Trong khi đó Tiểu Đan và Hàn Phong vẫn đang vượt đèo lội suối để nhanh chóng đến nơi.
Ánh nắng đã nhạt dần theo từng giờ báo hiệu sắp hết một ngày.
Mặt trời dần chuyển sang màu hồng cam huyền ảo.
– tôi thấy sao sao đó đường này sao nhìn hoang vu quá vậy. Liệu mình có…_Tiểu Đan nhìn xung quanh, vắng tanh, nhìn đi nhìn lại chỉ toàn thấy cây cối chạy dọc 2 bên đường.
– chúng ta đi theo bản đồ làm sao sai được. Đừng tưởng tượng quá thành tưởng voi_ Hàn Phong cứ chạy và không hề bị dao dộng trước lời nói của Tiểu Đan.
– nhưng mà chúng ta đã đi gần cả ngày rồi đấy, anh không thấy lạ sao?
– không sao đâu!_ Hàn Phong trấn an cô bằng câu trả lời cộc lốc. Nhìn anh ra vẻ đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy Hàn Phong như vậy cô cũng không muốn nói thêm gì, chỉ thêm bực, hắn giống như một khúc gỗ vậy. Tiểu Đan lấy điện thoại ra định gọi cho Tiểu San thì có ai đó gọi đến, là một số máy lạ.
Cô nhìn giây lát rồi cũng áp vào tai nghe.
– a lô!
– chào cô bạn!_ Đầu dây bên kia là một giọng nữ. Nghe có vẻ hơi châm biếm.
Tiểu Đan nheo mắt rồi hỏi lại
– ai vậy?
– quên nhanh thế, mà thôi cũng không quan trọng mình gọi báo cho bạn biết rằng rắc rối sắp bắt đầu rồi đấy!_ cô gái kia vẫn giọng đều đều.
Tiểu Đan không hiểu cái câu nói không đầu không đuôi kia có nghĩa gì. Và người này là ai.
– cô là ai? Tôi không hiểu cô nói gì?
– không không đừng vội. Từ từ và hãy bảo vệ tốt cho người thân yêu của mình!
tút… tút…..tút….
– nè a lô… a lô!
Không để Tiểu Đan nói thêm gì, người đó đã tắt máy để lại cho cô một dấu chấm hỏi to đùng. Rốt cuộc cô ta là ai và những lời nói kia có nghĩa gì.
– cô sao vậy?_ Thấy Tiểu Đan khác thường Hàn Phong quay sang hỏi
– Lục Thiên Mẫn!_ Tiểu Đan lảm nhảm gì đó mà anh nghe không rỡ.
Cô trở nên thất thần, mồ hôi túa ra ở tay.
– cô nói gì ?_Anh hỏi lại.
– không có gì!_ ngón tay cô thoăn thoắt lướt trên điện thoại.
Và bỗng dừng lại khi màn hình hiện ra bức ảnh có 2 cô gái chụp chung.
– sao…. sao… Tú Quỳnh lại quen cô ta?_ Tiểu Đan trố mắt nhìn bức ảnh, trong đó là Tú Quỳnh đứng cạnh một cô gái trẻ đẹp nhìn lạ hoắc. Biểu hiện rất thân thiết.
Kèm theo đó là thông tin về họ
” Tiểu thư nhà họ Triệu (Triệu Tú Quỳnh) của tập đoàn đá quý CCL cùng Tiểu thư của Lục gia đặc biệt thân thiết sau sự việc chủ tịch của CCL cứu lấy công ti nhà họ Lục đang trên bờ vực phá sản.”
“chẳng lẽ Tú Quỳnh là…. ”
Những tia nắng đã tắt hẳn, bầu trời dần tối lại, bấy giờ Tiểu Đan mới ngước nhìn và đưa ánh mắt ngờ vực sang Hàn Phong
– Trời sắp tối rồi!
Xịch… xịch…
Vừa dứt lời thì xe bỗng dừng lại. 2 người nhau rồi sau đó bước xuống xe.
– tình hình gì đây trời?_ Tiểu Đan chán nản kêu lên khi trước mắt mình là cái bánh xe đã xẹp lép.
– cán đinh rồi!_ Hàn Phong xem xét tình hình và đưa ra kết luận.
Trời bắt đầu đổi màu, xung quanh đây chẳng có bóng người hay nhà ở. Mọi thứ còn quá hoang vu.
Tiếng những côn trùng bắt đầu kêu rả rích, những âm thanh làm cho không khí trở nên đáng sợ hơn.
– làm sao đây?_ Tiểu Đan đưa đôi mắt lên nhìn anh. Bình thường nhưng bên trong rối bời.
