Sau khi tạm biệt cha con họ Lan xong, Lý Trạch Phân một mình đi tới phòng thẩm vấn nơi Chân Vĩ đang bị giam.
Bác sĩ của Cục điều tra đúng lúc vừa thay thuốc cho vết bỏng của Chân Vĩ xong, lúc đi ra còn chào hỏi với Lý Trạch Phân vài câu, sau khi oán trách Chân Vĩ không chịu phối hợp một lúc cũng rời đi.
Lý Trạch Phân trầm ngâm xoa tay nắm cửa, suy nghĩ về câu “không chịu phối hợp” của bác sĩ vừa rồi, sau đó ánh mắt cô lóe lên, mở cửa bước vào. Sau khi vào trong, cô quan sát bố trí của camera và máy tính trong phòng ngoài một lúc rồi mới cầm chìa khóa Mục Tỉnh đưa để vào phòng trong.
Cửa phòng trong vừa mở ra, Chân Vĩ vốn đang gỡ băng gạc trên cánh tay mình lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Sự cảnh giác trong ánh mắt của anh ta, sau khi nhận ra là Lý Trạch Phân đã dần biến thành cảm xúc mừng rõ xen lẫn lo lắng.
Lý Trạch Phân đoán được vài thứ từ ánh mắt của anh ta, chọn một góc độ bước tới trước mặt anh ta nhưng không ngồi xuống. Cô đứng đó, đúng lúc che đi camera ở một góc.
“Chân Vĩ?”
“Cô là…?” Có lẽ vì Lý Trạch Phân đứng trên cao nhìn xuống nên vẻ mặt cảnh giác của Chân Vĩ lại xuất hiện, thậm chí anh ta còn bất giác đẩy ghế về phía sau khi dây xích còng tay đụng vào nhau ken két.
“Cảnh sát cấp 1, Lý Trạch Phân.” Lý Trạch Phân mặc kệ anh ta lui về sau, không hề có ý định bắt anh ta đặt hai tay bị còng lên bàn như quy định, “Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy, tối qua, trước tòa nhà.”
“Lý, Trạch Phân?”
Lý Trạch Phân để ý đến giọng điệu sau chữ “Lý” kia.
“Ừm.” Cô lấy thẻ ngành ra, giơ lên trước mặt Chân Vĩ.
Chân Vĩ liếc nhìn qua, sau đó cúi thấp đầu. Anh ta nắm hai tay lại, xoa hai ngón cái vào nhau, không biết là vì đang lo lắng hay sợ hãi nữa.
Lý Trạch Phân cất lại thẻ ngành, yên lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau.
“Tôi biết cô.” Giọng nói Chân Vĩ rất đờ đẫn.
“Hả?”
“Cô bé đã từng nhắc tới.”
Rất rõ ràng, ai cũng hiểu “cô bé” là để chỉ ai.
“Tôi cũng đã từng gặp qua.”
Con ngươi của Lý Trạch Phân thoáng co lại.
“Gặp qua”, không phải đang nói tới tối qua.
“Cô…” Động tác giữa hai tay Chân Vĩ đột nhiên dừng lại, anh ta ngẩng đầu lên, “Cô muốn hỏi gì? Những thứ tôi biết tôi đã nói với các người hết rồi, tôi là phóng viên điều tra, đến đó để nằm vùng.”
“Nhưng hành vi nằm vùng của anh không hề nằm trong quy trình chính thức nào cả, chúng tôi cũng không thể dựa vào đồ vật tùy thân hoặc nơi ở của anh để chứng minh thân phận này.” Lý Trạch Phân nói sự thật, “Nói cách khác, đây chỉ là nói suông không chứng cứ. Tình hình này rất bất lợi cho anh.”
Không hiểu Chân Vĩ đã bị chữ nào kích thích mà đột nhiên cau mày lại, nâng giọng: “Chuyện này không phải vấn đề bất lợi với tôi!”
Lý Trạch Phân chỉ yên lặng nhìn anh ta, không nói gì.
Có lẽ vì màu mắt của Lý Trạch Phân có hiệu quả làm lạnh, Chân Vĩ chỉ cần đối mắt với cô một chút, lửa trong bụng đã bị dập tắt.
