Tác giả: Di Lệ
Ánh mặt trời dần ló dạng. Bầu trời màu xám trắng dần nhiễm màu cam hồng. Màu sắc nhàn nhạt tựa như bức tranh thuỷ mặc.
Kuukyou về đến khu của đội mười ba, Kiyone và Sentarou đã tập hợp toàn bộ đội viên, Ukitake cũng từ Ugendou đến.
“Đội trưởng, không cần nghỉ sao ạ?”
“Không sao.” Ukitake lắc đầu, cười vẫn ôn hoà như vậy, lại không giấu được sự mệt mỏi bên trong.
Nhìn hắn như vậy, Kuukyou hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Đội trưởng, ngài nghĩ thế nào… Về chuyện của Rukia?”
Ukitake sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nói: “Kuukyou, Kuchiki là đội viên đội ta. Ta sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện.”
“A?” Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình không thể nói là kinh ngạc hay vui vẻ, lại trở nên sinh động. Ukitake hoà ái sờ đầu cô, ý cười vẫn như cũ.
Lúc này, không biết ai hô một tiếng, “Đến!” Đám người lập tức sôi trào, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Một quả cầu sáng ngời đập thẳng vào lớp màng bảo vệ, tức khắc nổ thành chùm sáng màu vàng loá mắt. Màu sắc chói lọi tựa như xé bầu trời thành những mảnh nhỏ.
Nhìn cảnh tượng này, đôi mắt màu vàng lục hơi khép lại. Lúc này, Ukiatake nhẹ giọng như lẩm bẩm, “Cái này… Sao giống như pháo hoa của Kuukaku?”
“Đội trưởng,” Hồi thần lại, Kuukaku tựa như không nghe được lời hắn nói, nhắc nhở, “Nứt ra rồi.”
Vừa dứt lời, ánh sáng trắng bỗng nổ thành màu cam, sau đó chia ra về bốn phía khác nhau, tựa như pháo hoa rơi rụng, lại tựa như chiếc cỏ bốn lá.
Vài giây sau, bầu trời trở lại bình tĩnh.
Kiyone xua tay, không nói là nhẹ nhàng thở phào hay là mong chờ không được, “Không một ai đến bên này cả.”
Sentarou cũng lên tiếng ngay sau đó, “Hừ, đồ nhát gan!”
“Đáng giận! Mi nói ai nhát gan! Tên thúi!”
“Chính là mi đó! Con ngốc!”
“Ta muốn kéo mi vào vườn chôn! Không! Chôn ngay tại chỗ!”
Ngọn gió nhẹ thổi qua, bên tai không biết từ đâu vang lên tiếng chuông gió. Thản nhiên thanh thuý, như là đang ngâm đồng dao.
Nâng tay gom lại sợi tóc bay loạn, Kuukyou ngẩng đầu nói, “Đội trưởng, lát còn có cuộc họp của các đội phó, cháu muốn đi trước.”
Mới chỉ một lát, nơi nơi đều có thể cảm nhận được linh áp va chạm.
Gió nơi cao quả nhiên là thoải mái, đã không còn sự nóng bức của mùa hè, nhè nhẹ thấm vào lòng người.
Kuukyou đứng trên nóc nhà, nghe được một giọng nói từ sau nhẹ nhàng vang lên, “Ara, Kuukyou-chan.”
Cô không quay đầu, chỉ nhàn nhạt cười, “Đã lâu không gặp, chị Yoruichi.”
“Thực sự là đã lâu không gặp nha~” Giọng nói đó thấp thấp nở nụ cười, sau đó trở nên trịnh trọng, “Chị đã mang đồ của Kaien đến cho cậu ta. Còn kết quả cuối cùng thế nào, phải xem bản thân cậu ta thôi.”
“Vâng, như vậy là tốt rồi, cám ơn mọi người.”
“Kuukyou, Kaien rất lo lắng cho em. Rốt cuộc… Em đã quyết định điều gì?”
