Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 7: 7: Thế Giới Linh Dị Thần Quái 6



Bạch Cảnh Từ vươn tay tắt đi đồng hồ báo thức đang reo inh ỏi, hắn lười biếng từ trong chăn ló đầu ra cọ tới cọ lui mới mơ màng ngồi dậy.

Vẫn chưa tỉnh ngủ ngồi ngốc nhìn thẳng một chỗ trong không trung, đợi tới khi tỉnh ngủ một chút hắn mới nhẹ vươn người xoa xoa mái tóc có chút rối của mình.

Đại não rốt cuộc thanh tỉnh, Bạch Cảnh Từ vội gọi một tiếng.
” 256? “
[ Tôi đây! ]
256 từ giữa không trung xuất hiện nhanh chóng lao vào trong lòng Bạch Cảnh Từ, một cục bông xù xù cứ vậy không ngừng dụi dụi hắn.

256 hôm qua bị dọa không nhẹ, đột nhiên quay đầu một cái Bạch Cảnh Từ liền mất tăm hơi, nó bay khắp nơi tìm cũng không thấy.

Đợi một lát đột nhiên có tiếng nổ lớn phát ra từ lối đi xuống tầng hầm nó vội vàng quay trở lại, đợi lúc nó đến nơi đã thấy Bạch Cảnh Từ bị vai chính bế lên đem đi.

256 nhìn vai chính đem cộng sự của nó đưa về tận nhà còn đem về tận phòng!
[ Hôm qua đột nhiên cậu giống như bốc hơi vậy, hại tôi sợ chết khiếp! Oa oa..

]
” Được rồi, được rồi.

Tôi cũng không ngờ là con lệ quỷ bị nhốt dưới hầm kia lợi hại tới vậy, không hổ là boss cuối.

Đúng rồi, từ lúc đến đây tới giờ cậu có bắt được tín hiệu nào của nhân viên thời không khác không? “
Bạch Cảnh Từ khẽ vuốt lông an ủi 256, sau đó Bạch Cảnh Từ nhớ ra ngoài sửa bug đuổi kẻ ngoại lai hắn còn phải tìm mấy cấp dưới bị mất liên lạc của mình nữa.

256 hưởng thụ được vuốt lông khẽ hừ hừ nhẹ vài tiếng, nghe hắn nói xong có chút sầu não lắc lắc đầu.
[ Không có, lần đầu đến đây tôi đã thử qua.

Một chút tín hiệu cũng không có…!Không biết bọn họ có ổn không…!]
” Sẽ không.


Bạch Cảnh Từ khẽ lâm vào trầm mặc, tuy nói như vậy nhưng hắn cũng không quá chắc chắn…!Chuyện này nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.
***
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng nhảy nhót tinh nghịch len lỏi qua từng tán cây in xuống phía dưới từng đợt bóng râm nhẹ lay động.

Khuông viên trường ngẫu nhiên sẽ thấy vài chiếc xe đạp hay top ba top bốn nhóm sinh viên đi cùng nhau lên lớp, Bạch Cảnh Từ đạp xe chậm rãi lướt qua mọi người hướng tới nhà giữ xe hưởng thụ cơn gió nhẹ thổi qua.

Nam sinh đeo cặp sách, mặc một chiếc áo thun đen khoác bên ngoài chiếc áo khoác sơ mi trắng mỏng theo gió nhẹ bay lên một chút, gương mặt thanh tú được mạ lên một tầng lại một tầng ánh nắng mờ ảo lấp lánh, môi mỏng hơi hơi cong lên nhìn qua vừa nhu hòa lại xinh đẹp khiến người không nỡ dời đi ánh mắt.

Nữ sinh si mê nhìn Bạch Cảnh Từ lướt qua mình, lại quay sang cùng khuê mật cảm thán.
” Học trưởng Từ ban kinh tế thật đẹp mắt, mỗi ngày nhìn bao nhiêu cũng không chán.

