Tác giả: Di Lệ
Aizen, Ichimaru, Tousen làm phản, trốn đến Hueco Mundo.
Ngày đó, tà dương như máu. Soukyoku tan tành, giống như sự bình tĩnh đã bị xé nát của Seireitei.
Toàn bộ sự thật, nháy mắt sụp đổ.
Nhưng thời gian sẽ mãi trôi, không dừng lại vì bất cứ ai.
Bóng đêm tịch liêu, tiếng côn trùng kêu vang.
Trong đội xá đội bốn, Kotetsu Isane nửa đêm bừng tỉnh, không thể đi vào giấc ngủ, định đi đến đình viện, lại gặp Unohana mãi từ sau trận chiến chưa về.
Người phụ nữ dịu dàng ngồi trên sàn nhà, tay nâng trà lạnh, yên lặng thản nhiên nhìn cô, “Isane, lại gặp ác mộng sao?”
“À à, dạ…” Isane ấp úng ngượng ngùng, sau một lúc mới đáp, “Đội trưởng, ngài về rồi.”
Unohana nhẹ nhàng cười rộ lên, mái tóc dài đen nhánh dưới ánh trăng, “Lại đây ngồi một lát đi, Isane.”
“À, dạ.” Ngồi xuống một bên, Isane chần chờ mở miệng, “Đội trưởng Kuchiki, đội trưởng Hitsugaya, đội phó Shitsusaku, họ…”
“Đội trưởng Kuchiki và đội trưởng Hitsugaya đã ổn rồi.” Unohana nâng chén trà, ngẩng đầu nhìn trăng, biểu tình điềm đạm, lại ẩn ẩn mang theo thương xót, “Còn đội phó Shitsusaku… Đứa bé ấy đã bị phá nát Saketsu và Hakusui, tuy miễn cưỡng giữ được tính mạng, lại đã không còn khả năng khôi phục linh lực. Hơn nữa, hiện tại, ý muốn sống của em ấy nhạt nhoà, còn có tỉnh hay không… Chưa biết được.”
“Sao lại như vậy….”
“Đừng lo lắng, Isane. Sẽ tốt lên thôi.”
Cùng lúc đó, tại cung điện ở Hueco Mundo.
Aizen ngồi trên đài cao, trong tay nắm một quả cầu phát sáng, biểu cảm khó lường.
“Ara, đội trưởng Aizen, muộn vậy rồi còn không ngủ sao?” Đại điện tĩnh mịch bỗng vang lên một giọng nam, Aizen hơi ngước mắt, vừa lúc thấy người đàn ông tóc bạc từ bóng tối đi ra, “Có việc gì, Gin?”
Gin gãi tóc, cười nói: “Đội trưởng Aizen có khách nha~”
“Hửm?” Aizen lười nhác ngồi thẳng dậy, khuôn mặt mang theo chút hứng thú, “Ai?”
Vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa đại điện, như ẩn như hiện, tựa như khoác một lớp lụa mỏng, lại tựa như hình ảnh phản chiếu. Người nọ từ từ ngẩng đầu, mái tóc đỏ dài, giọng nói trong sáng mà quỷ mị, “Ta là ai, mi không cần biết, mi chỉ cần biết, ta đến giao dịch với mi.”
“Có ý tứ đấy.” Aizen cười nhẹ, tâm tình có chút suиɠ sướиɠ, “Giao dịch gì? Không ngại lắng nghe.”
“Ta có một đồ vật, có thể khống chế người mi muốn khống chế, bất luận là ai. Ta có thể tặng nó cho mi, nhưng cái giá là, tính mạng của một người.”
“Hửm? Sao mi nghĩ ta sẽ dùng nó?”
“Hừ, ta không quản những cái này, nhưng mà thứ này với đám có bản chất là loài người – ví dụ như chủng tộc của bọn mi, vẫn có sự dụ hoặc trí mạng.”
“Loài người?” Aizen híp mắt, giọng nói trầm thấp, “Như vậy mi không phải con người?”
“Ta đã nói rồi, chuyện này mi không cần biết. Ta chỉ cần đáp án. Mi có muốn giao dịch hay không?”
Đôi mắt nâu từ từ đảo qua, “Mi muốn mạng ai?”
“Tên nó ở nơi này hẳn là – Shitsusaku Kuukyou.”
“Hừm?” Ngón tay đặt trên tay ghế từ từ gõ, từng nhịp một, Aizen tựa như đang tự hỏi, một lúc sau thì nói: “Được. Ta đồng ý với mi.”
