Tác giả: Di Lệ
“Ọc ọc…”
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng vang nhỏ cũng trở nên cực kỳ rõ ràng. Toushirou không tự giác giật giật khoé mắt, thất bại thở dài, “Em…”
Kuukyou dựa vào lòng cậu, ngượng ngùng ngẩng đầu lên, thè lưỡi, “Em đói, Toushirou…”
Một chữ thập đỏ lập tức nhảy ra, cậu buông tay, khoanh tay ôm ngực, liếc xéo cô một cái, khoé mắt lại giật, “Em… Chưa ăn cơm chiều đúng không?”
“À…” Kuukyou cười ngây ngô, gãi tóc, “Vốn định đến chỗ anh Kaien cọ cơm, nhưng vì nghe chuyện Toushirou nên em lập tức chạy tới. Nếu không có việc gì nữa…” Động tác bất ngờ dừng lại, nụ cười trên mặt cũng đột nhiên biến mất. Cô rũ mắt, từ từ lùi lại hai bước, cong môi gợi lên một nụ cười nhạt, mắt lại không biết nhìn đi đâu, “Vậy, em về trước.”
“Chờ đã.” Toushirou tiến lên một bước, giữ chặt tay cô, nhăn mày lại, trong mắt là tìm tòi nghiên cứu, “Em đột nhiên… Làm sao vậy?”
Thiếu nữ cúi đầu, nhẹ lắc lắc, vẫn cười, “Cũng không có gì đâu. Chỉ là… Không biết phải đối mặt với Toushirou thế nào thôi.”
Tay cứng đờ, đôi mắt xanh lam hơi trợn to, Toushirou cau mày, khó hiểu lẩm bẩm, “Kuukyou… Em…”
Kuukyou cúi đầu nhìn xuống đất, chính cô cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại trở nên kỳ quái như thế. Chẳng qua vừa rồi trong đầu đột nhiên nhớ đến Seijoutouyorin, nơi đó cũng kết băng như nơi này, cũng sương mù dày đặc tràn ngập, khiến tâm tình của cô chẳng hiểu sao lại hạ xuống.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô nghĩ cô đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận trong bảy ngày khôi phục linh lực ấy, nhưng giờ đối mặt với Toushirou, không hiểu vì sao lại chẳng còn chút sức lực. Cô biết tỉnh lại phải đối mặt với tất cả, cô cũng nghĩ mình đã chuẩn bị tốt, nhưng vì sao… Lúc thấy Toushirou lại lùi bước?
“Xin lỗi.”
Ơ?
Còn chưa đợi cô nghĩ xem nên nói gì, Toushirou đã lên tiếng. Kuukyou bỗng ngẩng đầu, thấy thiếu niên cúi đầu, ngoảnh mặt sang một bên, đôi mắt xanh lam lấp lánh, “Lúc ấy, ở Seijoutouyorin… Xin lỗi vì đã không tin em đến cuối cùng.”
Cậu nói, xin lỗi vì đã không tin cô đến cuối cùng.
Chỉ một câu như vậy, nước mắt bỗng tràn mi. Từ trước tới giờ, cô vẫn nghĩ chỉ cần bảo vệ thật tốt những người quan trọng, dù có thế nào cũng không sao cả, dù rơi vào bóng tối, cũng không phải buông bỏ cuộc sống. Nhưng tới giờ mới hiểu được, nguyện vọng đơn giản nhất của cô chẳng qua là ở lại bên cạnh Toushirou mà thôi.
Chỉ là muốn ở bên cậu, thấy cậu cười, nghe cậu gọi tên cô, trở thành nước mắt của cậu.
Toushirou từ từ quay đầu lại, ánh mắt nhu hoà đi. Cậu nhẹ nhàng nâng tay xoa mặt cô, lau đi những giọt nước mắt lăn dài, “Ngu ngốc, khóc cái gì chứ.”
“Không biết, em cũng không biết…” Kuukyou mở to mắt nhìn cậu, mặc kệ nước mắt không ngừng rơi, “Chỉ là rất muốn khóc, nước mắt chảy mãi không hết. Toushirou, bốn mươi năm qua, em vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc việc mình làm có đúng hay không, rõ ràng biết tất cả, nhưng lại chẳng thể nói gì… Người đó quá mạnh… Em sợ, sợ đến cuối cùng mình chẳng thể làm gì. Em không nhìn thấy được ánh sáng phía trước, không thấy được lối ra của con đường này… Cho nên, em vẫn luôn tự nhủ đừng sợ, đừng quay đầu lại, đừng mê mang… Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải em… Sẽ càng ngày càng cách xa Toushirou…”
Động tác của thiếu niên cứng đờ, sau đó thật cẩn thận nâng mặt cô lên, nhìn thẳng cô nói: “Vậy nên, em… Một mình…Chống đỡ bốn mươi năm?”
