Chap 11
Hôm sau là thứ 7, nên không đi học. Từ tối qua đến giờ, sau khi về nhà tụi nó cứ nhốt mình trong phòng. Chắt do bị ảnh hưởng tâm lí. 3 chiếc điện thoại cứ reo liên tục nhưng chẳng ai chạm vào.
Không biết đã có bao nhiêu cuộc gọi bị nhõ từ bọn hắn rồi. Các anh sợ tụi nó sẽ suy nghĩ vẫn vơ mà làm chuyện không hay.
Tính… tong… chuông cửa vang lên. 1lần… 2lần… 3lần không ai ra mở cửa.
Không chờ được nữa, bọn hắn định phá cửa nhưng khi chạm vào thì nó tự mở vì cửa không khóa.
Vào trong, Tiểu Đan từ trên lầu bước xuống, mặt phờ phạt, không chút sức sống.
– các anh vô đây bằng cách nào??_ không ngạc nhiên lắm khi thấy 3 anh có mặt trong nhà mình.
– cửa không khóa nên…_ Tuấn Anh trả lời.
– 2 người kia đâu???_ Anh Kiệt lên tiếng hỏi
– trên phòng!_ câu trả lời ngắn gọn, cô bước lại ngồi xuống ghế sô pha
– tôi muốn gặp Tiểu An/Tiểu San_ Tuấn Anh và Anh Kiệt đồng thanh lên tiếng. Tiểu Đan nhìn họ hồi lâu rồi lên tiếng.
– Tiểu San phòng đầu bên phải, Tiểu An phòng thứ 2.
Nghe xong 2 anh bước lên lầu. Còn lại cặp đôi Hàn Phong và Tiểu Đan dưới nhà.
– cô.. cô… tôi_ Hàn Phong ấp úng không biết nói gì. Còn Tiểu Đan thì cuối mặt im lặng, không khí có vẻ ngượng ngùng không tự nhiên cho lắm
– xin lỗi/ cám ơn!_ đồng thanh lên tieng. 2 người ngước lên nhìn nhau.
– xin lỗi đã đưa cô đến nơi đó!
– cảm ơn đã cứu tôi!
– ừ…
– cô không sao chứ, tôi thấy sắc mặt cô không tốt
– đói_ câu trả lời suýt làm anh bật cười.
– chúng ta đi mua gì đó đi!_ Hàn Phong đề nghị.
– chúng ta?
– ừ tôi không biết cô thích ăn gì!
– ừm!
họ rời khỏi nhà và đi mua đồ ăn. Để xem 2 anh kia như thế nào rồi. Ôi nhìn kìa, rất giống nhau, họ đứng trước cửa, giơ tay lên rồi bỏ xuống (bài đặt xạo xạo, thường ngày cặp biết bao em) , hồi lâu 2 anh hít một hơi dài và gỡ cửa.
– ….im lặng
Đánh liều tự mở cửa và bước vào luôn.
vừa mở cửa, nhìn vào thì Tuấn Anh ngẩn tò tè ra khi thấy Tiểu An đang cuộn tròn trong chăn mà ngủ. Gương mặt cô lúc ngủ như một thiên thần, hiền dịu và nhẹ nhàng. Tuấn Anh đứng ngơ ra đó gần 1″, sau đó bước lại cạnh giường, ngồi xuống mà ngắm người đẹp thoải mái.
Một hành Động làm Tuấn Anh hết sức bất ngờ, Tiểu An dùng tay kéo anh xuống nằm bên cạnh và quàng tay và chân sang ôm anh như một chiếc gối ôm.
– đừng!!!_ bỗng nhiên Tiểu An la lên mở mắt ra thở hồng hộc. Chắt vừa gặp ác mộng.
– Á…_ cô bụm miệng, người nằm bên cạnh cô là Tuấn Anh – một người con trai.
– cô gặp ác mộng à?_ Tuấn Anh không quan tâm đến sự ngạc nhiên của cô mà lo lắng vì trán cô lấm tấm mồ hôi.