Sương xuống, cô và anh đều cảm nhận được không khí dần hạ thấp. Cô thoáng rùng mình vì lạnh và vì cái cảm giác đứng trơ trội ở nơi như thế náy.
– vào xe ngồi đi, sương xuống rồi!_ Hàn Phong thấy vậy liền nắm tay cô kéo vào xe.
– đừng lo, để tôi gọi điện kêu người_ Anh nói rồi lôi điện thoại từ trong túi ra.
– không có sóng nữa, ở đây là nơi quái quỷ gì thế!_ Anh bực mình nói, bước ra ngoài mong sao cải thiện tình hình nhưng có vẻ không mấy khả quan. Quơ quơ cái điện thoại lên không trung nhưng chẳng nhận được chút tín hiệu.
Kẹt… kẹt… rắc…
– cẩn thận!_ chưa kịp nhận ra chuyện gì thì Hàn Phong đã bị Tiểu Đan đẩy sang một bên, 2 người ngã nhào ra đất.
– anh có sao không?_ Tiểu Đan lồm cồm bò dậy và đỡ anh
– không sao cám ơn cô
nếu không có Tiểu Đan thì anh đã bị cành cây to vừa nãy rơi trúng.
– chết tiệt! điện thoại rơi mất rồi._ Hàn Phong dùng tay xoa trán. Do lúc nãy bất ngờ quá nên cái dế yêu của anh đã bay đi đâu mất rồi.
Hi vọng cuối cũng đã tan biến.
– để tôi gọi_ Tiểu Đan nói rồi bước lại xe lấy điện thoại mình gọi cho tụi bạn.
– may quá có sóng!_ cô mừng rỡ thốt lên, Hàn Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ở đại sảnh khách sạn.
4 người đang đứng ngồi không yên. Tiểu San cứ đi qua đi lại. Còn 3 người Còn lại thì mặt mày ủ rủ
– không biết có chuyện gì xảy ra không nữa_ Tiểu San lo lắng nói.
– có Hàn Phong mà, bình tĩnh đi!_ Anh Kiệt võ vai cô an ủi.
– Anh có biết Tiểu Đan nó bị…._ Tiểu San gắt lên khó chịu, định nói ra Tiểu Đan bị tim nhưng bắt gặp ánh mắt của Tiểu An nên đã dừng lại đúng lúc.
– xin lỗi tôi…_ Tiểu San nhận ra mình quá với Anh Kiệt nên ngập ngừng xin lỗi.
– tôi hiểu
– mà cô nói Tiểu San bị sao?_ Tuấn Anh bên cạnh thắc mắc.
– nó sợ bóng tối thôi không có gì quan trọng đâu!_ Tiểu An nhanh nhảu lên tiếng trả lời, Tuấn Anh gật gù.
– ủa mọi người làm gì ở đây? Tiểu Đan và Hàn Phong đâu?_ Tú Quỳnh từ xa bước đến hỏi.
– chúng mình đang lo đây, đến giờ 2 người họ vẫn chưa đến_ Tiểu An trả lời
– có gọi điện cho họ thử chưa?_ Tú Quỳnh ngồi xuống cạnh Anh Kiệt nói.
Tiểu San liếc nhìn rồi quay chăm chú vào điện thoại trên tay.
– gọi không được!_ Tuấn Anh nói rồi thở dài.
– vậy làm sao đây có cần báo cho trường không?_ Tú Quỳnh cũng bắt đầu hoang mang
– a lô Tiểu Đan, mày đang ở đâu vậy…_ Tiểu San thấy cô gọi đến thì bắt máy ngay hỏi liên tiếp.
– tao cũng không biết nhưng xe bị cán đinh rồi!
– mày cố gắng xác định xem đó là nơi nào, tao sẽ đến ngay_ Tiểu San nói gấp. Ai cũng chăm chú vào cuộc đối thoại đó. Tiểu An phóng đến kề tai nghe.
– tao…..
– a lô… a lô Tiểu Đan….
Điện thoại đột nhiên mất tín hiệu làm cho Tiểu San cùng mọi người hoang mang.
– nó nói gì?_ Tiểu An hỏi.
– xe bị Sự cố rồi, nó cũng không biết mình đang ở đâu!_Tiểu San đưa ánh mắt rối bời nói với nhỏ.
– Đưa chìa khóa cho tôi!_ Tiểu An quay sang chìa tay trước mặt Tuấn Anh.
Anh tròn mắt nhìn cô.
– nhanh!_ Thấy anh còn chần chừ, nhỏ hối thúc.
– cô định làm gì?
