Chàng trai đó hơn hai mươi tuổi, vóc người cao lớn thon gầy, ngũ quan trên mặt thoạt nhìn bình thường, không có điểm nào xuất sắc, nhưng khi kết hợp với nhau lại khiến người khác phải nhớ đến
tám chữ “khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc”. Y hiền hòa dịu dàng, không màng3danh lợi, thanh tao trong sạch như tiên hạ phàm. Nhất là đôi mắt sáng tỏ trắng đen rõ ràng, chỉ phản chiếu hồng trần dơ bẩn, phàm trần bất trị, làm người ta có cảm giác tự ti mặc cảm. Y ngẩng đầu, lơ đãng nhìn về phía bên này một chút thôi cũng đủ1khiến tâm tình ba cô bé chưa hiểu sự đời nhộn nhạo thẹn thùng.
Một lát sau, Lâm Phiêu Tuyết là người đầu tiên định thần lại. Lâm Phiêu Tuyết sớm đã có người trong lòng, lúc này chỉ vô cùng ngạc nhiên năng lực ảnh hưởng của người đàn ông này. Vinh Tuệ Khanh cười tự3giễu một cái, trong lòng làm cái mặt quỷ rồi vén áo hành lễ với chàng trai đằng xa kia.
Chàng trai kia cũng chấp tay hành lễ lại với Vinh Tuệ Khanh, bước đi đến chỗ bọn họ. Lâm Phiêu Tuyết cũng hành lễ. Trên mặt Đóa Ảnh đỏ bừng, vội chạy đến bên người chàng3trai, lo lắng hỏi: “Sao chàng lại ra đây? Lỡ để tổ cô cô biết được, chàng còn muốn sống hay không?” Đóa Ánh hơi ngửa đầu nhìn chàng trai, cắn môi dưới do dự một hồi lại hỏi: “Bệnh của chàng đỡ chưa?” Dáng vẻ cô nàng quan tâm tỏ ra đầy thân thuộc.
Chàng trai9khẽ mỉm cười, lập tức khiển ánh sáng xung quanh ảm đạm trong giây lát. Bấy giờ khuôn mặt bạn nãy cho rằng bình thường kia bỗng sinh động lên không ít khiến Vinh Tuệ Khanh nhìn đến suýt rớt cằm. Cảm giác chấn động như gặp được thần tiên này cô mới chỉ thoáng qua một lần khi từng nhìn thấy dung mạo chân thực của mẹ mình thôi. Ấy vậy mà chàng trai này, rõ ràng ngũ quan bình thường nhưng chỉ riêng phần khí chất này cũng đủ khiến lòng người say đắm. “Bệnh của ta đỡ rồi. Hôm nay thấy bí bách quá mới đi ra ngoài. Tổ cô cô của tiểu thư đi đâu vậy?” Giọng nói của chàng trai thuần hậu mang theo phần trong sáng, giống như tướng mạo của y vậy, từ đầu đến chân đều khiến người thấy sạch sẽ.
Đóa Ảnh mở miệng, hai tay và ống tay áo, cúi đầu lẩm bẩm: “… Ta không thể nói. Chàng mau đi vào đi.” ở trước chàng trai này, đến một câu vu vơ cũng không thể nói.
Đóa Ảnh xoay người, trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh và Lâm Phiêu Tuyết, sẵng giọng: “Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Chúng ta quay về thôi.”
Đi nhanh quẹo qua một đường khác.
Tâm trang Đóa Ảnh kích động, tất nhiên không chú ý chỉ có mình Lâm Phiêu Tuyết đi theo nàng ta.
Lâm Phiêu Tuyết trước lúc đi còn huých Tuệ Khanh một cái để giục cô đi mau thôi.
Vinh Tuệ Khanh lại không quan tâm, vẫn đứng ở đó nói chuyện với chàng trai.
Lâm Phiêu Tuyết không muốn ở lại nơi này, đến lúc về không được thì phiền lắm. Ban đêm ở sơn trang Đóa Linh rất nhiều chuyện kỳ lạ, nàng không muốn bị hù dọa. Vinh Tuệ Khanh chỉ rớt lại phía sau mấy bước, nhìn chàng trai vội vàng hỏi: “Người ở đây bao lâu rồi?”
Chàng trai có chút kinh ngạc, nhìn Đóa Ảnh phía trước lại nhìn Vinh Tuệ Khanh, lắc đầu cười nói: “Nhóc không mau đuổi theo? Chậm thêm chút nữa là không quay về được đâu.”
Vinh Tuệ Khanh cười cười, kiên trì hỏi: “Người ở đây bao lâu rồi? Người bị giam lại hả?” Lời vừa nói ra đến Vinh Tuệ Khanh cũng thấy ngạc nhiên.
Lời thân thiết như vậy sao mình lại có thể nói với người lạ cơ chứ? Nếu chàng trai này cùng phe với Đóa gia, chẳng phải mình tự chui đầu vào rọ sao?
Trên mặt Vinh Tuệ Khanh ửng hồng, nhanh chóng lui về phía sau, cúi đầu nói: “Đắc tội rồi.” Rồi xoay người bỏ đi.
Chàng trai lặng lẽ nhìn bóng lưng muốn rời khỏi của Vinh Tuệ Khanh, đột nhiên nói: “Ta không nhớ rõ bao lâu nữa. Từ lúc ta tỉnh lại đã ở đây rồi, cứ nằm trên giường không thể động đậy. Hôm nay đột nhiên cảm thấy có thể đứng dậy nên muốn ra ngoài dạo một chút.”