Chỉ cần anh ấy cười với mình một cái thôi thì mình đã nghĩ ra con của hai đứa tên là gì rồi! “
Nữ sinh nói xong còn xấu hổ ôm lấy mặt mình mà tưởng tượng, khuê mật đi bên cạnh nhìn bộ dạng kia của cô khinh thường cười một cái đem bạn mình kéo tỉnh.
” Được rồi, tỉnh tỉnh đi.

Học trưởng người ta tới cả mặt và tên bà còn không biết thì nói gì tới cùng bà cười một cái.


” Oa…!Cậu đáng ghét quá! “
Nữ sinh bị làm cho hụt hẵng bất mãn nhẹ trừng khuê mật nhà mình một cái bỉu môi, mà Bạch Cảnh Từ người được nhớ mong vẫn không hay biết gì ung dung tay cắm túi quần đi vào lớp.
Cao Tuấn vừa thấy Bạch Cảnh Từ tới đã bỏ đám đang cùng mình nhiều chuyện qua một bên nhanh chóng xáp lại gần.
” Từ ca kiểm điểm anh đã viết chưa? “
Bạch Cảnh Từ ngồi xuống chỗ của mình nghe Cao Tuấn nói còn nhất thời chưa nhớ ra cái gì, hắn định hỏi bản kiểm điểm gì thì 256 đã ở một bên nhắc nhở hắn.
[ Cộng sự, hôm qua cậu cùng nhóm người Cao Tuấn lẻn vào kí túc xá bỏ hoang bị vai chính phát hiện nên phạt mấy cậu viết bản kiểm điểm đó.

]
À cái đó à…
Bạch Cảnh Từ thật sự quên mất…!Hắn đã hơn hai mươi mấy rồi, đã xa cái tuổi đi học quậy phá bị viết bản kiểm điểm lâu rồi.

Huống hồ sau này đi làm ở Cục Quản Lí Thời Không hắn vẫn luôn giành được khen thưởng, thành tích xuất sắc chưa bao giờ sai phạm cái gì thì đừng nói chi bị cấp trên bắt viết bản kiểm điểm…

Nhìn vẻ mặt hơi ngốc ra của hắn Cao Tuấn liền biết, Từ ca của cậu lại quên rồi! Trước giờ làm sai phạm cái gì bản kiểm điểm đều là do cậu viết hộ, Từ ca liền một cái cũng chưa từng viết cho nên hắn nhớ mới lạ! Cũng may Cao Tuấn sớm đã quen, hôm qua đã viết thêm một bản cho Bạch Cảnh Từ.

Cậu từ trong tay đưa qua cho hắn một bản.
” Biết Từ ca thế nào cũng quên, em viết sẵn cho anh rồi này! Thế nào, thấy em giỏi không! “
Bạch Cảnh Từ nhìn bản kiểm điểm trên bàn cùng nét chữ như gà bới quen thuộc, sau đó ngẩng đầu nhìn bộ dạng muốn nói ” Mau khen em! Mau khen em! ” của Cao Tuấn khẽ buồn cười, cảm giác cậu nhóc giống một con cún lớn nếu có đuôi đều phải không ngừng vẫy qua lại.

Hắn sảng khoái xoa xoa đầu cậu nhóc, ha ha cười.
” Cao Tuấn nhà ta rất giỏi! “
Cao Tuấn tuy cảm giác Bạch Cảnh Từ khen có chút kì quái giống như cha già khen con trai nhỏ vậy…!Nhưng mà dù gì cũng được Bạch Cảnh Từ khen, Cao Tuấn liền sờ sờ mũi vui tới nở hoa xung quanh.
” Được rồi, trước khi vào tiết thì đi nộp bản kiểm điểm nào.

Từ ca, Tuấn ca hai người đi thôi ở đó khen cái gì mà khen! “
Hai người bị Cao Tuấn bỏ quên một bên nhìn Bạch Cảnh Từ cùng Cao Tuấn qua lại với nhau chiếu mù mắt, nhịn không được đứng lên một bên đem Cao Tuấn cùng Bạch Cảnh Từ cùng túm kéo ra khỏi lớp.
Có cảm giác còn nhìn tiếp cả hai sẽ trở thành cái bóng đèn phát sáng!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.