Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 54: 54: Thế Giới Cổ Đại 24



Bạch Cảnh Từ mơ thấy một giấc mơ rất dài, ở trong mơ hắn không thể điều khiển được bản thân, ý thức vẫn ở đó nhưng hành động cùng lời nói đều là do thân thể tự hoạt động.

Hắn nghĩ, có lẽ người điều khiển thân thể này chính là nguyên chủ.
Nguyên chủ sinh ra là thiếu chủ cũng là người sẽ kế nhiệm chức vị tộc trưởng, dẫn dắt cả tộc Tây Á.

Từ nhỏ đã nhận được rất nhiều sự kì vọng và cung phụng, cha mẹ nguyên chủ rất yêu thương y, tuy tộc Tây Á chuyên về dùng cổ và độc dược nhưng mẹ của nguyên chủ chưa bao giờ cho phép nguyên chủ dùng bản thân nuôi cổ, nguyên chủ có thể mặc sức nghiêng cứu về độc dược, duy nhất nuôi cổ bằng máu thịt bản thân lại không thể.
Bởi vì thân thể nguyên chủ rất yếu ớt…!Từ lúc sinh ra đã không biết khóc, luôn luôn dễ dàng bị bệnh tật quấn thân mãi cho đến năm mười sáu tuổi mới giảm bớt.

Năm mười tám tuổi, sinh thần của y cũng là ngày mà tộc Tây Á tổ chức ra lễ chọn ra ai là người sẽ kế tục tiếp lời thề của tộc nhân, trong hôm đó trời giáng xuống dị tượng…!Nguyên chủ là người được chọn.
Nhưng, tộc trưởng không đồng ý…!Tộc Tây Á ngoài dùng cổ cùng độc ra thì còn có thể tính ra quẻ bói, đoán trước được vận mệnh.

Năng lực sau rất hiếm có ai trong tộc có thể đạt được, bởi vì một khi đụng đến thiên đạo lộ ra thiên cơ chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất đắc, mỗi khi bói toán một lần đổi lại tuổi thọ sẽ giảm hai mươi năm cho nên không ai mong muốn năng lực đó ở trên người mình, nếu có cũng sẽ không bói quẻ.
Tộc trưởng cha của nguyên chủ là người có khả năng bói quẻ, ông bói ra được nếu nguyên chủ vào cung không biết qua bao nhiêu năm sẽ gặp phải đại kiếp nạn diệt thân, còn sẽ phải hứng chịu hình phạt hồn phi phách tán, bói toán có hữu hạn nhưng ông vẫn cố gắng muốn nhìn tới thiên cơ.

Rốt cuộc cũng không có nhìn được, tộc trưởng bề ngoài tráng niên trong phút chốc già đi rất nhiều.

Hốc mắt của đôi phu thê đều hồng, phu nhân đã khóc chỉ có lão gia kiềm lại, ông thở dài vỗ vai đứa con trai của mình.
Ông không cản được ý định của nhi tử, cũng như không thể ngăn lại ý trời…
Năm đó hai mươi tuổi, Tây Á Lập vào cung.

Sau hai năm đã nhanh chóng được phong làm quốc sư trở thành người được hoàng đế tín nhiệm nhất.

Nguyên chủ cũng trở thành thầy dạy học cho các vị điện hạ cùng công chúa, rất được yêu thích.
Nhưng nguyên chủ chỉ chú ý tới một đứa bé, đứa bé kia ngồi riêng một cái bàn, thường hay bị các vị công chúa hoàng tử khác bắt nạt, mẫu phi bị đầy lãnh cung, không được hoàng đế sủng ái nên trở thành trung tâm của bao nhiêu ánh mắt khinh thường, phỉ nhổ.
Tây Á Lập nhìn ra được đứa bé kia trên người có khí chất của đứa con thiên mệnh, cho nên Tây Á Lập tiếp cận nó khiến nó mở lòng, từ cảnh giác chuyển sang ỷ lại.
Đứa bé đó tên Mộ Thần Dật, là tam hoàng tử bị thất sủng không được yêu thích, ai cũng có thể giẫm nó một chân.

Thế giới của nó chỉ có bị bắt nạt, bị xem thường, bị đánh mắng…!Mang thân phận một vị hoàng tử nhưng chẳng khác gì một con chó hoang phải e dè, nhẫn nhục, cố gắng lấy lòng để có cái ăn, để có thể sống sót trong chốn thâm cung hiểm ác.
Cả hai cứ vậy hình thành một loại gắn bó vi diệu, Bạch Cảnh Từ thấy được sự ỷ lại mến mộ trong mắt đứa trẻ đó, còn nguyên chủ tâm vẫn lạnh nhạt, giống như chỉ đơn giản là đào tạo một bậc đế vương tốt cho đất nước sau này…
Xuân Hạ Thu Đông, bốn mùa luân phiên thay nhau.

Mộ Thần Dật hai mươi tuổi, Tây Á Lập đã gần bốn mươi nhưng y vẫn là bộ dạng lúc hai mươi ba hai mươi bốn, thanh lãnh thoát tục, giống một đoá hoa cao lãnh xinh đẹp ở trên cao không ai với tới được.

Từ một đứa nhóc con sáu bảy tuổi trưởng thành thành thiếu niên Mộ Thần Dật, thông minh tài trí học một biết mười, võ công cao siêu, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.

Bên ngoài ngoan hiền, thật ra sau lưng tính kế diệt trừ không biết bao nhiêu người, nguyên chủ biết nhưng y lựa chọn bàng quang.

Cuối cùng hoàng đế bệnh nặng băng hà, Mộ Thần Dật lên ngôi vị lúc hai mươi bốn tuổi nhanh chóng thu được lòng người, ổn định nội loạn, thâu tóm quyền lực loại bỏ kẻ phản kháng, tai mắt của thái hậu.