-….gật đầu… sao anh lại ở phòng tôi
– quên nó đi! Qua hết rồi!_ anh cất giọng ân cần, dùng một tay kéo đầu cô dựa vào ngực mình. Chẳng biết sao mà Tiểu An không phản ứng, cô bất Động như người máy làm theo Tuấn Anh. Nhắm mắt cảm nhận cái cảm giác lạ nhưng dễ chịu lúc này.
– Tuấn Anh…
– hử???
– đói bụng!_ nhìn Tiểu An như một chú cún con, cô ngước mặt lên, chớp chớp mắt nói. Cái này là sử dụng vũ khí đặc biệt của mình nè.
– xuống dưới nào? kiếm gì ăn đã, tôi cũng chưa ăn!_ nói xong Tuấn Anh kéo tay cô bước xuống giường. Nhưng Tiểu An vẫn ngồi đó nhìn anh bằng ánh mắt lạ.
– sao vậy?_ anh thắc mắc, ngồi xuống nhìn cô hỏi
– cõng…
– haizz… lên!!!_ không biết ai trả thù ai mà sao giờ nghe lời răm rắp vậy nè.
…..
Anh Kiệt ơi còn anh có dại gái vậy hôn.
Anh Kiệt vừa bước vào phòng nhìn quanh không thấy Tiểu San đâu cả, sau đó điều làm anh hốt hoảng là Tiểu San đang trèo lên bệ cửa sổ, 2 cánh cửa mở toang.
– Tiểu San!!cô xuống đi, có chuyện gì từ từ giải quyết đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ!_ Anh Kiệt bay lại kéo cô xuống, miệng thì hoạt Động hết công suất
– buông tôi ra!!!_ Tiểu San giằng tay, lên tiếng sau vài giây bất ngờ.
– không!!! Nghe tôi đi, đừng làm chuyện dại dột_ Anh Kiệt tiếp tục nói tay vẫn giữ chạt cô
– bỏ ra mặc kệ tôi!_ Tiểu San la lên
– làm sao mặc kệ được, cô đang là người yêu của tôi đó_ Anh Kiệt vẫn kiên quyết không để Tiểu San làm liều. Anh bế cô xuống bằng mọi cách.
– bỏ tôi ra, làm gì vậy, làm cái gì vậy??? Sợi dây chuyền của tôi rớt ngoài đó, tôi phải lượm nó_ Tiểu San hét lên, vùng vẫy
– cô nói sao?_ Anh bỏ Tiểu San xuống rồi lên tiếng hỏi lại
– trời ơi, tôi điên mất! tôi muốn lượm sợi dây chuyền rõ chưa? _Tiểu San ôm đầu nói. Trông cô vô cùng ức chế. Còn Anh Kiệt thì nghệch mặt ra đó vì biết mình bị ăn dưa bở.
– hừ!_ Tiểu San quay đi và tiếp tục sự nghiệp trèo lên cửa sổ nhặt đồ của mình.
Sau khi lấy được. Cô đứng dậy bỗng trượt chân.
– cẩn thận!!_ Anh Kiệt nhanh tay dơ Tiểu San lại như không may anh cũng bị ngã, nằm đè lên nhau và điều quan trọng là… môi… chạm… môi.
2 người mở to mắt, nhìn nhau bất Động. Sau khi hoàng hồn Tiểu San nhanh chóng đẩy Anh Kiệt ra nhưng anh đã ghì chặt và biến nụ hôn sự cố thành nụ hôn thật. Môi anh quấn lấy bờ môi mỏng và mềm mai của cô. Tiểu San dùng sức đẩy anh ra nhưng không được. và cuối cùng cô cũng bị nụ hôn mãnh liệt kia cuốn vào 2 người trao cho nhau nụ hôn thật sâu thật nồng cháy.
Sau khi kết thúc, mặt ai cũng đỏ lự và nóng rang. Tiểu San nhanh chân chạy vụt ra khỏi phòng, bỏ lại Anh Kiệt ngồi ngẩn người, lấy tay sờ nhẹ lên môi, tự mỉm cười.
– “cảm giác thật khác lạ ”
anh suy nghĩ rồi cũng bước xuống nhà.
| 2015-07-08 20:02:36Tuấn Anh và Tiểu An xuống dưới nhà thì cùng lúc Tiểu Đan cùng Hàn Phong vừa mua đồ ăn về đến. Cô khệ nệ ôm một đống bọc.
