Lâm Phiêu Tuyết đẩy cửa sổ ra, bắt gặp Vinh Tuệ Khanh đang đứng ngẩn người bên chân tường,
không nhịn được bèn gọi: “Vinh cô nương, có muốn lại đây ngồi một chút không?” Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại thấy Lâm Phiêu Tuyết, nhớ tới lời nàng nói ban sáng trong lòng nảy sinh vài suy nghĩ khác thường, gật đầu cười nói: “Vậy làm phiền người rồi.”
Vinh Tuệ Khanh đi đến gian phòng của Lâm Phiêu Tuyết, đảo mắt quan sát một chút trong chớp nhoáng3mới phát hiện ra bên trong được trang trí tinh xảo hơn phòng mình nhiều, hơn nữa xem mức độ sử dụng, nàng ấy ở đây chắc cũng một thời gian rồi. Nhưng dù vậy những thứ này vẫn kém hơn đồ đạc được bày biện trong phòng Đóa Ảnh nhiều. Lại nghĩ đến vị trí gian phòng của Lâm Phiêu Tuyết, cũng là sương phòng giống
mình, trong thoáng chốc Vinh Tuệ Khanh liền hiểu được lời Lâm Phiêu Tuyết nói trước đây “Chúng ta giống nhau” thật1sự có ý gì. Lâm Phiêu Tuyết rót một chén trà cho Vinh Tuệ Khanh, đưa đến trước mặt cô, cười hỏi: “Vinh cô nương đi tới đi lui trong sân làm gì đấy?”
Vinh Tuệ Khanh chớp mắt, không hiểu hỏi lại: “Ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo, nhưng các nàng ấy không cho ta đi ra ngoài. Lâm cô nương biết xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Phiêu Tuyết lại cười: “Cũng có thể ra ngoài, chỉ là…” Lâm Phiêu Tuyết liếc mắt chính phòng của3Đóa Ảnh: “Phải có đại tiểu thư Đóa Ảnh đi cùng thì người mới có thể đi ra ngoài.” “Làm sao ngươi biết?” Vinh Tuệ Khanh nghi ngờ hỏi.
Lâm Phiêu Tuyết rủ mi, thấp giọng nói: “Ta chỉ nghĩ, đại tiểu thư Đóa Ảnh đã tìm được mục tiêu tốt hơn, vì vậy sẽ không cần đến ta nữa! Ta chỉ hy vọng, đại tiểu thư Đóa Ảnh có thể thả ta về nhà”
Lời nói này rất kỳ lạ.
Vinh Tuệ Khanh cũng buồng ánh nhìn xuống, hai hàng3lông mi cong dài như rẻ quạt che kín tâm tư nặng trĩu trong lòng cô.
“Quan hệ giữa Lâm cô nương với tiểu thư Đóa Ảnh rất tốt sao? Lâm cô nương, xin thứ lỗi cho ta mạo muội hỏi một câu, vì lý do gì mà người lại đến ở sơn trang Đóa Linh? Ngươi ở đây làm gì? Lại ở đây bao lâu rồi?” Vinh Tuệ Khanh liên tục đặt câu hỏi không ngớt.
Lâm Phiêu Tuyết thở dài một hơi, thoạt nhìn cũng là một người9thông minh, thoáng cái nắm bắt trọng yếu.
“Không giấu gì Vinh cô nương, nửa năm trước ta bị Đóa Linh phu nhân mang về đây. Ta vốn là con gái Lâm gia ở phủ thành Vĩnh Chương cách nơi này không xa. Nhà ta là nhà bán đậu hũ nhỏ, còn có một người anh và một người em trai. Bởi vì Đóa Linh phu nhân phát hiện ta có song linh căn, bằng lòng thu ta làm đồ đệ với ý muốn dẫn ta đi trên con đường tu chân. Vì thế cha mẹ tôi mới đồng ý để ta đến sơn trang Đóa Linh. Ta ở đây đã nửa năm rồi.” Lâm Phiêu Tuyết cười híp mắt trả lời từng câu một, sau đó nhấc tay cầm tách trà lên uống một ngụm.