Anh ta rụt cổ rồi lại cúi đầu, hạ giọng: “Tôi… Tôi nợ cô bé một cái mạng. Vì thế…”
Câu nói bỏ dở nửa chừng, Lý Trạch Phân cũng không hỏi tiếp.
“Tôi không biết có nên tin cô hay không.”
Lý Trạch Phân nghe thấy một điều đặc biệt trong chữ “Cô” này, nó không nhắc tới nghề nghiệp hay ngành của Lý Trạch Phân, không phải thân phận đặc biệt, mà chỉ là chính bản thân cô.
Hai ngón tay của Chân Vĩ lại bắt đầu cọ vào nhau, dường như đây là thói quen lúc anh ta suy nghĩ. Lý Trạch Phân đứng như một bức tượng ở đó, không hề động đậy, chỉ nhìn anh ta liên tục xoa ngón tay, cũng không có ý định mở miệng.
Dù sao có một số việc không thể cứng rắn, 2 chữ “tin tưởng” không phải là chữ định nghĩa bằng miệng được. Nhất là trong tình huống không chắc chắn như hiện giờ.
Không biết sự im lặng này đã kéo dài bao lâu, động tác ngón tay của Chân Vĩ đột nhiên dừng lại, anh ta hít một hơi thật sâu: “Tôi đói quá, hôm nay các cô vẫn chưa cho tôi ăn cơm trưa. Dù là nghi phạm cũng không nên thế chứ.”
“…” Lý Trạch Phân một lời khó nói hết nhìn anh ta một lát, sau đó xoay người đi về hướng cửa ra vào.
Ngay khi chân vừa đạp lên ngưỡng cửa, cả người cô đột nhiên dừng lại.
“Sao anh lại làm phóng viên điều tra?” Cô đưa lưng về phía Chân Vĩ, không đầu không đuôi hỏi một câu.
“… Hả? Vì,” Chân Vĩ ngẩng đầu lên, trong mắt có gì đó ngưng tụ lại chặt chẽ, “Đêm dài đằng đẵng, dù sao cũng phải có người đi đầu cầm đèn chứ?”
Nghe câu trả lời quen thuộc này, khóe miệng Lý Trạch Phân không khỏi cong lên trào phúng: “Dù biết rõ ngọn đèn sớm muộn gì cũng sẽ bị bóng tối vô tận nuốt chửng ư?”
“Tại sao nhất định phải bị bóng tối nuốt chửng? Chẳng lẽ phía sau không thể có ngọn đèn thứ 2, thứ 2, thứ 4… sao. Cứ như thế chẳng phải thế gian này không còn đêm tối nữa à?”
Lý Trạch Phân mờ mịt quay đầu lại đáp: “Hẳn anh và Lan Huệ rất có tiếng nói chung.” Nói xong, cô nhanh chóng ra ngoài gọi cơm.
Thế gian không còn đêm tối? Si nhân thuyết mộng*.
(*) Nói chuyện viển vông; nói vớ vẩn; quá khích (chuyện hoang đường không thực hiện được).
Khoảng 20 phút sau, cơm hộp mới được giao đến, trong thời gian đó Lý Trạch Phân chỉ ở gian phòng ngoài chơi điện thoại chứ không đi vào, thậm chí còn nhận được điện thoại của Lan Triết. Trong 20 phút này Chân Vĩ cũng không làm gì, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, giấu biểu cảm ở một góc mà camera giám sát không quay được.
Người đưa cơm tới là một vị đồng nghiệp cảnh sát, Lý Trạch Phân nói cảm ơn anh ta xong thì canh ở cửa phòng trong, bảo anh ta cầm túi bước vào. Đồng nghiệp kia đặt cái túi lên mặt bàn trước mặt Chân Vĩ, mở túi ra, mở hộp cơm rồi lấy ra một bộ dụng cụ ăn bằng nhựa, nghiêm chỉnh bày trước mặt anh ta.
Chân Vĩ giơ hai tay bị còng lên.