Cô không trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào. Toushirou tựa như tức giận, lại cũng không phải tức giận. Cô không nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt ấy, nó đã trở nên sâu như biển rộng.
Cậu thở dài một tiếng, cúi đầu chống trán cô, đôi mắt hơi rũ xuống, đôi tay vẫn ôm má cô, “Em quả là đồ ngốc.”
Kuukyou không chớp mắt nhìn Toushirou, gương mặt không ngừng nóng lên. Cảm xúc trên trán mềm mại thoải mái, độ ấm hoà vào nhau, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu phả lên da thịt.
Bên tai là giọng nói của thiếu niên, thấp thấp, mang theo mềm mại thường ngày không có, lại kiên định dị thường. Cậu nói – “Em chưa bao giờ cô độc. Anh vẫn luôn ở đây.”
Đi theo Toushirou lên tầng, Kuukyou mới biết cậu và Rangiku tạm thời đang ở nhà một người bạn lúc trước đến Soul Society cùng Kurosaki Ichigo – Inoue Orihime.
Đi tới cửa, cửa phòng bị kéo mạnh ra, Rangiku hình như đang vội ra ngoài, thấy hai người họ thì ngẩn người nửa ngày, nhìn Kuukyou rồi lại nhìn Toushirou, dùng sức chớp mắt, bấy giờ mới tìm lại được giọng nói của mình, “Đội trưởng… Rốt cuộc chuyện này là sao vậy chứ?”
Toushirou không kiên nhẫn nhíu mày, ném cho Kuukyou ánh mắt ‘Tự giải thích’, trực tiếp đi vào cửa, “Hỏi em ấy đi.”
“Hả?” Rangiku lại sửng sốt, sau đó hét to, “A, vậy đây là Kuukyou thật sao?”
Kuukyou đứng ở cửa, ngẩng mặt cười với cô ấy, “Vâng, chắc chắn không giả nha!”
“Em…” Thấy thiếu nữ mặc shihakusho màu đen, Rangiku vô cùng kinh hỉ, “Linh lực của em cũng khôi phục rồi?”
“Vâng vâng, đúng thế đó.” Kuukyou gật đầu, sau đó nhón chân ôm cô gái trước mặt, “Em về rồi, xin lỗi vì đã làm chị lo lắng, chị Rangiku.”
“Đồ ngốc.” Nụ cười trên mặt bất giác nhu hoà, Rangiku hung hăng xoa đầu thiếu nữ, sau đó cười lớn, “Về là tốt rồi. Được rồi, mau vào đi!”
Tuy còn rất nhiều chuyện chưa giải thích rõ ràng, nhưng vì trời đã khuya, Kuukyou đành vừa ăn cơm vừa giải thích sơ qua một lượt, tình hình cụ thể thì ngày mai mọi người tập hợp rồi nói.
Nhà Inoue chỉ có hai phòng ngủ, nhưng vì Inoue và Rukia đã cùng về Soul Society luyện tập, nên vốn dĩ Kuukyou có thể ở phòng Rangiku và Inoue. Nhưng mà Rangiku lại ném lại một câu, “Ôi, mệt chết chị, chị đi ngủ trước đây. Kuukyou ở cùng phòng đội trưởng bên kia đi.” Sau đó không chút khách khí đóng cửa phòng lại, bỏ mặc Kuukyou và Toushirou ở ngoài nhìn nhau.
Kuukyou thầm trợn trắng mắt, nhưng thấy Toushirou có vẻ rất mệt, cũng không tiện nói gì nữa. Có lẽ vì trước đó quá để tâm thân phận của kẻ giả mạo kia, nên Toushirou không ngủ ngon, vừa trải đệm chăn xong đã nằm xuống ngủ say.
Kuukyou nằm trên giường lăn lộn qua lại hồi lâu, nhưng vẫn chẳng ngủ được. Phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt, còn có ánh đèn vàng cam chiếu qua màn cửa vào phòng.
“Em chưa bao giờ cô độc. Anh vẫn luôn ở đây.”
Trong đầu không ngừng vang lên những lời này, cô nghiêng người, nhìn Toushirou đang ngủ dưới đất, trong lòng có cảm xúc gì đó nảy lên. Dường như cậu ngủ rất say, biểu cảm điềm tĩnh đạm nhiên, ngay cả hàng mày thường nhăn lại cũng giãn ra.
Do dự hồi lâu, Kuukyou lặng lẽ đứng dậy, mở cửa ra ngoài. Cô thật sự không rõ vì sao mình lại mất ngủ, nên ra ngoài hít thở không khí thì tốt hơn.