“Hừm, vậy là được rồi.” Người nọ nói vậy, duỗi tay ném, một viên đá quý màu đỏ bay thẳng vào lòng Aizen, “Chính nó, tên là ‘sát sinh thạch’. Chỉ cần linh hồn có du͙ƈ vọиɠ, sẽ không thoát được sự khống chế của nó. Ta đã thêm chú ngữ lên nó, nó sẽ nghe lời mi nói. Còn cách sử dụng, cấy nó vào cơ thể đối phương, bình thường sẽ không bị phát hiện, khi mi muốn sử dụng, chỉ cần gọi tên thật của đối phương là được.”
“Tên thật?”
“A, ở thế giới của bọn mi, hẳn nên gọi nó là tên đầy đủ nhỉ, ví dụ như, Aizen Sousuke.” Người nọ cong môi, nụ cười kiêu ngạo và ngạo nghễ, “Vậy, giao dịch hoàn thành, ta chờ tin tốt của mi.”
Vừa dứt lời, hình ảnh ở đại điện đột nhiên biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện. Aizen rũ mắt nhìn viên đá quý đỏ tươi trong tay, đôi mắt sâu thẳm.
Gin lười nhác dựa vào tường, như lơ đãng nói: “Đội trưởng Aizen thật xấu nha~ Rõ ràng Kuukyou-chan đã bị ngài gϊếŧ chết rồi~”
“Gin, đừng nói với ta là cậu không phát hiện, ta chỉ phá huỷ Saketsu và Hakusui của con bé thôi.”
“Ara, nhưng phá huỷ chúng, cách cái chết cũng không còn xa, không phải sao?”
Aizen cũng không tiếp lời, ngược lại nhìn chằm chằm hai viên đá quý trong tay, rũ mắt, khoé miệng vẫn là nụ cười không chút tình cảm. Thật lâu sau mới nói, “Cũng phải.”
Đội mười ba. Ugendou.
Trời đã sáng choang, toàn bộ tai hoạ sau một đêm đã lắng xuống. Ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ rộng lớn bên ngoài, sóng nước lấp lánh.
Ukitake ngượng ngùng sờ đầu, cười nói: “Sáng sớm đã gọi cậu đến, ngượng quá, Kaien.”
“À, không sao.” Nâng chén trà, Kaien chớp mắt hỏi, “Nhưng đội trưởng… À không, đội trưởng Ukitake tìm tôi có việc gì?”
Ukitake thở dài, thần sắc trịnh trọng, “Hôm qua ở Soukyoku, ít nhiều nhờ cậu và Kuukaku hỗ trợ, linh lực của cậu hẳn đã khôi phục rồi đúng không, Kaien?”
Kaien gật đầu đáp, “Đúng vậy.”
“Một khi đã vậy,” Ukitake đưa môt phong thư qua, “Đây là Kiyone phát hiện trong phòng Kuukyou tối qua, tuy là thư cho tôi, nhưng vì cũng liên quan đến cậu, nên tôi nghĩ vẫn nên để cậu đọc cho thoả đáng.”
“Thư của Kuukyou?” Kaien nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn vào mắt Ukitake, lại vẫn duỗi tay nhận. Nhanh chóng đọc qua, thần sắc hắn cứng lại, đột nhiên không thể khống chế hét lên, “Đây là… Con nhóc kia! Quả nhiên là nó làm như vậy!”
“Cho nên…” Ukitake lắc đầu, mặt mang theo không đành lòng, “Nghe đội trưởng Unohana nói, Kuukyou sau này chỉ sợ sẽ không thể khôi phục linh lực, nếu đây là nguyện vọng của con bé… Kaien, về đội mười ba tiếp tục làm đội phó đi.” Dừng một chút, hắn bất đắc dĩ cười, “Đội trưởng như ta thật là… Năm lần bảy lượt không bảo vệ được đội viên của mình.”
“Đừng nói vậy, đội trưởng!” Kaien vội ngắt lời hắn, có chút bất mãn chỉ ra, “Đây không phải lỗi của đội trưởng, là do chúng tôi quá tuỳ hứng!” Hắn cong lưng, cung kính hành lễ, “Tôi cũng vậy, Kuukyou cũng vậy, toàn gây chuyện cho đội trưởng. Thật sự xin lỗi!”
“Không cần đa lễ như vậy, Kaien. Vậy đáp án của cậu là?”
“Thật là không còn cách nào, tôi cố về thôi!”
“À, vậy sao! Vậy thật quá tốt! Phiền cậu rồi, Kaien.”
“Ngài cần gì phải khách khí với tôi chứ, đội trưởng.”
