Nghe nói yêu vương mang về một cái mỹ nhân tu sĩ, nhan sắc so với yêu vương có thể nói kẻ tám lạng người nửa cân…!Hồ Ngọc tràn đầy hứng thú cho nên không cần nghĩ ngợi đã đem hai mỹ nhân đang ôm trong lồng ngực ném, chạy tới yêu vương điện tìm ca ca của hắn.
Ai ngờ ca ca không ở, hỏi thì đám cung nhân đều sợ hãi bảo không biết.
Hồ Ngọc lúc chạy tới tươi cười rạng rỡ hứng thú bừng bừng, tới nơi rồi nghe được tin mặt đã xụ xuống không vui, làm bọn cung nhân sợ tới quỳ bùm bùm xuống mặt đất không dám ngẩng đầu.
Ở yêu giới người không thể chọc nhất là yêu vương mà người không dễ đụng cũng không thể đụng chính là em trai của yêu vương là vị trước mặt này đây vương gia Hồ Ngọc, bởi vì so với tính tình cổ quái vui giận thất thường của vương thì vị này hoàn toàn là một kẻ điên! Hắn có thể ở giây trước vui cười cùng ngươi, giây sau ngươi đã thấy đầu của chính mình nằm ở dưới đất! Nói chung, một lời khó diễn tả hết…
Mà Hồ Ngọc trước giờ thích nhất hai thứ một là đánh cùng kẻ mạnh, hai là mỹ nhân, chỉ cần đẹp thì hắn đều thích.
Đó cũng là nguyên do hắn muốn chạy tới đây.
” V…Vương gia, hay là ngài quay về khi nào vương trở về thần sẽ thông tri với ngài…!”
Một thiếu niên thân mang mai rùa gương mặt có chút thanh tú, nơm nớp lo sợ đi đến chấp tay khom người.
Linh Quy là quản sự trong cung đi theo bên cạnh vương giúp vương quản mọi việc vặt trong cung như giám sát cung nhân, quản sổ sách, phụ trách những khi có tiệc hay xem xét lễ vật v.v…!Đừng nhìn y là bộ dạng thiếu niên, thật ra Linh Quy cũng đã hơn ngàn năm tuổi đi theo phục vụ cho vương đã rất lâu rồi.
Hồ Ngọc nghe vẻ mặt cũng không tốt lên bao nhiêu, đang lúc hắn muốn phát tác tính khí lại vô tình ngửi được một mùi u hương nhàn nhạt trong không khí.
Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, cũng không tiếp tục lí đám người kia mà chỉ hít hít cái mũi đi theo hương thơm kia.
Đi một lúc lại đi tới hoa viên của tẩm cung, nhìn nam nhân từ núi giả đi ra Hồ Ngọc ánh mắt càng sáng hơn, trong đầu hắn chỉ nhảy ra hai chữ.
” Mỹ nhân! “
Thấy mỹ nhân quay lưng bỏ chạy, Hồ Ngọc thích thú đuổi theo phía sau.
Mỹ nhân muốn chơi trò đuổi bắt với hắn sao? Vậy thì hắn không nên phụ lòng mỹ nhân rồi~
Bạch Cảnh Từ chạy cả một đoạn đường dài thân hình bắt đầu hiện lên hắn biết phù chú sắp hết tác dụng rồi, chạy đến một khoảng tường vây thì hắn dừng lại.
Nhìn tường vây cao vút, Bạch Cảnh Từ nghĩ nghĩ gọi 256.
[ Bạch Cảnh Từ: 256, phía bên kia tường vây là chỗ nào? ]
[ Cộng sự đợi tôi một lát! ]
256 xuất hiện xuyên qua tường vây sau đó nhanh chóng xuyên quay trở về mới nói.
[ Cộng sự, bên kia hình như là nơi thông với cổng phụ phía sau yêu cung.
Có khoảng bốn lính canh, tôi nói có phải là yêu cung canh gác sơ sài quá rồi không? ]
[ Bạch Cảnh Từ: Thử là biết nó sơ sài hay không thôi.
]
Nói, Bạch Cảnh Từ điểm nhẹ mũi chân nhẹ nhàng phi thân đáp lên phía trên tường vây sau đó lại nhẹ nhàng đáp xuống một góc khuất phía bên kia.
Kiếm tu luyện kiếm ngoại trừ linh lực còn phải cường kiện thân thể xem giống như học võ công vậy, cơ thể hắn linh lực bị phong bế nhưng cái khác lại không có nên có thể sử dụng chút khinh công là chuyện nhỏ.
” Bắt được rồi!~ “
Một giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống doạ Bạch Cảnh Từ lẫn 256 đều giật mình, không đợi Bạch Cảnh Từ ngẩng đầu trước mặt đã đáp xuống một thân ảnh màu tím chói mắt.