Tuy cũng không phải chưa từng tới Karakura, nhưng đây là lần đầu tiên cô an tĩnh ngắm nơi này lúc ban đêm. Thành phố này ban đêm rất yên lặng, không có ồn ào náo động của trần thế, chỉ còn ngọn đèn điện và bầu trời đầy sao. Cách đó không xa là một con sông rộng, từ nơi này nhìn lại, sóng nước sóng sánh tựa ngân hà, uốn lượn vòng quanh toàn bộ Karakura.
Kuukyou ôm gối ngồi trên nóc nhà, ngơ ngác dùng hai tay chống má, ngáp một cái. Gió đêm khá lớn, thổi lên người lành lạnh, lại khiến đầu óc tỉnh táo hẳn.
Chuyện nên làm đã làm xong nên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Cô nhớ lúc trước Gin từng nói “Nếu đã không thể có được, vậy không bằng buông tay sớm, lúc còn có thể buông tay.” Nhưng giờ cô có phải đã không cần buông tay nữa rồi không?
Một chiếc áo bất ngờ ụp lên đầu, Kuukyou sửng sốt một lát rồi mới phản ứng lại, nhìn thứ trùm lên mình. Đó là một chiếc Haori màu trắng.
Một tiếng cộp rất nhỏ vang lên trên nóc nhà, thiếu niên tóc bạc ngồi xuống bên cạnh, ngáp lớn một cái, không kiên nhẫn gãi đầu, “Hơn nửa đêm rồi, đừng có mà để bị cảm lạnh, đồ ngốc.”
Khoác chiếc áo lên người, Kuukyou nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Toushirou này, có thể hỏi anh một chuyện không?”
Thiếu niên nhíu mày, có vẻ hơi bất mãn với kiểu ấp a ấp úng của cô, “Chuyện gì?”
“…… Toushirou có thích ai không?”
Không khí xung quanh yên tĩnh hẳn lại. Tiếng gió thổi, tiếng côn trùng kêu tựa như cũng tan biến.
Kuukyou nhìn Toushirou kinh ngạc quay đầu lại, tầm mắt thẳng tắp đón nhận. Cô cũng không biết mình muốn nghe được đáp án thế nào, chỉ là muốn biết, muốn nghe chính cậu trả lời, dù là chặt đứt niệm tưởng cũng tốt.
Cô cười cười, cố để biểu cảm của mình nhìn nhẹ nhàng đi đôi chút.
Đôi mắt xanh lam nhìn mặt cô chằm chằm một lát, mang theo tìm tòi nghiên cứu và một thứ gì đó khác, nhưng nhiều nhất vẫn là kinh ngạc. Thiếu niên đỏ mặt, sau đó quay phắt đầu đi, rũ mắt nhẹ nhàng nói “Có.”
Kuukyou không nói gì, dừng một lát, dời mắt từ khuôn mặt đỏ ửng của thiếu niên lên bầu trời rộng lớn, giọng nói thấp thấp tựa như thở dài, “Không biết là ai vậy?”
Lồng ngực tựa như có gì đó dâng lên, lại tựa như chẳng có gì cả, cô cứ như vậy phát ngốc, bất ngờ một đôi tay duỗi lại xoay đầu cô qua.
Kuukyou còn chưa kịp phản ứng, đã thấy khuôn mặt quen thuộc phóng đại trước mắt, kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó cảm giác được xúc cảm mềm mại lướt qua môi, đầu lập tức nổ bùm, trống rỗng.
Toàn bộ quá trình không tới vài giây, lúc phản ứng lại, Toushirou đã đứng lên. Cô ngơ ngác duỗi tay xoa miệng mình, cảm giác có chút kỳ quái, như là sắp bốc cháy rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn Toushirou. Thiếu niên đứng bên người cô, xoay mặt không biết đang nhìn đi đâu, sườn mặt đỏ như ráng chiều hoàng hôn. Cậu ho nhẹ một tiếng, sau đó đi xuống tầng, “Về thôi.”
Vì chuyện đêm qua, Kuukyou thức trắng đêm, mãi đến khi hơi buồn ngủ thì trời đã sắp sáng.
Nghe được tiếng Toushirou rời giường, cô lập tức cứng còng cả người, còn chưa nghĩ xem nên làm gì, đã nghe được giọng nói lạnh lạnh mang theo không kiên nhẫn của thiếu niên: “Tỉnh rồi thì đừng có giả vờ ngủ.”
Thật ra cô có ngủ được đâu!
Bất đắc dĩ bò dậy, Kuukyou ngượng ngùng cười hai tiếng, “Chào buổi sáng, Toushirou.”
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô, khinh thường nhướn mày, “Cười ngu ngốc như vậy, lúc ngủ đâm hỏng đầu à?”
[Ớ…]
Kuukyou nghẹn, sau đó không cam lòng hét to, “Còn lâu ấy!”
[Thật ra, không thay đổi cũng được, không phải sao.]