– đi tìm 2 người họ_ Tiểu An trả lời
– không được nguy hiểm lắm_ Anh can ngăn
– đúng đó! bình tĩnh đi Tiểu An_ Quỳnh đứng dậy tiến về nhỏ võ vai nói
– LÀM SAO BÌNH TĨNH ĐƯỢC HẢ?_ Tiểu San đứng bên cạnh quát lớn làm Quỳnh cuối mặt.
– bây giờ có đưa chìa khóa không?_ Ánh mắt cô kiên quyết nhìn Tuấn Anh
– tôi…
– không đưa chứ gì. Được…._ Nói rồi Tiểu An và Tiểu An vụt chạy ra cửa khách sạn.
– này khoan đã_ 2 Anh nhanh chóng giữ họ lại.
– bây giờ tối rồi, 2 người đi như vậy nguy hiểm lắm.
– ANH SẼ KHÔNG HIỂU ĐÂU, BUÔNG TÔI RA!_ tiểu An hét lớn vùng tay ra khỏi Tuấn Anh, nước mắt chảy dài.
Họ thật sự rất lo lắng, họ sợ rằng lỡ như bệnh tim của Tiểu Đan đột nhiên tái phát thì sẽ ra sao. Nó không hề bình thường, điều đó có thể mang người chị em của họ ra đi.
Tiểu San cũng không thể mạnh mẽ trong lúc này, những tiếng nấc nhẹ vang lên.
– yên tâm, sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ tìm cách…_ Tuấn Anh nói rồi nhẹ ôm Tiểu An vào lòng.
Các anh hiểu cảm giác của họ lúc này, bởi lẽ Hàn Phong cũng là người anh em của anh.
Và…. một điều nữa là…. khi thấy họ khóc thì cảm thấy rất đau.
Tiểu An buông thõng người. Lúc này thật sự nhỏ chẳng biết làm gì cả, rối ren lắm rồi.
Anh Kiệt vịn 2 vai Tiểu San, dùng đôi mắt âu yếm và dịu dàng nhất mà chưa bao giờ dành cho ai nhìn Tiểu San
– ngoan nào, đừng khóc, tôi sẽ đi cùng cô_Anh Kiệt nói, dùng tay lao đi những giọt nước mắt trực trào ra trên má cô.
Tiểu San nhìn anh, thật sự lúc này đây, cô muốn ngả mình vào bờ ngực rắn chắt đó để tìm cảm giác an toàn, để có một chỗ dựa.
Mọi chuyện có thể chứ, Anh Kiệt cũng muốn ôm lấy bờ vai đang run lên kia để che chở. Tình cảm thế đấy, lãng mạn thế đấy nhưng thật lãng xẹt khi….
– ừ mọi người sẽ cùng nhau đi tìm mà, đừng quá lo!
Tú Quỳnh chen giữa 2 người nói với Tiểu San. Vô tình đẩy đôi tay Anh Kiệt rời khỏi Tiểu San.
Trong khi đó ở nơi hẻo lánh kia
– a lô… Tiểu San…_ Tiểu Đan cũng cố gọi nhưng chỉ nghe những tiếng tút dài và…. màn hình tắt ngẩm
Hết pin… là lí do để giải thích.
– sao rồi?_ Hàn Phong hỏi
– đường cùng rồi, máy hết pin._ Tiểu Đan chán nản lắc đầu.
– đành chịu thôi, vào xe nghỉ ngơi đi, có lẽ sáng chúng ta mới có thể rời khỏi đây!_ Hàn Phong nắm tay cô bước lại xe
Chỉ một cái chạm tay cũng làm tim ai thổn thức.
Nhẹ nhàng…
Nó không giống những cái nắm tay khác.
Lạ lẫm….
Ấm áp….
Bất giác Tiểu Đan siết chặt hơn.
2 người ngồi đó, cạnh nhau đó, mà chẳng nói gì. Im lặng. Chỉ hướng mắt về nơi ánh trăng tròn xa tít kia.
– có lạnh không?_ Hàn Phong lên tiếng phá võ sự im lặng.
– …. gật gật…
Anh nhanh chóng cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô.
Thời gian như ngưng đọng.
* Quá khứ nào…rồi cũng sẽ trôi qua
* Buồn hay vui…cũng chỉ là quá khứ
* Nếu đã qua…thôi thì đừng níu giữ
* Giữ làm gì…để lệ cứ ướt mi
…
* Hãy vui lên…với những gì đang giữ
* Đừng chạm vào… những thứ đã qua
* Hãy để nó… cứ trôi mãi thật xa
* Thứ còn lại…mới chính là hạnh phúc!
