♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔
Hắn mệt mỏi, bơ phờ nằm trên giường, suy nghĩ đến lời thách đấu của nó.. Rất phân vân không biết nên chọn cách giải quyết nào cho hợp lí cả…nếu không đánh thì thế nào nó cũng không chịu tha thứ, mà nếu đánh thì với cái tình trạng bệnh tình hiện giờ của hắn thì thắng nó mới là lạ ấy… Thôi thì cởi đồ đi tắm giải stress trước đã rồi tính tiếp!!
Bệnh hắn thì vẫn chưa hết, tắm được hồi thì ngủ quên từ lúc nào mà cũng chả hay.. Thế là khoảng 1 tiếng mấy 2 tiếng sau, một chàng trai với vẻ đẹp quyến rũ lòng người bước từ phòng tắm ra với bộ dạng ko thể nào thảm hơn… Mặt đỏ hồng, hai mắt bụp xuống vì mệt mỏi, đi đứng loạng choạng…. Vừa mới đỡ bệnh được cách đây vài tiếng mà lại đi ngăm nước.. KHÙNG chắc!! -_-
Trùm khăn quanh đầu, hắn bước xuống nhà bếp lấy nước uống thì gặp Tuấn Anh, thấy bộ dạng là lạ của hắn thì Tuấn Anh cũng lấy làm thắc mắc, lấy tay chọt chọt rồi hỏi…
-Ê, đi đâu đây!?? -Tuấn Anh
-Uống nước… -ngắn gọn xúc tích
-Hôm qua có uống thuốc không!?? Sao hôm nay thấy mày bơ phờ, mệt mỏi thế, hình như càng ngày càng nặng ấy!! -Tuấn Anh
-Nãy ngủ quên…. -hắn tay cầm chai nước, nói
-Ngủ quên thì càng khỏe chứ sao!! -Tuấn Anh
-Trong bồn tắm ấy!! -hắn
“Bốp…” -Thằng khùng!!!!!!!!! -Tuấn Anh ức chế, lấy tay đánh mạnh vào đầu hắn
-Ui đau!! Sao đánh tao!?? -hắn
-Tại mày ngu tao đánh cho đỡ ngu .______. -Tuấn Anh
-Sao chửi tao ngu!?? -hắn
-Mày biết chiều nay mày có hẹn làm vài trận với Khanh không!?? .___. -Tuấn Anh
-Biết… -hắn
-Thế sao còn đi ngăm nước, thông minh quá vậy!?? Mày muốn thua à .___. -Tuấn Anh
-Tao ngủ quên mà!! -hắn cãi
-Tao không biết đâu.. Mày làm sao làm đi!! Chiều nay 6h20phút đó con .___. Giờ 3h10phút rồi, còn 3 tiếng 10 phút ấy, mày làm sao thì làm đi!! Tao….. BÓ TAY!!! -Tuấn Anh
-…..Thuốc nằm nơi phương trời!?? -hắn
-…..*chỉ chỉ* trong tủ!! -Tuấn Anh
Lết cái thân tàn của mình lại gần tủ thuốc, hắn với tay lấy ngay hủ thuốc cảm, thò tay vào lấy ra 2 viên rồi bỏ vào miệng, ực thêm miếng nước… Hoàn thành xong hết thì hắn lại lết ngay cái xác của mình lên trên lầu, còn Tuấn Anh thì đứng một góc, khoanh tay rồi lắc đầu ngán ngẩm cho cuộc đời của thằng bạn thân mình….Về phần nó thì cũng không khác gì hắn mấy, cũng đang trằn trọc suy nghĩ về ý định của mình rồi nằm ngủ queo tới tối, làm bạn Quân bị leo cây khi trong trạng thái mệt mỏi…
Thay đồ rồi leo lên môtô phóng như bay đến chỗ hẹn, một căn nhà bỏ hoang ở sau vách núi, bước xuống xe rồi tiến vào bên trong, hắn phát hiện rằng là nó chưa tới nên đành ngồi riêng một góc chờ, thế mà chờ mãi đến gần 7h30′ tối mà cũng chả thấy nó đâu, định lấy điện thoại ra gọi thì phía bên ngoài, tiếng xe mui trần đua nhau thắng ken két…
Trên chiếc mui trần màu đen đến đầu tiên, bước xuống là một cô gái với một vẻ đẹp sắc sảo nhưng vô cùng bí hiểm, trên môi còn đọng lại nụ cười nửa miệng đáng sợ…
-Phan Minh Quân, chào anh!!!
-Ai….!?? -hắn đứng dậy, nhìn xung quanh
-Em đây!! Người con gái mà anh đã từng yêu đây!!