“…… Em cũng không quyết định gì cả. Em chỉ biết mình không ngăn cản được người kia, chỉ là hy vọng ít nhất Rukia có thể bình an. Này, chị Yoruichi, Kurosaki Ichigo tin được không?”
“À? Tên nhóc đó à? Em có thể tự mình đi xác nhận một chút.”
“Vâng, em cũng nghĩ vậy.” Dừng một chút, cô hơi nghiêng đầu, giật giật môi, sau đó nhanh chóng nhảy từ nóc nhà xuống.
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, pháo hoa rực rỡ từ không trung rơi xuống, như bồ công anh bay khắp trời.
Yoruichi sững sờ. Trong tiếng khói lửa đinh tai nhức óc, chị không nghe thấy tiếng Kuukyou, nhưng khẩu hình đôi môi khép mở ấy lại là…
Vĩnh biệt?
Cùng lúc đó, một con phố của Seireitei.
Thiếu niên Shinigami với mái tóc cam đạp lên người một đối thủ vừa bị hắn đánh gục trên đất, một tay gác đao lên vai, nhìn pháo hoa cách đó không xa, khó chịu bĩu môi, “À, thì ra là ở bên đó! Đáng ghét, bắn rõ muộn!”
Kắn đang chuẩn bị chạy về phía bên đó, trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói lãnh đạm, lại mang theo sự trong trẻo linh động, “Không, vừa lúc đấy.” Kurosaki Ichigo đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, mặt đầy cảnh giác nhìn thân ảnh bất ngờ xuất hiện trên nóc nhà.
Cô có một đôi mắt vàng lục xinh đẹp, đồng tử thon dài dưới ánh nắng co thành một đường hẹp, làm hắn nhớ đến mèo đen Yoruichi đi cùng họ. Cô mặc một bộ shihakusho giống hắn, bên hông là một thanh đao bình thường, tay trái đeo một khối mộc bài tinh xảo. Mái tóc dài màu trắng bạc quấn chuỗi ngọc đỏ tươi, bay loạn trong gió.
Đó là một cô bé rất đáng yêu, nhìn có vẻ mới 11-12 tuổi, lớn như hai cô em gái của hắn, thậm chí còn nhỏ hơn. Nhìn có vẻ quen quen.
Hắn thở một hơi, sắc mặt nhu hoà: “Nhóc đi nhanh đi, trẻ con thì đừng có đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.”
Tựa như không nghe thấy lời hắn nói, thiếu nữ thả người từ nóc nhà nhảy xuống, lúc chạm đất lại lặng yên không một tiếng động. Cô nhẹ nhàng đứng trước mặt hắn, cong môi cười nhạt, “Đội phó đội mười ba, Shitsusaku Kuukyou. Cậu chính là Kurosaki Ichigo nhỉ?”
“Hả?” Ichigo sửng sốt, sau đó nhíu nhíu mày, “Đúng.”
Gật gật đầu, Kuukyou lùi về sau một khoảng, chân phải đưa ra trước một bước, nâng tay nắm lấy Asauchi bên hông: “Xin chỉ giáo.” Tiếng nói vừa dứt, ánh đao đã loé lên.
Ánh sáng chói mắt từ trước hiện lên, kiếm khí lạnh thấu xương gào thét đánh úp lại. Ichigo phản xạ có điều kiện nhảy lên, lúc rơi xuống đất đã nắm chặt Zanpakuto to đùng của mình: “Đáng giận!”
“Xem ra cậu có chút bản lĩnh.” Thiếu nữ trước mặt không biểu tình nhìn cậu, khuôn mặt tinh xảo an tĩnh đến sợ, “Thiếu niên Ryoka, mục đích của cậu khi đến đây là gì?”
Ichigo cau mày, không chút nghĩ ngợi đáp, “Cứu Kuchiki Rukia!”