Hàn Phong thì đi dẹp xe rồi nhanh chân chạy đến xách phụ Tiểu Đan. Bước qua khỏi bậc cửa thì…
– giờ là tình hình gì đây???_ Tiểu Đan lên tiếng, mắt không rời cảnh tượng trước mặt. Tuấn Anh đang cõng Tiểu An trên lưng trông rất tình tứ. Hàn Phong đứng bên cạnh cũng không khỏi sốc “hơi” nặng.
Nhưng cặp đôi kia vẫn không hề có biểu hiện gì. Tuấn Anh thả Tiểu An xuống ghế rồi ngồi bên cạnh.
– 2 người vừa đi đâu về hả?_ Tuấn Anh hỏi trong khi họ người đứng trước cửa như trời tròng.
– ừ… ờ…
– mua cái gì vậy?_ Đến lượt Tiểu An hỏi
– cánh gà chiên, cua ran me, phở, gà quay, thịt nướng, sò luộc, mì xào giòn….
Tiểu Đan đặt những bọc ni lông xuống bàn dài dưới bếp, nói đều đều.
nghe kể thôi mà Tiểu An đã nuốt nước bọt rồi, bựng thì réo in ỏi.
– cô đói lắm hả?_ Tuấn Anh nghe được âm thanh phát ra từ bụng nhỏ thì quay sang, vẻ mặt gian gian lên tiếng.
Tiểu An mắc cỡ, mắt rưng rưng, cuối mặt làm anh bối rối.
– tôi… tôi đùa thôi mà_ Trông anh gãi đầu quýnh cả lên thật mắc cười. Tiểu An phải cố nhịn cười lại.
– lên gọi Tiểu San và Anh Kiệt xuống ăn sáng!!_ Tiểu Đan bày đồ ăn ra bàn, nói vọng ra.
– ừ!!!_ Tiểu An trả lời rồi bước đi.
– thằng này làm gì trên đó mà lâu giữ vậy ta, nguy hiểm, con gái ở chung với nó thật nguy hiểm_ Tuấn Anh lảm nhảm một mình rồi lắc đầu.
bốp… cuốn tạp chí bay lên đầu anh
– mày cũng ít nguy hiểm lắm rồi, tiến triển tốt nhỉ, cõng nữa em ấy nữa cơ -Hàn Phong bước lại nói
– ờ… tui là tui cũng thấy chú nguy hiểm không kém, cùng nàng đi mua đồ ăn sáng nữa cơ!_ Tuấn Anh cũng đáp trả, vừa nói vừa nhìn trời í nhầm nhìn trần nhà.
– nhưng túm lại là thằng Kiệt có vẻ nguy hiểm nhất!!_ 2 anh đồng thanh xoa xoa cằm nói khi thấy Tiểu San vừa bước xuống, bộ dạng có vẻ lạ, mặt thì đỏ cả lên.
Bốp… Bốp…
– vậy giờ túm lại là có ăn không hay ngồi đây tào lao!_ Tiểu Đan từ đâu xuất hiện cầm cái sạn (vật này chắt có lẽ kêu vậy) đập cho mỗi thằng một cái.
– Tại mày đó!_ Tuấn Anh xoa đầu chỏ mỏ nói.
– mày tào lao trước!_ Hàn Phong cũng tranh luận để giành phần thắng về mình.
– tại mày, ai kêu hùa theo tao!
– tại mày rù quến tao !
– nhiều chuyện còn nói tao rù quến, tóm lại là tại mày!
– mày thì có.
2 anh vừa đi xuống bếp vừa cải nhau không ngừng.
Bốp… Bốp Tiểu Đan không chịu được dành xuất chiêu lần 2, cái vật dụng này còn có thể dùng vào việc khác.
– Tại 2 thằng bây! Im!_ Tiếng Tiểu Đan uy quyền làm cho 2 thằng rảnh rang trèo tường trại nhà thương điên kia im ru. Khi không bị gỡ mỏ 2 lần, mà có cái gì tự nhiên đâu.
Anh Kiệt cũng đã có mặt trên bàn ăn, anh ngồi đối diện với Tiểu San, 2 người không nói một lời, cứ ngó lơ suốt.