Bức điên thái hậu nhốt vào lãnh cung, thủ đoạn không ngừng ai cũng khiếp sợ.

Từ đó giang sơn Sở Quốc nằm trong tay hắn, hắn cũng bắt đầu vô cùng sủng ái nguyên chủ, nguyên chủ hầu như dưới một người mà trên vạn người.
Mãi cho tới khi nguyên chủ lại gặp được một vị hoàng tử giống với Mộ Thần Dật năm xưa, đó chính là vai chính Tô Tử Sâm.

Có điều lần này nguyên chủ không màng tới nữa, chỉ chuyên tâm bên cạnh bày mưu lược, phục vụ cho hoàng đế.

Ngẫu nhiên cũng sẽ gặp qua vài lần, nguyên chủ cũng không để tâm.
Kết quả nguyên chủ hận, hận không sớm diệt trừ kẻ này, hận nên bóp chết kẻ này từ lúc hắn còn nhỏ bé.

Bởi vì sau khi vai chính lên được ngôi vị, nguyên chủ theo lời thề của tộc nhân quy hàng vai chính nhưng kẻ này lại khinh nhục y!
Trước mặt văn võ bá quan, trước mặt dân chúng bá tánh thiên hạ tuyên cáo y là nam sủng của hắn! Sống lâu như vậy, lần đầu tiên y cảm nhận được sự sỉ nhục lớn như thế.
Cơ thể bị tên ác nhân kia vấy bẩn, nhục mạ, ngày ngày xem y là nơi dơ bẩn để hắn phát tiết bên trong y, còn liên tục khiến y phải nhục nhã bất kham.
Trong lòng dâng lên hận ý như muốn trào ra ngoài, thống khổ, bất lực, bi thương đan chéo đến khó thở rồi sau đó chính là chết lặng.

Đây là cảm xúc của nguyên chủ…!Bạch Cảnh Từ ánh mắt phức tạp nhìn con dao cắm trong ngực vai chính.

Nghe những lời nguyên chủ nói, cùng tiếng cười trào phúng.
” Tô Tử Sâm a Tô Tử Sâm, ta hận ngươi.

Mối nhục này ta không nghĩ tiếp tục chịu đựng…!Ta ô uế rồi…!Làm sao dám cùng người trong tộc đối mặt đây! Ha ha ha…!”
” Trên dao có bôi cổ độc đặc biệt của tộc Tây Á, chỉ cần cổ độc chạm vào máu thịt sẽ lập tức phát tán rộng ra làm người trúng độc cảm nhận được da thịt bị vạn cổ gặm cắn, thống khổ chậm rãi chết đi.

Ngươi…Khụ!…!”
Một trận gió lớn ập tới, Bạch Cảnh Từ cảm giác được phía sau lưng cùng trước ngực đau đớn gãy xương truyền tới.

Y thấy mình khụyu xuống mặt đất hộc ra một búng máu tươi, nhưng cơ thể là run rẩy hưng phấn giống như rốt cuộc thoả mãn được khoái cảm trả thù của bản thân.
” Đế vương một nước lại chết ở trên giường nam sủng của chính mình, chê cười cỡ nào ha ha ha! “

” Ta rốt cuộc bước đến bước đường hôm nay là do ngươi ép ta! Ta, Tây Á Lập vì phá vỡ lời thề của tộc nhân nguyên lãnh hết tội lỗi này! Dù có vĩnh viễn hồn phi phách tán cũng muốn khiến Tô Tử Sâm sống không bằng chết, vĩnh viễn không đạt được thứ mình muốn! “
Nguyên chủ điên cuồng cười to, cười cười xong lại khóc.

Cả người y lấy mặt đất lạnh băng làm điểm tựa đôi tay ôm lấy bản thân, run rẩy cảm nhận sự sống chậm rãi xói mòn.
Bên ngoài mây đen đột nhiên kéo đến, sấm chớp vamg trời giống như thiên đạo phẫn nộ muốn trừng phạt kẻ không biết tốt xấu, dám nguyền rủa đứa con được thiên đạo ưu ái.
Buồn cười cỡ nào…
” Ngươi phải giúp ta khiến hắn sống không bằng chết! “
Bạch Cảnh Từ hốt hoảng tỉnh lại, cả người đều là mồ hôi lạnh.

Hắn thở hổn hển cố gắng ổn định lại cảm xúc của bản thân, hắn mơ thấy một giấc mộng, giấc mộng trải qua cả một đời người.
Đau khổ, hận ý, bi thương vẫn còn tồn tại ở ngực…!Bạch Cảnh Từ tay chạm lên ngực mình nghe nhịp tim đập dồn dập, hình như lời cuối cùng là của nguyên chủ nói cho hắn nghe, là nguyện vọng cuối cùng còn xót lại của y.
Thảo nào…!Mỗi khi nhìn vai chính, ngực hắn luôn rất đau còn có hận ý mãnh liệt.
Đúng là nghiệt duyên…
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này giống như một đoạn hồi ức của kiếp trước được tua nhanh qua cái nhìn của tiểu Từ, cũng là thứ mà nguyên chủ muốn cho tiểu Từ thấy được để tiểu Từ có thể thực hiện nguyện vọng của y thì y mới có thể yên tâm hoàn toàn biến mất.
Tôi rất thích nhìn mọi người bình luận truyện, cũng rất thích đọc cmt của mọi người! Cho nên mọi người đừng ngại, cứ cmt đi nhé! Nếu không tôi lại sợ truyện mình bị flop hay viết không được hay, nên mọi người bắt đầu thấy chán rồi…!。⁠:゚⁠(⁠;⁠´⁠∩⁠⁠;⁠)゚⁠:⁠。.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.