Dáng vẻ Vinh Tuệ Khanh vô cùng hứng thú, nhìn Lâm Phiêu Tuyết từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên mấy lần, mới tấm tắc khen: “Vận may của ta cũng coi như không tầm thường, hôm nay lại có thể nhìn thấy nhân vật giống Thần Tiên rồi. Lâm cô nương, sau này người muốn phi thăng làm Thần Tiên sao? Bây giờ ngươi đã đạt Trúc Cơ chưa?”. Sắc mặt Lâm Phiêu Tuyết trầm xuống, lắc đầu nói: “Trúc Cơ đâu dễ dàng như vậy? Ta ngay cả bái sư cũng chưa được chứ là…”
Vinh Tuệ Khanh nghe ông nội nói qua về con đường tu chân, cửa thứ nhất là Luyện Khí. cửa này chính là phải cảm thụ được linh khí giữa trời đất, hơn nữa có thể dẫn linh khí vào cơ thể, sau đó phạt căn tẩy tủy rồi mới có thể tẩy sạch bụi bặm, đi bước đầu tiên hướng tới Trúc Cơ. Luyện Khí có chín tầng. Chín là số của trời đất. Lấy chín làm đầu. Sau khi vượt qua chín tầng Luyện Khí sẽ đến giai đoạn Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyễn Anh và Hóa Thần. Mỗi một giai đoạn có ba tầng, phân làm tiền kỳ (sơ kỳ), trung kỳ và hậu kỳ. Chia làm ba cũng vì dựa theo số chín, mục đích là để phù hợp với thần thông tạo hóa trời đất.
Cảnh giới sau Hóa Thần, ông nội của Vinh Tuệ Khanh không biết nên không có đề cập với cô. Mà bản thân Vinh Tuệ Khanh cũng không có hứng thú.
“Nói như vậy, chúng ta lại không giống nhau.” Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Ta không có linh căn, không thể tự chân. Tuy cũng muốn bái Đóa Linh phu nhân làm sư phụ, nhưng chắc chắn cái ta học được không giống với ngươi.”
Lâm Phiêu Tuyết giật mình há hốc miệng, quan sát Vinh Tuệ Khanh từ trên xuống dưới, thốt lên: “Làm sao có thế? Làm sao có chuyện ngươi không có linh căn được?!”
Vinh Tuệ Khanh không để tâm nhiều, chỉ cười cười nói: “Tại sao không có khả năng? Bản thân ta có linh căn hay không chả lẽ ta không biết?”
Lâm Phiêu Tuyết im lặng, chợt nhớ đến bốn đóa Ngọc Bích Liên nhìn thấy đêm qua, thậm chí còn có cả tiếng sấm chớp rền vang phát ra từ trong phòng Vinh Tuệ Khanh, cùng với vẻ mặt không giấu được vẻ vui mừng lúc đi ra từ phòng cô của Đóa Linh phu nhân. Nhiều dấu hiệu như vậy có thể khẳng định một điều Vinh Tuệ Khanh chắc chắn không thể là người không có linh căn.
“Phượng hoàng không đáp ở nơi không bảo vật, Đóa Linh phu nhân cũng là người như vậy. Bà ấy là người tu chân, từ trước đến nay đối với người không thể tu chân không có chuyện lựa lời. Vinh cô nương, xin thứ cho ta mạo muội một câu, ngươi có thể có linh căn, hơn nữa còn là linh căn tốt vạn dặm hiếm có.” Lâm Phiêu Tuyết không thay đổi sắc mặt phân tích cho Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu đang muốn phủ nhận, nhưng trong giây lát chợt nhớ tới đêm qua trong lúc mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng đã thấy Đóa Linh phu nhân ngồi ở đầu giường, không biết làm chuyện gì. Hơn nữa, cô rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó dính dính từ trên trán chảy xuống, nhưng lúc mình lấy tay lau đi thì lại không thấy đâu nữa, giống như ảo thuật vậy.