– nếu lúc trưa chạy theo hướng tôi nói là được rồi_ Tiểu Đan phụng phịu lên tiếng.
– ừ thì tôi sai_ Đến lúc này thì Hàn Phong mới chịu thừa nhận. Nếu anh không cố chấp thì giờ đâu phải chịu lạnh,.chịu đói như thế này.
– đó thấy chưa, giờ chịu sai thì có giải quyết được gì_ Tiểu Đan bĩu môi.
– biết rồi mà. Cằn nhằn hoài, nhưng biết đâu lúc trưa đi theo lời cô rồi đến cái nơi còn kinh khủng hơn nơi này thì sao. Chẳng hạn như bộ tộc ăn thịt người cũng nên_ Anh còn ráng chống chế lại.
– còn cải hả, có ăn cũng nhai anh trước á. Vì anh là đồ-đầu-heo _Tiểu Đan bặm môi phun vào mặt anh.
– tôi là đầu heo thì cô cũng là đầu bò, phô mai con bò cười, hừ
Lúc này mà còn cải nhau được nữa đấy.
– nói cái gì hả? Cười nè!_ Nhỏ nhỏm người lên đánh Hàn Phong. Nhưng khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt anh cực kì hoảng hốt.
Nhỏ khó hiểu, nheo mắt nhìn
-anh bị trúng tà hả?
Hàn Phong không trả lời mà chuyển từ sắc thái hốt hoảng sang sợ sệt. Anh từ giơ tay lên chỉ về đằng sau Tiểu Đan.
– ở… đằng sau….
Nhỏ có chút sợ sợ. Không dám quay đầu lại nhìn. Nhỏ tưởng tượng khi quay lại là một khuôn mặt đầy máu me, tóc dài lủ khủ, mặc bộ đồ trắng, nhìn mình. (Quay đằng sau đi, coi chừng cũng thấy được điều kì dịu đó mọi người)
Cùng lúc đó một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho Tiểu Đan dựng tóc gáy.
– Á Á_ nhỏ không nghỉ ngợi gì mà nhảy bổ ôm lấy anh cứng ngắt.
Hàn Phong thì ngồi cười khoái chí, thật ra thì anh chỉ muốn chọc cô thôi ai ngờ sợ như vậy (gặp tg chắt xỉu mất rồi)
Đang run cầm cập vì sợ thì Tiểu Đan nghe tiếng Hàn Phong cười. Thấy lạ, nhỏ ngẩn đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt hả hê của anh.
– anh gạt tôi hả….ả…ả…ả.?
Tiểu Đan hét lên vang vọng giữa bầu trời đêm yên tỉnh.
– chết nè, chết nè, dám gạt tôi, bộ vui lắm hả? Xử luôn cái tội cướp nụ hôn đầu của tôi_ Tiểu Đan bực bội đánh tới tấp vào người Hàn Phong. Anh thì ôm đầu chịu trận.
– đủ rồi! Đau, cô là loại gì thế, có phải con gái không vậy?_ Hàn Phong chịu hết nổi nên lên tiếng, dùng tay nắm 2 tay cô lại.
– buông ra!_ cô gắt
– không!_ Anh trả lời chắt nịch
– hỏi lần nữa có buông không?
– không là không!
Lần thứ 2 gương mặt Hàn Phong lại thay đổi. Anh mở to mắt nhìn.
– gì nữa đây, đừng hòng gạt tôi lần 2!_Tiểu Đan lườm anh
Đột nhiên có ai đó chạm vào cổ Tiểu Đan làm cô giật bắn mình. Cô còn cảm nhận được hơi thở phả vào cổ.
Cô đứng im bất dộng không biết làm gì. Lần này là thật rồi.
Cuối cùng lấy hết can đảm xoay người lại.
Đập vào mắt Tiểu Đan là một đôi mắt màu xanh sáng rực trong bóng tối.
Đan không còn hét như lúc nãy nữa vì cổ họng đã nghẹn lại, tay run run nắm chặt lấy Hàn Phong. Mặt xanh như tàu lá chuối.
– á hu hu hu _ cô ôm Hàn Phong khóc bù lu bù loa.
– meo…. meo… meo!_ thì ra đó là 1 con mèo hoang.
– chỉ là con mèo thôi, không sao nó đi rồi_ thấy cô hoảng sợ như vậy anh vỡ về nói.
– hức… hức… thật không?… nó.. nó
– thật. nó đi rồi! Ngủ đi có tôi bảo vệ cho cô mà_ Hàn Phong đẩy đầu cô vùi vào ngực anh nói.
Tiểu Đan thút thít vài tiếng rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của anh.
Lát sau anh cũng chợp mắt.