi về nghỉ ngơi chút đi.”
Rukia ngẩn người, nhìn Kuukyou, lại nhìn Ukitake, không khỏi ‘A?’ một tiếng.
“Trong đội còn chút việc cần xử lý, Kuchiki phải giữ sức khoẻ, đến chiều lại qua đây, được chứ?” Người đàn ông tóc bạc cười đến ôn hoà, sau đó lại quay đầu nhìn qua, “Kaien nhờ Kuukyou nhé.”
“Vâng.” Kuukyou gật đầu, nhìn hai người rời đi rồi duỗi tay kéo cửa đi vào.
Nháy mắt, ngọn gió nhẹ phả vào mặt cô.
Sau cơn mưa to tầm tã đêm qua, không khí vốn hơi nóng lại trở nên mát mẻ.
Bầu không khí tươi mát mang theo mùi cỏ xanh, khiến người ta cảm thấy thoải mái hẳn.
Giương mắt lên, người đàn ông tóc đen đang ngồi ở đầu giường, nâng một tay chào hỏi cô, lộ ra hàm răng trắng, nụ cười còn sáng ngời hơn cả mặt trời đang mọc ngoài cửa sổ, “Yo! Kuukyou!”
Bộ dáng hắn vẫn giống ngày thường như đúc. Nhưng… Rõ ràng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chỉ một đêm ngắn ngủi, đột nhiên lại mất đi quá nhiều.
Màn che bằng lụa trắng bên giường bệnh nhẹ nhàng giơ lên theo gió. Cô chớp chớp mắt, cảm thấy hốc mắt mình chua xót, cúi đầu chần chừ ở cửa, không đi vào.
“Sao không vào?” Kaien gãi tóc, “Cũng không phải không có chỗ cho em ngồi mà.”
“Em…” Kuukyou ngẩng đầu lên, cắn cắn môi, lại vẫn không biết nên nói gì.
“Haiz, Kuukyou.” Kaien đột nhiên thở dài, hơi nghiêng đầu nhìn cửa sổ, “Vừa rồi đội trưởng và anh hàn huyên rất lâu.”
Kuukyou ngẩn người.
“Cho nên…” Hắn quay đầu lại, nháy mắt ấy, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng đột nhiên làm cô hoa mắt. Đợi khi tầm mắt đã lại rõ ràng, người đàn ông bên kia cũng đã thay thành biểu tình dữ tợn, “Em còn muốn đứng ngốc bên đó đến khi nào hả, con nhóc thúi kia!”
Lúc Rukia đẩy cửa đi vào, Kaien đang cầm một quyển sách, tuỳ ý lật đọc.
Cô vừa định mở miệng gọi, đã thấy hắn lặng lẽ dựng một ngón trỏ trước môi, làm một thủ thế ‘im lặng’.
Cô ấy chớp chớp mắt, lúc này mới phát hiện thiếu nữ tóc trắng bạc không biết đã ghé vào mép giường ngủ từ lúc nào.
Cũng đúng, trải qua một buổi tối hỗn loạn như vậy, dù là Kuukyou, cũng sẽ rất mệt nhỉ?
Ánh mặt trời nhàn nhạt lung lay chiếu qua lụa trắng tiến vào, lặng lẽ phủ lên người thiếu nữ. Chuỗi ngọc đỏ tươi lẩn trong mái tóc bạc hơi sáng lên, mang theo tràn ngập sức sống, lại không chút trương dương.
Kaien duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Kuukyou, thuận tay vuốt mái tóc dài bị gió thổi loạn ra sau tai cô, “Con nhóc này… Ngủ giỏi thật.”
“Uhm… Anh Kaien…” Rukia hạ giọng, “Anh cảm thấy sao rồi?” Cô cắn cắn môi, một bộ muốn nói lại thôi, “Chuyện đó…”
“Không sao, Kuchiki.” Kaien không chút khách khí vò loạn tóc cô, cuối cùng còn không quên vừa lòng vỗ tay hai cái, “Đẹp đó!”
“Anh Kaien!” Rukia luống cuống vuốt lại tóc mình, nhưng không biết là nghĩ tới điều gì, rũ mí mắt xuống, sắc mặt có chút ảm đạm, “Anh Kaien… Em…”
Cô do dự không biết nên biểu đạt thế nào, lại thấy thiếu nữ vốn đang ngủ say từ từ tỉnh đậy. Thiếu nữ vừa dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vừa ngẩng đầu nhìn về phía mình, “Chị Rukia? Chị đến rồi?”
“A?” Rukia chớp mắt, “Em tỉnh?”
“Vâng.” Kuukyou nhìn hai mắt cô, đột nhiên híp mắt. Đôi mắt mèo màu vàng kim nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc đánh giá khuôn mặt cô, khiến cô nhất thời cảm thấy không được tự nhiên.
“Kuu… Kuukyou?”
Kaien cũng nghi hoặc, vuốt cằm nhìn Kuukyou, lại nhìn Rukia, rõ ràng đang xem kịch vui: “Hửm?”
“Rukia…” Kuukyou quan sát từ trên xuống dưới một lượt, không nhanh không chậm, từ từ nói, vẻ mặt nghiêm túc, “Chị…”
Rukia đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
Cô bé nhíu nhíu mày, thở dài, “Chị đi thăm người bệnh mà không mang quà theo à?”
Không khí trong phòng nháy mắt ngừng trệ. Sau đó hai tiếng hét lớn vang lên.
“Em nói ai là người bệnh hả!”
“Đừng có làm chị sợ chứ! Kuukyou!”