Vinh Tuệ Khanh cau mày, nhìn Lâm Phiêu Tuyết không biết nên mở miệng như thế nào.
Lâm Phiêu Tuyết mỉm cười, lại nói: “Không phải người hỏi ta nửa năm nay đã làm gì sao? Ta kể người nghe, nửa năm nay ta vẫn cùng đại tiểu thư Đóa Ảnh gắn bó với nhau như hình với bóng. Trước khi người đến viện này, phần lớn thời gian ta đều ở cùng với Đóa Ánh, cùng ăn cùng ở, cùng tiến cùng ra. Hai chúng ta giống như một cặp song sinh vậy, ngay cả giọng nói, dáng đi tư thế, biểu cảm trên mặt, đều càng ngày càng giống.” Trong lòng Vinh Tuệ Khanh nhất thời lên tiếng cảnh báo, hoài nghi hỏi: “Là người càng ngày càng giống tiểu thư Đóa Ảnh hay là tiểu thư Đóa Ảnh càng ngày càng giống ngươi?” Lâm Phiêu Tuyết lần thứ hai thở dài, cầm khăn tay trắng như tuyết không ngừng phe phẩy trước mặt, trả lời đầy ẩn ý sâu xa: “Đương nhiên là tiểu thư Đóa Ảnh càng ngày càng giống ta, cho ta mười lá gan cũng không dám bắt chước giống tiểu thư Đóa Ảnh…”
Vinh Tuệ Khanh cúi đầu, yên lặng trầm ngâm, suy nghĩ từng lời Lâm Phiêu Tuyết nói. Nụ cười trên mặt Lâm Phiêu Tuyết ngày càng sâu. Đều là người thông minh với nhau nên dễ nói chuyện hơn hắn, có lẽ nếu bọn họ cùng nhau hợp tác thì còn có hy vọng chạy thoát khỏi đây.
Không khí trong phòng trầm xuống, lúc này chỉ còn nghe âm thanh nắp chén trà trong tay hai người chạm vào miệng tách. Qua một hồi, Lâm Phiêu Tuyết cười hỏi: “Vinh cô nương, ban nãy người đứng ở góc tường viện làm gì đấy?”
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một chút, đang định trả lời thì chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến giọng của một thiếu niên: “Tuyết muội muội, Tuyết muội muội, muội có ở trong phòng không?”
Sắc mặt Lâm Phiêu Tuyết đột nhiên hiện lên nét vui mừng, vội vàng đứng lên nói: “Là Vị đại ca đến.” Một bên nói với Vinh Tuệ Khanh: “Vi đại ca là con của nhà hàng xóm nhà ta, từ nhỏ cùng ta lớn lên, sau này lại cùng nhau đến sơn trang Đóa Linh.” Một bên mở cửa phòng.
Vinh Tuệ Khanh tò mò nhìn sang, ai ngờ cô lại thấy người kia chính là thiếu niên hôm qua xuất hiện trong phòng mình – đại thiếu gia Đóa Nhan của sơn trang Đóa Linh.
“Tại sao lại là ngài? Vị đại ca đâu?” Lâm Phiêu Tuyết cuối cùng vẫn còn nhỏ, mặc dù thông minh nhưng sướng vui giận hờn đều hiện hết trên mặt.
Đóa Nhan cười, không cần mời tự vào. Trong dáng vẻ của cậu ta như thể đã quen lắm rồi, Đóa Nhan nói với Lâm Phiêu Tuyết: “Vi Thế Nguyên còn đang ngủ, ta ghé thăm muội một chút. Tuyết muội muội, giọng nói của ta có phải càng ngày càng giống Vi Thế Nguyên không?”