“Như vậy cậu muốn cứu thế nào?”
“Hả? Đương nhiên là đánh thẳng đến toà tháp trắng cao nhất kia, sau đó cứu cậu ấy ra!”
Những lời này thật bình thường đến cực điểm, nhưng từ miệng thiếu niên này, ngữ khí đương nhiên như vậy, không biết vì sao lại khiến người ta có cảm giác có lẽ cậu ta thật sự sẽ làm được. Dũng khí cứ như vậy trào từ sâu trong lồng ngực ra.
Kuukyou nâng mắt lên, nhìn thẳng về thiếu niên kiên định phía trước, dùng sức nắm chặt chuôi đao trong tay, “Trước lúc đó, đánh bại tôi đã!”
“Này…” Còn chưa dứt lời, bóng đen đã tới, Ichigo vội vàng nâng đao ngăn cản, miễn cưỡng chặn được kích này. Vết thương khi chiến đấu với Ikkaku trên tay lập tức vỡ ra, máu tươi nhuộm đỏ băng vải.
“Hadou số 33: Soukatsui!”
Ngọn lửa xanh không biết từ đâu bắn ra, Ichigo nhảy về sau mấy bước.
Thấy động tác nhanh nhẹn đó của cậu ta, Kuukyou hơi híp mắt, dùng shunpo vọt ra phía sau cậu ta, mũi đao hướng thẳng về phía Saketsu của cậu ta.
‘Keng’ một tiếng, thiếu niên tóc cam trở tay ngăn cản lưỡi đao sắc bén, trên mặt là nụ cười kiệt ngạo, “Chiêu này tôi đã từng thấy, sao có thể để nhóc thực hiện được chứ!” Hắn dùng sức vung đao về phía sau, lưỡi đao đen sắc bén lấp lánh dưới ánh mặt trời, “Thế nào?”
Ngoài dự đoán, Kuukyou không hề tiếp tục công kích, mà rũ tay xuống hỏi, “Kurosaki Ichigo, cậu trở thành Shinigami bao lâu rồi?”
“Hả?” Chưa kịp phản ứng lại, Ichigo ngẩn người, ngây ngốc tự hỏi một chút, rồi mới đáp, “Khoảng hai ba tháng rồi.”
“Tôi biết rồi.” Thu đao vào vỏ, thiếu nữ nhỏ nhắn đột nhiên biến mất, chờ đến lúc hắn phản ứng lại chỉ thấy một trận gió mạnh xẹt qua, sau đó không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Nhóc…” Ichigo đột nhiên xoay người sang chỗ khác, thấy thiếu nữ che lại cánh tay phải của mình, đưa lưng về phía hắn, máu tươi từ kẽ ngón tay của cô rỉ ra, sau đó chảy xuống. Hắn sửng sốt, sau đó hét to, “Đáng giận! Nhóc làm gì thế hả!”
Hắn vậy mà hoàn toàn không thấy động tác của cô! Rốt cuộc đó là tốc độ gì!
“Nhận thấy linh áp của tôi dao động, nhất định sẽ có người chạy tới. Nếu tôi không bị sao mà thả cậu đi, thì lúc giải thích sẽ rất phiền.” Kuukyou từ từ xoay người, lại bất ngờ lộ ra một nụ cười xán lạn,”Giờ tôi có thể nói ‘Ryoka dường như không có ý định chiến đấu, đánh lén thành công rồi nhân cơ hội chạy trốn’.”
“Con nhóc kia……”
“Này, Kurosaki Ichigo.” Ngắt tiếng hô của hắn, Kuukyou nghiêm mặt nói, “Rukia ở tầng bốn tháp Shishin Jail, thời hạn thi hành án rất có thể sẽ còn rút ngắn thêm. Nhờ cậu!”
Cô cúi người thật sâu, Ichigo ngơ ngác chớp mắt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vội quay mặt đi, gầm nhẹ: “Làm gì thế! Chuyện này căn bản không cần nhóc nói!”