-Dương Ngọc Bảo My!??? -hắn nhếch môi
-Là em!! -nhỏ My bước vào
-Sao cô tới đây!?? -hắn
-Anh không cần phải biết đâu anh yêu à!! -nhỏ My
-Cô…cho người theo dõi Khanh!?? -hắn
-Đúng! Không hổ danh là Phan Minh Quân, người yêu của em… -nhỏ My nhếch môi -À nhầm chứ, đúng hơn là người yêu CŨ của em!!
-Lắm trò… Hèn quá đấy!! -hắn
-…… -nhỏ My
-Mục đích của cô là gì!?? -hắn
-Ăn một trả mười…. -nhỏ My
-Ý cô là trả thù… -hắn nhíu mày
-Hừ, phải!! Tôi về đây để trả thù, trả thù anh và cả con nhỏ đó… Giết sạch!! -nhỏ My hằng giọng, ánh mắt nét lên vài tia căm phẫn
-Mạnh miệng lắm!! Muốn giết luôn cả tôi ư!?? Nhào vô…. -hắn nhếch môi, khiêu khích
-Chả phải anh đang bệnh sao!?? Sức lực sẽ giảm một nửa đó người yêu ơi! Hahaha… -nhỏ My cười lớn
-Một nửa sức lực của tôi cũng đủ đẩy cô xuống gặp Diêm Vương… -hắn
-Được.. Này là do anh khiêu khích!! Tôi không nương tay!! -nhỏ My nhếch môi, phẩy tay ra lệnh -LÊN!!
Sau cái phẩy tay đó của nhỏ thì đám tay sai phía sau một bước phi thẳng đến hắn, cũng may nhờ phản xạ nhanh nên hắn cũng chặn được vài cái và cũng đáp trả lại… Nào ngờ có thằng chơi xỏ, cầm gậy đánh vào sau lưng hắn, khá đau đấy nhưng hình như chả xi nhê gì nhiều… Khịt khịt mũi rồi buộc miệng chửi thề một câu. Tập trung chuyên môn, xử lý gọn lẹ đám ruồi bu này…
Một mình hắn quất hết gần cả trăm thằng, công nhận, sức bền đấy!! Cơ mà đuối quá… Sức chúng nó còn trâu hơn cả hắn nữa!! Đánh hoài mà chả thấy hết, hắn bắt đầu thấm mệt và cả sức cũng chả còn để đánh nhau… Bỗng từ phía sau, một chấn động đã va mạnh vào đầu hắn… “Toàn lũ chơi hèn!!” -hắn thầm nghĩ. Chúng nó lại chơi trò đánh lén….
-Hèn….. -hắn ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy đầu, lắc lắc nói
-Tôi đã nói rồi!! Anh mà đã bệnh rồi thì cơ hội dành chiến thắng của tôi võn vẹn 99,9%… -nhỏ My nhếch môi
Đầu thì xoay vòng vòng trong mấy mớ hổn loạn, đứng lên còn chả vững thì đánh với chả đấm gì…. Aizzz, ngâm nước làm gì cho khổ vậy trời!??
-Vậy bây giờ chính tay em tiễn anh xuống Diêm Vương rồi từ từ em gửi luôn cô vợ đáng yêu của anh nhé!!
Nhỏ My nhếch môi khinh bỉ, rồi thò tay vào túi áo khoắc, lôi ra cây súng cùng hộp đạn nhỏ.. Với vài kĩ thuật đơn giản, nhỏ My đã nhanh chóng nạp đạn vào súng với nét mặt vô cùng bình thản, ý định giết người không buôn tha đang dồi dào trong tâm trí nhỏ… Bây giờ, nhìn nhỏ là một con quỷ sống..đang thèm khát máu người..và người đó không ai khác chính là hắn, vật thế thân đầu tiên phải trả giá cho nỗi nhục 5 năm về trước của nhỏ My và người thứ hai..chắc hẳn sẽ là nó!!
Cạch! Khẩu súng đang được chỉa thẳng vào mặt hắn.
-Nhìn anh bây giờ rất đáng thương đấy Quân à!! Hahaha… -nhỏ My
-……. -hắn
-Đừng làm thái độ khinh người đấy với tôi!! Chỉ cần một phát…pằng…anh đi đời đấy anh yêu!!! -nhỏ My nhếch môi
Đáp lại câu nói đấy của nhỏ My vẫn là một cái im lặng đến rợn người của hắn.. Họng súng vẫn chỉa thẳng, với tài năng bắn súng của mình, chắc chắn 90% viên đạn lần này bay ra sẽ bay thẳng vào hắn, xuyên qua mắt rồi cuối cũng là tới trung tâm não… Khiến cho người được chọn làm đích của viên đạn…chết không trăn trối!!
Ngón tay trắng nõn nà chuẩn bị giật còi súng thì…..
-KHOAN ĐÃ….!!!!!
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