Phải mất một lúc lâu, Lý Trạch Phân mới xác nhận được ông già nằm trên giường sống qua ngày bằng ống nuôi ăn* kia chính là Thái tử trong trí nhớ của mình. Rõ ràng chỉ mới hơn nửa năm từ lần cuối gặp nhau ở Hoàng cung Trường An, giờ Thái tử đã gầy đến mức làn da nhăn nhúm lại. Tóc đã bị cạo hết sạch, cánh môi trắng bệch, xương quai xanh dưới cổ áo bệnh nhân nhô cao. Đôi mắt uy nghiêm năm xưa giờ đã sâu hoắm, bị một lớp màng màu vàng đục bao phủ, đồng tử không tập trung, có lẽ đã sắp không nhìn thấy gì nữa.
(*) Ống được dẫn xuyên qua mũi để vào dạ dày, dùng khi một người có vấn đề về nuốt hoặc quá bệnh không thể tự ăn một mình.
Mạng ông cũng chẳng còn lâu nữa. Đây là đáp án mà những người đến thăm đều có thể dễ dàng nghĩ ra. Kỹ thuật ở Thái y viện đứng hàng đầu thế giới, nhưng nhiều lắm cũng chỉ cho ông thêm vài con số lẻ nữa mà thôi.
Lý Trạch Phân không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Thái tử, dù là với tất cả những hành động của ông hay là với bệnh tình nguy kịch này. Vì thế cô không bày ra biểu cảm gì, cũng không nói gì, đứng im bất động ở góc tường nhìn ông.
Đôi mắt đục ngầu của Thái tử chuyển động, phải mất một lúc lâu mới tập trung chính xác vào Lý Trạch Phân được.
Ông khẽ cười: “Cái tính này của con đúng là không thay đổi chút nào.”
Lý Trạch Phân không trả lời, dường như cứ định im lặng mãi thế này.
“Sao vậy, nếu như đã đến rồi,” Thái tử vừa nói vài chữ đã hơi thở hổn hển, nhưng vẫn cố che giấu, để nói được rõ ràng nên nói rất chậm, “Không định nói gì sao?”
Ánh mắt Lý Trạch Phân lóe lên, nhưng ngay sau đó đã trở lại dáng vẻ không hề gợn sóng như trước. Cô im lặng đi về phía thanh treo truyền dịch, lướt mắt qua Thái tử rồi nhìn những giọt nước đang tí tách rơi trong bình, khẽ cau mày.
“Hoặc, con không định hỏi gì sao?” Thái tử nói tiếp.
“Nếu con hỏi,” Lý Trạch Phân dời sự chú ý ra khỏi những giọt nước, “Điện hạ sẽ nói sao?” Trong mắt cô từ từ hình thành một tầng băng, màu mắt trở nên đục lại.
“Chuyện tới nước này rồi, kết cục đã định, tất nhiên ta sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.”
(*) Biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết.
“Kết cục đã định.” Lý Trạch Phân lặp lại từng chữ một, cuối câu gằn một tiếng.
“Năm đó điện hạ cũng nói như thế với mẫu thân ư?” Cô hỏi.
Thái Tử dời mắt lên trần nhà, nói với giọng khàn khàn: “Vậy thì phải xem ý của con là gì mới được.”
“Điện hạ đã làm gì, ý của con là như thế đấy.”
Nghe Lý Trạch Phân nói thế, chẳng hiểu sao Thái tử lại bật cười: “Ta chẳng làm gì cả.”
Vẻ mặt của Lý Trạch Phân lạnh xuống, giọng nói cũng trầm lại: “Đúng vậy, chẳng làm gì cả. Ở địa vị đó thì cần làm gì nữa.”
“Chẳng cần làm… Ha ha ha khụ khụ khụ,” Thái tử cười đến điên dại, cơ thể không chịu nổi bắt đầu ho, cả giường bệnh đều rung lắc, “Khụ khụ khụ khụ, con nhóc này, ta nghĩ con cũng hiểu mà, chuyện trên đời này không phải đều là đen và trắng. Đứng ở vị trí cao hơn người khác, giải quyết công việc cũng khác.”
“…”
“Chớ suy nghĩ linh tinh,” Dường như Thái tử đã xem sự im lặng của Lý Trạch Phân thành một sự tán thành, “Nghỉ ngơi một thời gian đi, đến khi mọi chuyện qua rồi thì mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo vốn có thôi.”
Lý Trạch Phân không đồng ý, cũng không từ chối đề nghị của Thái tử, chỉ đột nhiên hỏi: “Chân Vĩ đang ở đâu?”
