Tác giả: Di Lệ
Tháp sám hối, ầm ầm rung động… Tựa như ánh sáng lan đến khắp thế giới. Ngọn tháp lung lay… Thứ không ngừng rơi là chúng ta hay bầu trời?
Một ngày đó, thời tiết vẫn tốt như thường. Bầu trời Seireitei xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng phủ xuống. Nhưng ở đội mười ba, không khí lại rất trầm trọng và khẩn trương.
Chính ngọ, ở đồi Sougyoku lập tức truyền đến tiếng sấm lớn, ‘Oanh’ một tiếng cùng linh áp che trời lấp đất, thiêu đốt không khí tĩnh mịch, nháy mắt quét qua toàn bộ Seireitei.
[Không ổn! Đã bắt đầu rồi sao?]
Ngẩng đầu nhìn về phía đồi Sougyoku, Kuukyou nhăn chặt mi. Bên tai là tiếng Kiyone và Sentarou hô to gọi nhỏ: “Đội trưởng! Còn chưa xong sao? Sắp bắt đầu xử tội rồi!”
“Kẽo kẹt…” Cửa phòng đội trưởng từ từ mở ra, khói trắng lượn lờ tràn ra tứ phía. Trên mặt Ukitake là sự mệt mỏi khó phát hiện, giọng nói lại nhẹ nhàng, “Xin lỗi, giải phong ấn khá tốn thời gian.”
[Có thể đuổi kịp nhỉ?]
Nghĩ như vậy, Kuukyou thả lỏng lại. Nhìn vũ khí dùng để phá hỏng Soukyoku trong tay Ukitake, cô sửa sang lại Asauchi bên hông, đi đến trước mặt đội trưởng, quỳ một gối xuống. Sợi tóc dài trượt xuống đầu vai, lộ ra cần cổ trắng nõn.
“Đội phó?” Kiyone và Sentarou lại trăm miệng một lời hét lớn, không hiểu gì nhìn cô, lại không dám tiến lên.
“Kuukyou?” Ukitake cũng chấn động, vội vàng nói, “Cháu đang làm gì vậy?”
“Đội trưởng,” Cô nhìn hắn, trịnh trọng nói, “Xin ngài nhất định phải cứu Rukia.” Dừng một chút, cô như là thở dài, khẽ cười lên, “Cháu còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết, cho nên… Tất cả nhờ ngài!”
Ukitake nhìn cô. Lần đầu tiên hắn thấy cô thỉnh cầu. Trong trí nhớ, Kuukyou là cô bé kiêu ngạo lại tuyệt không cao ngạo, cũng không dễ dàng cúi đầu, càng không dễ thỉnh cầu. Trước giờ cô đều biết rõ mình muốn gì, nên làm gì và làm thế nào.
Dù là trên trời hay dưới đất, vĩnh viễn đều đứng thẳng.
Hắn nâng tay xoa đầu cô, giọng nói mềm nhẹ và kiên định, “Yên tâm đi, Kuukyou. Chờ cháu về là sẽ thấy được Kuchiki.”
“Vâng, cảm ơn ngài, đội trưởng.” Cô ngẩng đầu tươi cười nhìn hắn, sạch sẽ thấu triệt như trăm năm trước, khoé mắt mang theo ánh lệ, “Vậy, cháu đi đây.”
“Ara ara, Kuukyou-chan tới muộn quá đi~” Vừa đến Seijoutouyorin đã nghe thấy giọng Kansai kỳ quái. Người đàn ông tóc bạc cười tủm tỉm đi tới, khoé miệng cong lên một độ cong quỷ dị.
Kuukyou nhìn hắn một cái, không nói gì, đi thẳng vào trong.
“Ara, Kuukyou-chan lờ anh làm anh đau lòng quá~” Ichimaru vuốt đầu, giọng nói chẳng có chút đau lòng nào cả.
“Được rồi, hai người đừng náo loạn nữa.” Giọng nam ôn hoà từ trong truyền đến. Trong bóng tối, người đàn ông tóc nâu từ từ đi ra, đôi mắt phía sau cặp kính đen trước sau như một mỉm cười, “Khách của chúng ta sắp đến rồi, Kuukyou đi ra đón trước giúp anh nhé.”
Kuukyou nhìn hắn, nụ cười xán lạn. Cô vui sướng đáp, “Được ạ!” Giọng nói thiên chân chỉ như đang trả lời câu hỏi ‘Hôm nay chúng mình đi đâu chơi?’. Cô chớp mắt, “Giờ em đi luôn?”