– woa! ngon quá. Ôi con cua này to quá, em hãy về với đội chị, í cái càng này bị gãy rồi ưu tiên cho anh nè!_ Tiểu An vừa thấy đồ ăn thì mắt sáng rỡ, chọn ngay bạn cua bỏ vào chén, còn cái càng nhỏ xíu bị gãy, nhỏ tốt bụng nhường cho Tuấn Anh.
– ơ…_ Tuấn Anh ngơ ngác.
Còn Tiểu San thì ngồi ngậm đũa, lâu lâu bắt gặp Anh Kiệt ngước lên nhìn mình.
Còn Tiểu Đan bỏ ngoài tai những gì xung quanh cứ ăn khí thế.
– buông ra!!!_ Hàn Phong và Tiểu Đan nhìn nhau toé lửa, 2 đôi đũa đang giữ chặt cái cánh gà chiên dưới đĩa
– cô/ anh buông ra trước đi!_ đồng thanh tập 1
– ngu à !_ đồng thanh tập 2
– hừ!!!
– Ê! Hàn Phong Tiểu Đan biết tin hot gì chưa?_ Tiểu An lên tiếng, chẳng những làm 2 người chú ý mà cả bàn ăn đều nhìn về cô.
– tin gì???_ cả đám hỏi
– đó là… cái cánh gà này là của tôi khửa khửa_ mọi chuyện đã muộn màng khi 2 nạn nhân nhìn xuống thì cánh gà đã cất cánh bay. Nhưng nó đã bay lên miệng Tiểu An. Tuấn Anh ôm bụng ngồi cười nức nẻ khi nhìn thấy 2 cái mặt ngơ ngơ mà nói đúng hơn là ngu dễ sợ.
– ô sao hôm nay Tiểu San ăn ít dzạ cả Anh Kiệt nữa, nè ăn cọng ngò này đi thơm lắm, còn miếng dưa leo này cho Tiểu San đẹp da_ Tiểu An tốt bụng vô cùng, gắp đồ ăn bỏ vào chén họ. Trong khi chén nhỏ thì đầy ắp thịt không thấy cơm đâu cả.
– hí hí trời ơi, ăn đi, ăn nhiều vô sao nhìn tôi hoài vậy!_ Tiểu An thông thả nhăm nhi rồi lên tiếng khi thấy 5 đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình
– ưm… ưm_ Tiểu San hắng giọng, liền sau đó 3s cô đã nhào vô ăn lia lịa làm mấy người kia không kịp trở tay. Sau đó 6 người cùng nhào vô nhanh tay thì còn chậm tay thì chắt.
…..
Sau bửa ăn. Vì cảm thấy có lỗi về việc tối qua nên phải phục tùng các nàng.
– Tuấn Anh rữa chén đi
– Hàn Phong lao bàn
– Anh Kiệt tôi muốn uống nước ép, ép cho tôi
– Hàn Phong lấy giùm đĩa trái cây trong tủ lạnh
– Tuấn Anh mở ti vi đi
– nước ngọt, nhanh lên, tôi muốn uống nước ngọt Anh Kiệt!!!!
-….
3 anh chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược, mệt muốn đứt hơi. Do là thiếu gia công tử nên từ nhỏ giờ có làm gì ngoài việc tiêu tiền, ở không giờ phải lui cui phục vụ mấy chị.
Bốp… xoảng… xoảng đó là tiếng chén bể
Xèo… xèo… rầm tiếng máy ép bị kẹt
Bụp… bụp đụng đầu, rơi trái cây
Ôi thôi nhiều âm thanh hỗn tạp vang lên làm tụi nó nhứt hết cả tai.
– NÈ PHÁ NHÀ TÔI HẢ???_ tụi nó hét lên, khi thấy mọi thứ bị xáo trộn hết lên cả.Tính… tong
– thằng nào vậy!_ Tiểu San đứng lên ngó ra cổng
– á… chết… chết… tụi anh Kỳ tới…_ Tiểu San lính quýnh cả lên. Lắp ba lắp bắp nói
– WHAT THE FUCK!!!_ 2 người kia hét um lên
– cái gì mà các cô hét lên giũ vậy?_ bọn hắn bước ra hỏi.