“Chân Vĩ?”
“Phóng viên điều tra của Sự Thật, người mà Trung tá Lan đã mang đi.”
Thái tử suy nghĩ một lúc lâu, “À, phóng viên đó à. Tất nhiên là đang nghỉ ngơi ở một chỗ thích hợp rồi.”
“Nghỉ ngơi bao lâu? Giống như con, nghỉ đến khi mọi chuyện kết thúc sao? Hay là “nghỉ ngơi” đến vĩnh viễn?”
“Vậy phải xem thái độ của cậu ta nữa. Trên đời này, không phải thứ gì cũng hợp để lộ ra dưới ánh đèn cả, hợp với dư luận sẽ giúp xã hội phát triển, nhưng trái với dư luận sẽ phá hủy hết thảy đấy. Con cũng đã biết đạo lý này từ chuyện Cao Kiển kia rồi, sau này chớ đụng vào nữa. Nếu quá nhiều, xã hội sẽ không gánh nổi. Xã hội này mong manh hơn con nghĩ nhiều.”
“Đã như thế,” Lý Trạch Phân nhẹ nhàng nắm lấy ống truyền dịch bằng đầu ngón tay, “Cần gì phải tế X ra? Để lộ chuyện thí nghiệm trên người không làm dư luận hỗn loạn sao?”
“Sự hỗn loạn thích hợp là điều cần thiết cho hành trình phát triển. Hình thái thế giới hiện tại đã khác với 30 năm trước, nếu Đường Quốc muốn tiến về phía trước thì nhất định phải chặt bỏ những cái cây có rễ thối, làm thịt những con sói độc địa, chừa khoảng trống cho trăm hoa đua nở chứ. Tất nhiên ta biết tuy con hỏi thế, nhưng điều con quan tâm không phải là những con sói đó, mà là chúng đã bắt đầu như thế nào.”
“…”
“Chúng có thể phá vỡ thế độc tôn và phát triển chỉ trong 20-30 năm như thế, tất nhiên phía sau cũng có những thứ không thể đưa ra ngoài ánh sáng được. Tuy chúng không sạch sẽ nhưng vẫn là vũ khí đối ngoại, ô dù đối nội tốt, là thứ Đường Quốc cần có, vì thế ta mới có thể bỏ mặc, những lúc cần thiết thì giúp chúng một chút, để chúng không bị chết yểu.”
Đầu ngón tay Lý Trạch Phân bắt đầu chà xát vào ống truyền dịch.
“Chắc chắn con không chấp nhận chuyện ta nói như thế. Nhưng thử nghĩ từ góc độ khác mà xem, nếu việc sinh lão bệnh tử của một công dân phải phụ thuộc vào dược phẩm của nước ngoài, chuyện này sẽ kinh khủng đến mức nào đây? Mẫn Đế* ngu ngốc, những năm 70-80 đã bế quan tỏa cảng, tránh đi cách mạng công nghiệp, hoàn cảnh lúc ấy của chúng ta y hệt như vừa chiến tranh xong vậy. Con quá nhỏ, không trải qua những năm tháng đó nên không hiểu đâu.”
(*) Thụy hiệu của một số vị quân chủ phương Đông. Đại khái thì thụy hiệu là tên được đặt sau khi chết, những vị vua chịu sự nhục nhã và ưu uất đến chết thường sẽ được đặt thụy hiệu này.
Ông ta không cho Lý Trạch Phân có cơ hội phản bác, “Tất nhiên con cũng sẽ nói con đường phát triển không nên dựa vào việc nối giáo cho giặc được. Nhưng con nghĩ kỹ lại đi, không có chúng thì những tội ác như buôn bán ma túy, bắt cóc, bóc lột tình dục, thí nghiệm trên người sẽ không tồn tại ư? Chớ quên X trong miệng con là một tổ chức tội phạm quốc tế đấy. Những gì mà công ty dược Giai Lương đã làm cũng chỉ là một bộ phận trong nước đã bị kiểm soát của chúng mà thôi.”
“Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục*, thiện và ác đều giống như nhau cả. Ta nghĩ con hẳn cũng hiểu chuyện này. Nếu cái ác không thể biến mất thì thay vì để nó sinh sôi ở một nơi không ai hay biết, sao không nhét nó vào dưới đôi cánh của cái thiện, phục vụ cho cái thiện, như thế chẳng phải hay hơn nhiều sao? Đúng, ta không phủ nhận cảnh ngộ thê thảm của những nạn nhân, nhưng còn những người sẽ được thuốc đấy cứu thì sao? Con đứng trong biển người mênh mông, tất cả những gì con thấy chỉ là những người đang buồn hoặc đang vui mà thôi. Nhưng những người ở địa vị cao hơn thì lại không thể như thế, thứ mà chúng ta thấy chính là một tổng thể được gọi là “quốc gia”.”