“Ừ.” Aizen gật đầu, sờ đầu cô, đôi tay vẫn dày rộng ấm áp, “Đi đi.”
Từng bước từng bước đi trong phòng nghị sự của hội đồng 46, sự nhàn nhã của thiếu nữ khiến người ta lầm tưởng nơi này là nơi tản bộ hoặc dạo chơi. Chỉ là dưới chân cô lại không phát ra một tiếng động.
Cách phòng nghị sự một hành lang, cô rốt cuộc dừng bước, nhìn thiếu nữ trốn sau nhìn về phía phòng nghị sự, hơi xuất thần. Mà bên trong phòng nghị sự là tiếng phẫn nộ, khiếp sợ chất vấn, “Kira?! Đây là do cậu làm ra? Hay là Ichimaru Gin?”
[Kira-san?]
Kuukyou giật mình.
[Vậy mà kéo cả anh ta vào? Chuyện xảy ra từ khi nào?]
Sau đó nghe tiếng bước chân của ba người vội vàng rời đi, Hinamori vốn trốn sau cửa đi ra, nhìn thảm trạng của phòng nghị sự mà cả người run rẩy, “Sao lại… Biến thành thế này… Rốt cuộc là… Sao vậy?”
Kuukyou từng bước đi đến phía sau cô ấy, dừng lại. Chần chờ, cuối cùng vẫn vươn tay vỗ vai cô ấy, “Này, chị Momo.”
Hinamori sửng sốt, đột ngột quay đầu, “Kuu… Kuukyou?”
“Hoan nghênh ghé thăm.” Cô mỉm cười, đôi mắt mèo vàng lục cong cong, “Có người muốn gặp chị đó!” Nói rồi, cô mở mắt, đôi mắt trong suốt ánh lên ảnh ngược khuôn mặt tái nhợt của Hinamori, “Đi theo em, chị Momo.”
“Nơi này là… Seijoutouyorin, khu vực sinh sống của hội đồng 46.” Hinamori đi theo vào đến nơi chần chờ, “Vì sao lại đưa chị đến đây, Kuukyou?”
“Hửm, em vừa nói rồi mà?” Kuukyou quay đầu lại, nụ cười vẫn tươi đẹp như cũ, “Có người muốn gặp chị nha.”
“Gặp chị?” Hinamori cuối cùng vẫn đi theo vào trong, lại có chút bất an đứng lại ở chỗ còn ánh sáng, kéo góc áo, lúng túng nói, “Nhưng mà, rốt cuộc là ai?”
Kuukyou dừng bước, lướt qua thiếu nữ nhìn về phía cửa, sau đó từ từ nở nụ cười, “Là người chị Momo rất muốn gặp! Chị xem, đằng đó đó!”
Hinamori nghi hoặc quay đầu.
Tựa như phối hợp với động tác của cô ấy, người đàn ông tóc nâu cao lớn cũng từ từ đi ra từ cánh cửa bên cạnh, “Đã lâu không gặp, Hinamori-san.” Giọng nói vẫn ôn hoà như thường. Chỉ là Kuukyou tinh tường nhận ra, đôi mắt nâu đó không có ý cười, lạnh băng hoang vu.
Đồng tử của Hinamori đột nhiên phóng đại, “Đội trưởng… Aizen?” Giọng cô ấy run nhè nhẹ, tựa như không thể tin người đứng trước mặt mình là đội trưởng mình ngày đêm thương nhớ, “Thật sự là… Đội trưởng Aizen sao?” Cô ấy lảo đảo đi về phía trước, duỗi tay túm lấy chiếc Haori màu trắng, nghẹn ngào nói, “Em cho rằng sẽ không còn gặp được ngài nữa!” Nước mắt tức khắc chảy xuống. Cô ấy vùi mặt vào lòng hắn, đôi tay nắm chặt vạt áo hắn, dùng sức tựa như giữ chặt cả thế giới của mình, tựa như chỉ cần buông tay là tất cả trước mắt sẽ hoá thành một giấc mộng.
“Xin lỗi, Hinamori-san.” Aizen vòng tay qua ôm vai cô ấy, ôn nhu nói, “Khiến em lo lắng. Em gầy đi chút rồi.”
Thấy Hinamori như vậy, Kuukyou nhíu mày, quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn lại.
“Kuukyou-chan không nhìn sao?” Giọng Ichimaru Gin đột nhiên nhẹ nhàng vang lên bên tai, nghe lại cực kỳ không chân thực.