Lý Trạch Phân đang đứng ngay cửa phòng, 2 cảnh sát có súng với 1 nghi phạm rõ ràng là an toàn, vì thế người cảnh sát đó mở còng tay của Chân Vĩ ra, còng tay trái của anh ta vào dây xích trên mặt bàn, còn tay phải hoàn toàn được thả để anh ta có thể dùng dụng cụ ăn.
Chân Vĩ im lặng ăn cơm. Vị cảnh sát kia lùi về sau vài bước, giống như Lý Trạch Phân, anh ta cũng dựa vào tường đứng như một máy giám sát hình người.
Mọi thứ dường như rất bình thường, người cảnh sát nhìn chằm chằm vào Chân Vĩ đang ăn cơm cũng hơi đói bụng, bụng anh ta bắt đầu kêu gào, sau đó dưới ánh mắt của Lý Trạch Phân, anh ta xấu hổ gãi gãi đầu.
Tai nạn đã xảy ra trong 1 giây hai người không tập trung đó.
Chân Vĩ đột nhiên hất văng hộp cơm xuống đất. Vị cảnh sát bất giác đưa tay đặt lên bao súng, còn Lý Trạch Phân thì nhanh chóng lao tới bên cạnh Chân Vĩ, chặn đi ánh mắt của người cảnh sát kia.
“Cảnh sát Lý, cô…”
“Gọi xe cấp cứu!”
“… Hả?”
“Xe cấp cứu…”
Lý Trạch Phân còn chưa dứt lời. Chỉ nghe một tiếng “Oẹ”, đồ ăn vừa vào bụng Chân Vĩ vài phút đã bị nôn ra hết đầy người Lý Trạch Phân. Nếu không phải vì chỉ đang cúi người cũng không ngồi xuống thì cả mặt cô cũng không thoát được.
“Ôi đệch…” Cảnh tượng kinh khủng cùng với mùi hôi ngập tràn khắp gian phòng nhỏ khiến vị cảnh sát kia buột miệng chửi thề, kết quả vừa mắng một câu, mùi hương đã xộc vào mũi khiến anh ta cũng bắt đầu buồn nôn.
“Gọi xe cấp cứu đi!” Người xui xẻo là Lý Trạch Phân lại như bị mất khứu giác, bình tĩnh đưa ra chỉ dẫn.
Chân Vĩ vẫn còn nôn mửa, vì bị Lý Trạch Phân ấn vào cổ nên đã nằm sấp xuống mặt đất. Cả gương mặt anh ta nôn đến mức biến thành màu tím, trên trán nổi đầy gân xanh, bàn tay trái siết chặt, hẳn đang cực kỳ khó chịu.
Đến khi câu “xe cấp cứu” vang lên lần thứ 4, vị cảnh sát kia mới nhịn được cơn buồn nôn lao ra khỏi phòng trong, lấy điện thoại gọi điện. Lý Trạch Phân chịu đựng quần áo bẩn của mình, kiên nhẫn cởi bỏ còng tay, khi anh ta vùng dậy bắt đầu ôm bụng đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu kiểm tra và sơ cứu.
Sau một lúc lộn xộn, cuối cùng Chân Vĩ cũng được 2 nam cảnh sát đưa lên xe cấp cứu. Còn Lý Trạch Phân dưới ánh mắt của các đồng nghiệp, vớ lấy bộ quần áo mượn được rồi bước vội vào WC.
Vừa đến cửa WC, không biết là trùng hợp hay gì mà cô lại đụng phải Lan Triết đang đi ra.
“A, điện, khụ, cảnh sát Lý, cô…”
Lý Trạch Phân không để ý đến lễ nghi nữa, không thèm ngẩng đầu mà trực tiếp đi ngang qua ông. Vì đi qua nhanh nên cánh tay cô vô tình va vào Lan Triết. Lan Triết bị đụng phải ngây người ra, vẻ mặt phức tạp nhìn vết bẩn trên tay áo mình.
Bóng dáng Lý Trạch Phân vừa biến mất trong nhà vệ sinh nữ thì Lan Khâm đã đi ra từ nhà vệ sinh nam sát vách. Anh nhìn vẻ mặt kỳ quái của ông già nhà mình.
“Sao thế?” Anh vô thức hỏi.
Lan Triết vuốt tay áo, lắc đầu: “Tối cha còn có việc, con có mang theo chìa khóa nhà không?”