– sao… dẹp… bậy… trốn, trốn…_ Tiểu An rối cả lên
– chuyện gì vậy? Nói gì hổng hiểu gì hết!_ Anh Kiệt cùng 2 người kia thắc mắc.
– không còn thời gian nữa, nhanh các anh trốn đi_ nói xong tụi kéo các anh lôi đi.
Tuấn Anh vinh dự được ở trong tủ quần áo phòng Tiểu An
Anh Kiệt thì ở trên sân thượng, thoải mái hơn còn Hàn Phong thì trốn trong bếp.
– sao mấy em lâu quá vậy?_ Kỳ, Khang và Minh bước vô nhà, cằn nhằn.
– Tại em bắt ti vi lớn quá không nghe hi hi sao mấy anh qua đây giờ này?_ Tiểu An nhanh nhảu trả lời.
– bộ qua giờ này không được hả?_ Khang lên tiếng nhìn Tiểu An ngờ vực
– à… không đâu tại thuận miệng hỏi vậy mà_ cô xua xua tay nói.
– khát nước quá, nhà còn bia không?_ Minh nói rồi thản nhiên bước xuống bếp về phía tủ lạnh.
– anh… anh để em lấy cho anh ngồi đây đi_ Tiểu Đan chạy lại kéo tay Minh.
– ờ…
– nè!_Tiểu Đan đặt lon bia xuống bàn.
– thanks!
– haizz anh mới từ công ti về nóng quá, anh đi tắm cái nha!_ Khang nói
– ừ… hả??? Khoan!!!_ Tiểu An chạy theo anh lên lầu.
Cộp…
– ủa có tiếng gì dưới bếp vậy?_ Kỳ hỏi khi nghe tiếng Động.
– à chắt chuột đó mà_ Tiểu Đan lên tiếng
– chuột hả, ôi mợ ơi!_ Kỳ co ro vào người San, ấy chà anh này sợ chuột kinh luôn nha.
– ha ha nhìn anh kìa_ Tiểu San cười chọc quê.
– nhỏ này… mà chậu hoa Ly anh tặng em tuần trước sao rồi, tốt hôn?
– ừ đẹp lắm anh, em để nó lên sân thượng hứng nắng á_ Tiểu San cười tươi.
– vậy để anh lên xem nó sao rồi!_ Kỳ chạy lên lầu.
– ê chờ em!
……
ở phòng Tiểu An
– anh qua phòng Tiểu San tắm đi nha!
– sao kì vậy?
– tại nhà tắm em bị hư vòi nước rồi!
Lộp… cộp…
– tiếng gì vậy ta?_ Khang đưa mắt tìm kiếm.
– đâu có đâu, em có nghe gì đâu
“Úi cái đầu của mình, tại sao mình lại có ngày này nhỉ” Tuấn Anh bị đụng đầu vào thành tủ
– vậy để anh lấy quần áo cái đã, anh còn để đồ ở đây phải không?_ Khang nói
“Hả, có cả quần áo nữa, rốt cuộc các người đã đến mức nào rồi”
– anh qua bển chuẩn bị nước đi, em đem qua cho_ Tiểu An giật mình nói.
– anh thấy tụi em hôm nay lạ lắm nha! – lạ hả, có lạ đâu bình thường mà, thôi anh qua bển đi_ Tiểu An đẩy Khang ra khỏi phòng. Sau đó thở phào nhẹ nhõm. Tay vuốt ngực bước lại tủ quần áo.
– anh ở yên đây, một chút nữa thôi.
– hừ, tên đó là ai hả
– tôi sẽ giải thích sau.
– Tiểu An!!!!_ Khang gọi lớn tiếng
– ờ.. em ra liền!, tôi đi nha!_ Tiểu An quơ vội bộ quần áo rồi bước đi
– đi luôn đi, đồ đáng ghét!_ Tuấn Anh lầm bầm
……
Trên sân thượng.
Phịch…. phịch… nghe tiếng bước chân Anh Kiệt nhanh chống núp sau cái thùng gỗ.
– đâu, ô nó nở hoa đẹp ghê nhỉ!_ Kỳ cầm chậu hoa lên xem xét. Tiểu San lia mắt xem Anh Kiệt đang ở đâu? đã thấy mục tiêu cô nháy mắt.