(*) Một câu nói của Lão Tử, nghĩa là Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ dựa của họa.
“Huống hồ có lẽ con không nghe lọt tai, nhưng đa số người bị hại đều sinh ra trong phòng thí nghiệm cả, giá trị cá nhân của họ khác với giá trị cá nhân của những công dân bình thường… Cũng giống như những loài vật hoang dã và vật nuôi vậy.” Ông ta hơi dừng lại, “Những khái niệm “Tội phạm có thể khống chế được” và “Quản lý bền vững” thời đó cũng là tiền đề cho vết chân châu chấu “Giai Lương” kia ra đời đấy.”
“Khái niệm này đã tồn tại trong 30 năm, theo thời đại mới nó cũng giống như những người già như ta, đã đến lúc phải về hưu rồi. Vì thế nó cũng phải có ngày sụp đổ thôi. Những người bình thường cần phải thấy mới đủ cho một kết quả mới được. Còn về lý do đằng sau “kết quả” đó, tiền thân của “kết quả” đó thì không cần để mọi người biết làm gì.”
“Dù tất cả những chuyện này chỉ là hành động của tôn thất Lý Đường chúng ta thời trước, nhưng nếu thả ra nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn với đời trẻ, nhất là trữ vị* của Tiềm Chi. Trong số những người đồng trang lứa, quan hệ giữa con và Tiềm Chi là tốt nhất, con cũng không biết thấy nó và Đông cung bị liên đới đúng không? Còn cả mẫu thân con nữa, toàn bộ hoàng thất chỉ có mình nó đạp chân vào ngành dược. Từ trước đến nay, hoàng thất đều có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, xảy ra chuyện, ngoài Mẫu Hoàng và ta thì nó sẽ trở thành cái bia sống đầu tiên.”
(*) Cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế hay Quốc vương của khối Đông Á.
“Sau đó là Thiệu nhi, Tiềm Chi, còn có con nữa. Con đừng quên nửa dòng máu đang chảy trong người mình, hơn nữa nghề con đã chọn, đó đều là những điểm nhạy cảm. Trước đến giờ dư luận chỉ muốn tìm kích thích, không quan tâm đến sự thật, nếu hấp tấp lợi dụng nó chỉ tổ dẫn lửa thiêu thân thôi. Đến lúc đó đừng nói là bản thân con, ngay cả người bên cạnh con đều không được sống yên. Con thật sự mong muốn như thế ư?”
“Ta không còn sống được bao lâu nữa, không quan tâm những chuyện xảy ra sau này. Chuyện đó có ảnh hưởng gì được đến ta nữa đâu? Sự bốc đồng của con cuối cùng sẽ chỉ khiến những người con quan tâm bị hại. Nhóc con, từ bỏ đi. Mẫu Hoàng đã rất già rồi, bà ấy không chịu nổi chuyện gì nữa đâu. Ta không mong chân trước ta đi, chân sau lại là bà ấy, cũng không mong bà ấy ở tuổi đó rồi mà vẫn phải chứng kiến cả nhà mình gặp chuyện. Chuyện của Cao Kiển đã khiến bà ấy bệnh 1 tháng ròng, con cũng biết mà đúng không?”
Trong đầu Lý Trạch Phân vô thức muốn nghĩ “Không liên quan gì đến tôi”, nhưng khuôn mặt hiền hòa của bà cụ lại thoáng hiện ra, bà dịu dàng xoa đầu cô, cô không thể thốt ra được gì.
Cứ để chuyện này… trôi qua thế sao?
“Còn Anthony thì sao?” Cô bất chấp nói ra cái tên gần như là cấm kỵ này.
Thái tử cau mày suy nghĩ một lúc lâu để nhớ ra người này là ai, “Con nói cha đẻ của con đấy ư? Không lẽ con nghĩ cái chết của nó có liên quan đến hoàng thất?”
“Người được lợi sau khi ông ấy chết là hoàng thất Lý Đường.” Lý Trạch Phân chỉ ra sự thật.
Sau khi Anthony chết, tên trên bằng sáng chế độc quyền từ 1 biến thành 2, ngoài Canada, Mỹ còn có thêm Đường Quốc.