“May là có mang theo,” Lan Khâm càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng, “Đã xảy ra chuyện gì sao? Đột nhiên chạy tới đi vệ sinh ở tòa nhà này, lúc nãy cha lại…”
Ánh mắt Lan Triết nhìn con trai trầm xuống.
Lan Khâm vô thức bóp nghẹt nửa câu còn lại.
“Vậy con tự về trước đi.” Nói xong, Lan Triết không thèm giải thích gì mà nhấc chân rời đi, ném lại đứa con trai đang ngơ ngác ở phía sau.
Sau khi tách khỏi Lan Khâm, Lan Triết trực tiếp xuống bãi đỗ lấy xe. Ông lái xe vượt quá tốc độ cho phép, 5 lần 7 rẽ một hồi rời khỏi trung tâm thành phố, đến một chỗ hẻo lánh không một bóng người.
Xe vừa dừng lại đã có 4 thanh niên không biết từ đâu lao ra. Theo dáng đi và hình thể, hẳn 4 người này cũng là xuất thân từ quân đội như Lan Triết.
“Trung tá.” Thượng úy Di Dã dẫn đầu kính cẩn chào Lan Triết.
Lan Triết gật đầu một cái, không nói nói gì mà chỉ nhét một mảnh giấy đang cầm trong lòng bàn tay trái vào tay anh ta.
Di Dã mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua, sau đó lập tức lấy bật lửa ra đốt bỏ.
“Trung tá yên tâm, chúng tôi sẽ làm ngay.”
“… Cảm ơn.”
“Trung tá khách sáo rồi. Ngài đã cứu mạng chúng tôi, chuyện của ngài cũng là chuyện của chúng tôi. Hơn nữa nếu chuyện đúng như trung tá nói thì vốn dĩ nó cũng thuộc vào phạm vi chức trách của cấm quân điều tra chúng ta.”
Di Dã và 3 người kia rất nhanh đã rời khỏi. Lan Triết không vội mà chỉ dựa vào xe thở phào một hơi. Ngón tay ông vô thức muốn lấy một điếu thuốc trong túi quần ra hút, nhưng trong đầu lại hiện lên vẻ mặt kinh thường của Lan Huệ khi phát hiện mình lén hút thuốc, lập tức sững người lại.
Ông vứt cả bao thuốc vừa móc ra xuống mặt đất, hung hăng đập lên.
1 đạp, 2 đạp, 3 đạp…
Vừa đạp, hốc mắt vừa đỏ hoe. Kìm nén cả ngày trời không dám bộc lộ cảm xúc trước mặt cấp dưới, cảnh sát, hoàng thất, kể cả con trai mình, cuối cùng giờ cũng như nước lũ vỡ đê tuôn tràn ra.
Ông lấy một tay che mắt mình, sau hơn 10 năm lại lần nữa khóc òa lên như một đứa trẻ.
…
Bên này, Lý Trạch Phân trực tiếp ném bộ quần áo bẩn vào thùng rác WC, trong tay cầm một vật màu đen cỡ hạt đậu phộng trong chất nôn đi ra. Sau khi cô vệ sinh sạch sẽ tay mình và thứ đó xong, nhanh chóng giấu vào trong người, lần nữa trưng ra vẻ mặt đen như mực rồi đi ra khỏi WC.
Vừa ra ngoài, cô đã đụng phải Lan Khâm vẫn đang ngẩn người trước cửa.
“… Đội trưởng Lan?”
“Tiểu Lý?” Trong đầu Lan Khâm nhanh chóng xếp dáng vẻ khác thường của ông già mình và Lý Trạch Phân vào một chỗ.
Nhưng trước khi anh hỏi bất kỳ điều gì, điện thoại của Lý Trạch Phân đã vang lên.
Người gọi đến là Mục Tỉnh của đội hình sự.
Hóa ra đã điều tra ra được đúng là có mật đạo dưới tòa nhà, giờ đang sắp xếp người đi xuống dưới. Lý Trạch Phân là người đầu tiên đưa ra phỏng đoán về mật đạo này, lại là pháp y nên tất nhiên cũng được xếp vào danh sách những người xuống đất điều tra.