– Tiểu San!!! Em sao vậy? Sao đứng ngay ra đó thế.
– à không có gì? Mai anh mua cho em một chậu nữa nha, một mình nó sẽ buồn đó
– được thôi nếu em thích_ Kỳ xoa đầu cô
– Mình đi xuống đi! Ở đây nắng quá_ khi thấy Kỳ dòm ngó xung quanh Tiểu San nhanh chóng đứng chắn tầm nhìn của anh
“Lại là cái thằng này”
– ờ…._ họ cùng bước xuống, Tiểu San thở hắc ra, tình trạng này kéo dài chắc đau tim mà chết mất.
Rầm… thanh gỗ ngã xuống vì bị Anh Kiệt sơ ý chạm vào.
– gì vậy?_ Kỳ quay nhìn chỗ phát ra tiếng Động. Tim Tiểu San sắp nhảy ra ngoài luon.
– anh… khoan đã!_ muộn rồi Kỳ đã nhanh chóng bước đến, cây kim trong bọc cuối cùng cũng lộ ra.
– trộm… thằng này dám vô đây trộm hả, bước ra đây nhanh lên_ Kỳ kéo tay Anh Kiệt ra.
– tôi… tôi!_ Anh Kiệt không biết nói sao nhìn qua Tiểu San cầu cứu.
– tôi cái gì… nhìn cũng lịch sự đẹp trai mà đi ăn trộm hả?_ Kỳ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá.
– anh à… không phải như anh nghĩ đâu_ Tiểu San lí nhí lên tiếng.
– không phải cái gì?_ Anh hỏi giọng bực bội.
– mình xuống dưới đi em sẽ giải thích_Tiểu San nói rồi kéo anh mình xuống dưới nhà.
– nhỏ hậu dậu này thiệt là, nó lấy áo cho mình mà lại lấy áo của nó_ Khang lầm bầm bước vào phòng Tiểu An. Anh đang cởi trần vì cô lấy nhầm áo.
K…e..t…
Khang suýt bật ngửa khi thấy có người trong tủ
– ngươi… ngươi là ai?_ Khang chỉ vào Tuấn Anh hỏi
Đến giờ thì không còn đường nào khác phải bước ra rồi. Tuấn Anh im lặng nhìn chàng trai trước mặt. Không phải lo sợ mình là xét xem người này có gì hơn mình
– tôi hỏi cậu là ai?_ Lặp lại câu hỏi, có chút khó chịu khi có người lạ trong phòng Tiểu An mà đối phương lại không trả lời mình.
– hỏi Tiểu An đi_ hướng cái nhìn thách thức về Khang Tuấn Anh thản nhiên trả lời.
– Cậu quen Tiểu An???
– hơn nữa kìa!_ nói xong Tuấn Anh bước ra khỏi phòng và xuống lầu.
……
Mọi người đã có mặt chỉ thiếu Hàn Phong.
– chuyện này là thế nào, giải thích, 5phút bắt đầu_ khang bắt chéo chân nhìn 3 nàng
– họ là bạn tụi em!_ Tiểu San nói, mắt nhìn Khang sợ sợ sệt.
– bạn?_ Kỳ lên tiếng
-… gật đầu
– sao lại trốn?_ Minh nhướng mài hỏi. Nhìn như tra khảo tội phạm.
– Tại em sợ tụi anh hiểu lầm_ Tiểu An lí nhí nói
– còn một người nữa!_ Minh nói
– em… được rồi_ Tiểu Đan thở dài rồi bước vào bếp lôi Hàn Phong ra.
– anh à, em xin lỗi, em không nên giấu anh_ Tụi nó bày vẻ mặt hối lỗi.
– giải quyết đi! tụi anh đi lên phòng nghỉ đi_ Khang cùng 2 người kia bước đi bỏ lại câu nối.
– hazzzz!!!_ tụi nó nhìn theo thở dài ngao ngán.
– về đây!!!_Hàn Phong đứng phắt dậy bước ra ngoài mặt hầm hầm.
Tụi nó nhìn theo họ không biết nói gì thôi thì để bọn hắn về lúc này là cách giải quyết tốt nhất.