“Con nghĩ hoàng thất sẽ làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế sao? Dưới ánh mắt của những người sáng suốt đều nhìn ra người có lợi ích nhiều nhất, vẫn bất chấp giết nó ư?” Giọng điệu ông ta bớt ôn hòa đi, “A Chỉ, bất kể thế nào ta cũng là chú của mẹ con. Ta không tán thành mối quan hệ giữa nó và cha đẻ của con, nhưng cũng không ti tiện đến mức làm ra loại chuyện giết người như thế. Nếu ta thật sự muốn tách chúng ra, có biết bao thủ đoạn không cần thấy một giọt máu đâu? Cha đẻ của con chỉ hy sinh trong cuộc tranh chấp lợi ích của các thế lực mà thôi.”
“Bản thân con cũng là cảnh sát hình sự, cũng nên nhận ra nhóm nghiên cứu của nó vốn là khách quen của X. Lúc đó trùng hợp bị túm lấy nhược điểm này, bọn nó đuối lý mới nhường đứa con quý giá của mình về nước đấy.” Nhắc tới chuyện năm đó, giọng điệu của ông ta càng ngày càng xấu đi, “Chứ không thì con nghĩ thế nào?”
Câu trả lời của Thái tử không khiến Lý Trạch Phân bất ngờ, cô chỉ cảm thấy hơi… châm chọc.
Rốt cuộc thì lý do cho bước ngoặt cuộc đời cô lại là một câu trả lời mơ hồ như thế, giống như chuyện sinh tử của Anthony vậy, trên đời này, những thứ đó không quan trọng, không quan trọng đến mức không ai thèm truy cứu.
Nếu giờ mình hỏi lại một câu “Vậy còn Lan Huệ kia”, 80% Thái tử sẽ trả lời rằng “Lan Huệ là ai”.
Tất cả mọi người đều chỉ như hạt muối trong đại dương, dù là mình, là Anthony, là Lan Huệ, hay thậm chí cả bản thân Thái tử.
Ngay cả khi Thái tử lập tức chết đi, sau Quốc tang vài ngày, cả thảy đều sẽ trở về như bình thường đúng không? Tựa như sau khi dẹp loạn được X, mọi thứ cũng sẽ về lại quỹ đạo vốn có.
Lý Trạch Phân lại nhìn ống truyền dịch trong tay mình.
Có ai thật sự quan tâm đến chuyện Thái tử đã chết như thế nào không? Có ai thật sự muốn biết sau lưng công ty dược Giai Lương kia là thứ gì không? Cái gọi là “chú ý” cũng chỉ là sự cao hứng nhất thời, thú tiêu khiển sau bữa ăn, niềm vui khi được gõ bàn phím mà thôi.
Đã như thế, nếu đã như nhau thì thứ gọi là “thái bình”, “công chính”…
Ánh mắt cô trượt từ ống truyền dịch xuống cây kim đang cắm trong tay Thái tử, ngón tay cũng từ từ trượt xuống. Lúc sắp đụng phải cây kim, cô đột nhiên dừng lại như thể đã bị ai đó bắt được.
Con ngươi Lý Trạch Phân co lại, cô thu tay về.
Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, xua đuổi khuôn mặt phiền phức kia đang luẩn quẩn trong tâm trí mình.
Được rồi, đã là ngọn nến trước gió rồi, cần gì phải vẽ vời thêm tội giết người thân, khiến hình tượng vốn đã xấu nay còn xấu hơn trong lòng tên kia chứ?
Còn chân tướng thì… A.
Cô lùi về sau nửa bước, chắp tay trước ngực hành lễ: “Ý tứ của điện hạ, Chỉ đã hiểu rõ. Chỉ sẽ như mong muốn của điện hạ, cấm túc trong nội cung cho đến khi mọi chuyện yên ổn. Nếu điện hạ không còn gì phân phó nữa thì Chỉ xin cáo lui trước.”
Thái tử nhìn Lý Trạch Phân thật sâu, sau đó ánh mắt rơi vào cây kim trên tay mình, hít sâu một hơi: “Được, con về nghỉ ngơi đi.”
“Chỉ, cáo từ.”
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Được rồi, lại đến lúc tác giả bật chế độ lặp lại để giữ mạng đây:
Truyện này xảy ra trên một “hành tinh hư cấu”, một hành tinh có tên là “Thiên Cầu”. Không có nội dung nào liên quan đến Trái Đất trong hệ Mặt Trời cả, đừng nói tôi ám chỉ gì. Nếu có bất kỳ điểm tương đồng hoặc tương tự cũng đều là do mọi người hiểu lầm thôi.