Khu cứu hộ đội bốn.
Nơi xa không ngừng truyền đến tiếng hét ầm ĩ, mà nơi này lại yên tĩnh dị thường. Hành lang trống rỗng không một bóng người, dù ngẫu nhiên có người đi qua, cũng sẽ nhẹ chân bước đi. Có lẽ vì nơi này cách phòng bệnh thường quá xa, dù sao, đây cũng là phòng chăm sóc đặc biệt.
Kuchiki Kaori khoanh tay dựa cửa, đôi mắt rũ xuống nhìn về phía cô gái đeo mặt nạ thở đang nằm trên giường bệnh.
Mái tóc trắng bạc dài xoa tung trên giường, lẫn với màu trắng của chăn đệm. Khuôn mặt trắng bệch khiến người ta sợ hãi.
Hôm qua, cô tận mắt thấy cô ấy bị Aizen đâm trọng thương, lại không biết sau đó người này còn tiếp tục chiến đấu ở Soukyoku. Mà đội trưởng Hitsugaya vì cứu cô ấy cũng bị Aizen đâm trọng thương.
Tất cả, đã thoát khỏi quỹ đạo ban đầu. Hoặc nói, đây mới là quỹ đạo thật sự. Kuchiki nhíu mày, ngước mắt nhìn bóng con chim nhỏ bay vụt qua ngoài cửa sổ. Bầu trời Seireitei vẫn xanh thẳm tươi đẹp như trước.
Cô không thể ngăn cản Hitsugaya chạy đến Soukyoku, lại bị đội trưởng Unohana giữ lại. Nhìn thiếu nữ nằm trong vũng máu, tuy cô thấy không đành lòng, nhưng nghĩ đến cô ấy đã huy đao với Hitsugaya, lại cảm thấy phẫn nộ. Lúc ấy, Kotetsu Isane đã kết thúc bakudou, đội trưởng Unohana ngồi xổm xuống kiểm tra cho Hinamori đã ngất xỉu, lại đột nhiên nhăn mi, vẻ mặt nghi hoặc.
Cô cúi đầu nhìn lại, không nhìn ra điều gì dị thường ở Hinamori. Nhưng giây tiếp theo, ‘bụp’ một tiếng, đoàn khói từ đâu toả ra, sau khi khói tan, nơi Hinamori vốn nằm chỉ còn lại một hình người giấy màu trắng, thậm chí máu cũng không lưu lại!
Cô khiếp sợ mở to mắt, dò hỏi nhìn đội trưởng Unohana, lại thấy cô ấy một bộ không nghĩ ra, “Đây là… Cái gì?” Vừa hỏi ra miệng, cô nhớ lúc trước vừa đến Soul Society, cũng có người từng dùng thức thần đưa cho cô một phần tư liệu cá nhân của Kuchiki Kaori. Thức thần đó cũng biến mất trong sương khói như vậy. Chẳng lẽ là…
Mà gần như đồng thời, giọng nói hoảng sợ của Isane vang lên, “Linh áp của đội phó Shitsusaku…. Biến mất?!”
Từ hồi ức tỉnh lại, Kuchiki ngồi dậy đi đến mép giường, nhìn khuôn mặt ngủ say yếu ớt của thiếu nữ, biểu cảm nghiêm túc.
Tuy đội trưởng Unohana từng nói, cô ấy tỉnh sẽ giải thích được rất nhiều chuyện, nhưng mà… Không ai biết cô ấy có còn tỉnh lại hay không.
Này, Shitsusaku-san, cậu mau tỉnh lại đi chứ!
Cuộc cạnh tranh của chúng ta vẫn chưa có kết quả đâu, cậu cứ ngủ say như vậy, tôi sẽ không thừa nhận sự thật là ‘mình đã thua rồi’ đâu!
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn hoà, “Lục tịch Kuchiki? Tới thăm đội phó Shitsusaku sao?”
Kuchiki vội vàng khụt khịt chút, giấu đi sự chua xót, lúc này mới xoay người sang, thấy Unohana đang đi từ ngoài vào, “Đội trưởng Unohana.”
Đôi mắt hơi đỏ của thiếu nữ lặng lẽ dời qua, Unohana cười, đi đến bên kia giường, kiểm tra như thường lệ, “Vẫn không có phản ứng.”
Kuchiki mím môi, cuối cùng hỏi, “Shitsusaku-san… Sẽ tỉnh lại chứ?”
Dừng một chút, Unohana ngồi dậy, mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Ừ. Nếu em ấy nguyện ý.”