Bước chân của Vinh Tuệ Khanh dừng một chút, không quay đầu lại nói: “Công tử bảo trọng.”
Khóe miệng chàng trai mấp máy, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Ta là La Thần.” “Thần thúc bảo trọng.” Vinh Tuệ Khanh vươn tay, tùy tiện vẫy chào La Thần ở phía sau rồi bước nhanh trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo trở về tiểu viện của mình.
Tính cách La Thần trước giờ đạm bạc, tâm tư phẳng lặng. Thế nhưng một câu “Thần thúc” của Vinh Tuệ Khanh lại khiến y kinh ngạc rất lâu.
Trở về nhà tranh của mình, La Thần làm một việc mà bản thân cũng không hiểu rõ. Y cầm cái gương lên và soi tỉ mỉ.
Đóa Ảnh và Lâm Phiêu Tuyết về đến viện trước. Trong lòng Đóa Ảnh có chuyện nên vội vàng chào Lâm Phiêu Tuyết trở về phòng mình.
Lâm Phiêu Tuyết chỉ đành về tây sương phòng, núp dưới cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cửa viện. Một khi nàng quay về viện với Đóa Ảnh thì không thể ra ngoài được nữa rồi.
Vinh Tuệ Khanh sẽ không vì thế mà lạc đường chứ? Trong lòng Lâm Phiêu Tuyết nóng như lửa đốt, rốt cuộc đẩy cửa phòng đi ra, định đến nhắc Đóa Ảnh nói Vinh Tuệ Khanh bị bỏ lại bên ngoài.
Đúng lúc này Vinh Tuệ Khanh bước nào của viện. Hai thị nữ đứng ở cửa thấy Vinh Tuệ Khanh sắc mặt đỏ ửng đi vào, há hốc mồm kinh ngạc, quên cả hỏi cô trở về thế nào.
Lâm Phiêu Tuyết vội vàng ra đón: “Muội không sao chứ?” Rồi quan sát Vinh Tuệ Khanh từ trên xuống dưới. Vinh Tuệ Khanh kéo tay Lâm Phiêu Tuyết: “Đi vào rồi nói.” Nói xong cùng Lâm Phiêu Tuyết đi vào phòng mình.
Hai người ngồi trong phòng uống trà, đem mấy việc lặt vặt giữa con gái với nhau ra trêu đùa.
Bên ngoài thị nữ định thần lại nhìn vào, thấy Vinh Tuệ Khanh và Lâm Phiêu Tuyết không có điểm nào bất thường mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đại tiểu thư Đóa Ánh cũng mới vừa về không lâu. Vinh Tuệ Khanh này chắc là đi theo bọn họ, chạy chậm phía sau thôi… Vinh Tuệ Khanh ngó bên ngoài thấy thị nữ đi rồi mới nói với Lâm Phiêu Tuyết: “Khiến Phiêu Tuyết lo lắng rồi.”
Lâm Phiêu Tuyết có chút ngượng ngùng đáp: “Để muội một mình bên ngoài là ta sai.” Lại hướng Vinh Tuệ Khanh nói: “Muội chắc cũng nhìn ra nơi này rất kỳ lạ. Không có người của Đóa gia dẫn đường, chúng ta rời khỏi viện đều bị lạc đường, lại càng không cần nói đến…”
Vinh Tuệ Khanh biết về sau của câu đó là: Lại càng không cần phải nói đến chuyện chạy trốn khỏi đây. Vinh Tuệ Khanh mỉm cười. Ra ngoài không khó, nhưng cô đối với tiểu viện này càng có hứng thú hơn. “Tỷ nói xem, khoảng bao lâu nữa thì Đóa Linh phu nhân mới quay về?” Vinh Tuệ Khanh bóc vỏ hạt dẻ rồi bỏ vào miệng.
Lâm Phiêu Tuyết nhíu mày nhớ đến: “Trước đây cũng có lúc Đóa Linh phu nhân rời đi, nhưng tối đa chỉ có nửa tháng mà thôi. Lần này nghe Đóa Nhan nói phải đi nửa năm.” Rồi nhìn Vinh Tuệ Khanh, trên mặt lại đỏ lên.
Vinh Tuệ Khanh làm bộ không biết Lâm Phiêu Tuyết xấu hổ, cười nói: “Đã là đại thiếu gia nói cho tỷ nghe thì chắc chắn chính xác rồi. Thời gian nửa năm dài như vậy, đủ để chúng ta…” Nói đoạn lấy tay dính nước trà, viết lên bàn hai chữ “chạy trốn”. Lâm Phiêu Tuyết vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng dùng tay áo lau đi rồi chấm nước trà viết lên bàn, hỏi: “Muội có thể… nhớ đường sao?”
Vinh Tuệ Khanh cười hãnh hiện: “Tỷ xem không phải ta yên lành trở về sao? Nếu ta đã vào được thì chắc chắn sẽ ra được. Ta chỉ sợ Đóa Linh phu nhân. Nếu Đóa Linh phu nhân đã không ở đây, nơi này còn ai có thể ngăn cản ta?”.
Lâm Phiêu Tuyết chấp hai tay thành chữ thập, mắt ngấn lệ nói: “Cảm ơn ông trời phù hộ! Lâm Phiêu Tuyết ta cũng có ngày được quay về nhà!”