“Ừ, cảm ơn cậu.” Cảm ơn quyết tâm của cậu.
Dưới ánh mặt trời tháng bảy, thiếu nữ cười rộ lên thật tươi.
Buổi chiều đến phòng chờ số hai, Hinamori đầy lo lắng vọt qua, giữ chặt lấy cô hỏi: “Nghe nói em bị thương?”
“Không sao, chỉ là tay bị cắt một đao thôi.” Kuukyou xua tay, xác thật không nhìn ra bị thương, nên Hinamori cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô ấy vỗ ngực, hơi bất mãn oán trách, “Kuukyou cũng chẳng cẩn thận gì hết, với thực lực của em sao có thể bị đánh lén thành công chứ?”
Kuukyou sờ đầu, cười ngượng ngùng, “Hôm qua cả đêm không ngủ nên em buồn ngủ quá~”
“Khụ, Kuukyou-chan thật khiến người ta không bớt lo~” Rangiku ôm lấy cô, lười nhác ghé vào vai cô, vẻ mặt ‘Nhiều chuyện thật phiền phức’ phiền não vô cùng, “Sau đó Kuukyou thả người chạy?”
“Em lười đuổi theo.” Nhún vai, cô bé chẳng thèm để ý, lại không ai trách cứ.
Hinamori vẫn còn sợ hãi nhìn cô một cái, vừa lúc tam tịch đội bốn Iemura cầm theo một xấp văn kiện đi vào, đẩy đẩy mắt kính, rồi nói: “Các vị đội phó, giờ tôi sẽ báo cáo tình hình chiến đấu mới nhất cho các vị.
Tam tịch đội mười một Madarame Ikkaku và ngũ tịch đội mười một Ayasekawa Yumichika đã bị thương nặng không thể không rút khỏi tiền tuyến. Các phân đội còn lại chưa có tình huống cụ thể, nhưng liên quan đến đội mười một, nghe nói toàn quân đã bị diệt.”
Lời này vừa ra, căn phòng lại sôi trào. Kuukyou nâng tay che miệng ngáp, tâm tình sau trận đánh với Ichigo không hiểu sao lại trở nên nhẹ nhàng.
“Tạm thời xác định là có ba Ryoka, trong đó một kẻ bắt có một thành viên của đội bốn chúng tôi làm con tin, đang di chuyển về phía trung tâm.”
[Uhm, tốc độ nhanh thật đấy! Nhưng mà không ngờ anh Ganju cũng tới.]
“Này, Renji.” Nhắm mặt dựa vào tường, cô không nhìn biểu tình của Renji, chỉ từ từ mở miệng, “Hôm nay em đã gặp tên Kurosaki Ichigo kia. Em thừa nhận cậu ta.”
“Cái gì?!” Âm thanh khiếp sợ của thiếu niên truyền đến, lại mang theo cam lòng không nói nên lời, “Tên đó…”
“Lần này đừng buông tay, Renji.” Thiếu nữ vẻ mặt lười nhác, nhưng ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc, “Nếu anh thật sự để ý, vậy dùng chính đôi tay mình giữ chị ấy lại.”
Chung quanh vẫn ồn ào không ngừng, nhưng mà quanh hai người như có một màn chắn vô hình, giữa họ là sự yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng răng rắc khi thiếu niên nắm chặt tay.
“Hừ! Nói nhảm ít thôi!”
Thật lâu sau, Renji mới nhỏ giọng hung tợn rống, nhưng khi Kuukyou mở mắt, chỉ thấy tiếng cửa giấy ‘kẽo kẹt’ mở đóng, sau đó lại an tĩnh như lúc đầu.
“Abarai-kun? Ơ?… Kuukyou, Abarai-kun đâu?”
“Hở? Em vừa ngủ gật, không để ý.”
[Đừng chết, Renji.]