Nam nhân ngũ quan yêu dã có loại tính xâm lược rất mạnh, một đôi mắt bạch kim tương đối đặc biệt, cả người một thân tử y như một đoá hoa dộc dược nở rộ vừa cuồng dã lại nguy hiểm.
Bạch Cảnh Từ cảnh giác, tay ở trong ống tay áo nắm mấy lá phù chú tùy thời công kích.
” Mỹ nhân, mỹ nhân bắt được ngươi rồi vậy ngươi chính là nam sủng mới của ta! “
Bạch Cảnh Từ:…
” Mỹ nhân ngươi đẹp thật đấy! So với đám nam sủng kia của ta đẹp gấp trăm ngàn lần, mỹ nhân ngươi có muốn được sung sướng không nha~ “
” Sao ngươi không nói gì hết? Có phải ngươi thẹn thùng không? Nhìn ngươi như vậy chắc là nam sủng được ca ta mang về nhỉ, ngươi đừng làm nam sủng cho huynh ấy, huynh ấy chẳng biết thương tiếc mỹ nhân đâu.
Dù gì mấy hôm huynh ấy chơi chán rồi lại quăng cho ta, chi bằng bây giờ ngươi đi theo ta đi! “
” A…!Không được rồi, ngươi đẹp quá h…hình như bên dưới huynh đệ của ta đã lên rồi.
Ngươi có muốn sờ sờ thử không? Nó rất lớn đó, so với ca của ta lớn hơn nhiều! “
Nói, nam nhân còn có ý định đưa tay đến nắm tay Bạch Cảnh Từ thật sự muốn cho hắn sờ cái thứ kia!
” Cút!! “
Bạch Cảnh Từ rốt cuộc nhịn không được nữa giận dữ rống lên, trên trán gân xanh đã sớm bạo khởi.
Miệng niệm chú tay quăng mấy lá phù chú, phù chú vừa đến gần nam nhân đã phát nổ uy lực cùng tiếng động gây ra không nhỏ lập tức thu hút lính canh gần đó.
Bạch Cảnh Từ không muốn dây dưa với kẻ biến thái này, thừa cơ nam nhân vì mấy lá phù làm cho không kịp phòng ngừa vươn hai tay che lại mặt mình thì xoay ngoài phi thân bỏ đi.
Hồ Ngọc dùng tay huơ huơ khói bụi vẻ mặt càng ngày càng hưng phấn, mặc kệ lính gác đã chạy lại lo sợ hỏi han, gã chậm rãi điểm mũi chân dùng linh lực không nhanh không chậm đuổi theo.
Ai mà ngờ đuổi một đường đã bị uy áp mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, áp hắn rơi mạnh xuống đất tạo ra một cái lỗ hỏng lớn, khói bụi mù mịt.
Hồ Ngọc khoé môi chảy ra máu tươi chật vật bò dậy nhìn ca ca của của hắn một tay ôm eo mỹ nhân, dùng loại ánh mắt khinh thường nhìn xuống.
” Hồ Ngọc, không phải bổn toạ đã nói đồ của bổn toạ trừ khi bổn toạ chơi chán rồi còn không thì không được động bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào sao? “
Hồ Tư vẻ mặt tươi cười nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo vô cùng, không khí bắt đầu căng thẳng lên.
Ánh mắt hai người nhìn nhau giống như hận không thể tiến lên xé đối phương ra thành mảnh nhỏ, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào giống như huynh đệ ruột thịt với nhau.
” Nhưng mà ta thích mỹ nhân kia, ca nhường cho ta đi.
Không thì chúng ta cùng nhau chia sẻ cũng không tồi…!”
” Cút về điện phủ của ngươi! “
Lời còn chưa nói xong Hồ Ngọc đã bị Hồ Tư vung tay, lại thêm một tầng uy áp chồng xuống làm vừa mới bò dậy Hồ Ngọc lần nữa bị áp nằm xuống không thể cử động, hắn oa một tiếng phun ra mấy ngụm máu miệng lại vẫn duy trì tươi cười quái dị nhìn theo hướng Hồ Tư mang Bạch Cảnh Từ đi.
Ai nha, không được…!Mỹ nhân thú vị như vậy để ca một mình chiếm dụng thật sự không được.
____________________
Kịch trường nhỏ:
Hồ Ngọc: Mỹ nhân mau sờ, của ta so với ca ta lớn hơn nhiều!!
Hồ Tư: Ai nói ngươi lớn hơn! Còn chưa thấy huynh đệ của ta ưỡn thẳng ngực đâu!
Mặc Dạ Thiên mặt lạnh phản bác: Các ngươi nhỏ như vậy mà đòi so lớn? Của ta có thể đem A Từ khóc không dậy nổi!
Bạch Cảnh Từ:…!Con mẹ nó đều cút hết cho lão tử!!!
Chu Mộc che tai người đọc: Bạn nhỏ không cần nghe mấy tên biến thái kia nói chuyện….