Kuukyou nhìn hắn một cái, “Cũng không phải là xem diễn, thật là!”
Ichimaru Gin nhìn cô, tựa như muốn nói gì đó, vừa mở miệng, lại nghe tiếng cáo biệt tàn nhẫn mà nhẹ nhàng của Aizen bên kia vang lên, “Vĩnh biệt.”
‘Phốc’ cùng với tiếng đâm thủng, Hinamori khiếp sợ nhìn Zanpakuto đâm xuyên qua cơ thể mình, nhìn đôi tay đầy máu, chỉ cảm thấy đau đớn như trời sập, “Đây là… Cái gì?” Cô ấy ngẩng đầu nhìn Aizen, người đàn ông đó cũng nhìn cô ấy, lại tựa như chỉ đang nhìn một con kiến nhỏ bé.
Sau đó, cô ấy ngã mạnh xuống đất. Máu tươi từ miệng vết thương chảy xuôi, nhiễm đỏ sàn nhà. Đôi đồng tử đen tan rã.
Aizen không hề nhìn lại, quay đầu nói, “Đi thôi, Gin, Kuukyou.” Sau đó đi ra ngoài.
“Vâng, đội trưởng Aizen.” Ichimaru đáp, đi theo ra ngoài, còn không quên nhắc nhở Kuukyou bên cạnh, “Đi thôi nào, Kuukyou-chan~”
Kuukyou từ từ ngẩng đầu lên, khoé miệng là một nụ cười kì lạ, “Vâng.”
Mới ra khỏi toà tháp trắng, một linh áp quen thuộc đã ập tới.
“Kuukyou? Ichimaru? Còn có… Aizen?!” Thiếu niên không dám tin, “Vì sao các người lại ở đây?”
“Chào, Hitsugaya-san.” Aizen nâng tay chào hỏi cậu, nhìn không ra chút dị thường. Sau đó nghiêng đầu nói với Ichimaru, “Về sớm hơn dự đoán của ta.”
“Xin lỗi, tôi đã quá đề cao khả năng đánh lạc hướng của Izuru.” Gin sờ sờ đầu, nhẹ nhàng bâng quơ như đang nói thời tiết hôm nay thế nào.
“Các người… đang nói gì vậy?” Toushirou cau chặt mày, đôi mắt lam đã mãnh liệt sóng gió. Cậu nhìn Kuukyou, thiếu nữ dịu ngoan đứng bên người Aizen, cúi đầu, biểu tình bị mái tóc trắng bạc che đi, đen tối không rõ.
“Bọn ta chỉ đang phân tích kế hoạch thôi.” Aizen như nghe được chuyện buồn cười, cười nhạt, từ trên cao nhìn xuống, “Phân tán sự chú ý của kẻ địch không phải là chiến thuật cơ bản nhất sao?”
“Anh nói sao? Kẻ địch?” Toushirou phẫn nộ trừng hắn, rống giận, “Hinamori ở đâu?”
Lúc này, một giọng nữ đột nhiên xuất hiện ở cửa, một thiếu nữ tóc đen sau đó thở hồng hộc chạy đến, “Tối đó đến muộn, nhưng lần này đuổi kịp rồi! Hitsugaya-kun, cậu chạy nhanh quá!” Sau đó giọng nói ngừng lại, bỗng trở nên kinh ngạc, “Shitsusaku-san?!”
“Lại có khách tới sao? Hôm nay thật náo nhiệt mà! Cô bé này không thấy kỳ quái vì sự xuất hiện của ta sao?” Aizen cười như không cười nhìn Kuchiki một cái, thần sắc trong mắt lại là khinh thường, “Thật thú vị! Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Ách…” Kuchiki Kaori run run, lùi ra sau Toushirou vài bước, nỗ lực tránh đi tầm mắt của Aizen.
Mà Toushirou hiển nhiên đã sớm không còn chú ý tới cô ấy, phẫn nộ gầm nhẹ, “Trả lời tôi! Hinamori đang ở đâu?!”
[Đối với Toushirou mà nói, chị Momo vẫn luôn quan trọng nhất nhỉ?]
Tiếng thiếu niên tức giận vang lên, Kuukyou lặng lẽ cong khoé môi, thử lộ ra một nụ cười, nhưng đến bên môi, cuối cùng vẫn là chua xót.
Cùng lúc đó, một trận gió từ bên người xẹt qua, Toushirou đã xuất hiện trong tháp, sau đó là tiếng nói run rẩy của cậu, “Hina… Mori….”