Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 53: Âm thầm lên án (19) - "Đội trưởng Lan gần 30 tuổi rồi mà vẫn còn tấm lòng son như thế, quả là một vinh dự lớn



Màn “Thánh chỉ đến” vừa kết thúc thì Lan Khâm đã bị gọi lên văn phòng Cục trưởng.

Cứ tưởng Cục trưởng tìm mình có là nhiệm vụ quan trọng gì, ai ngờ ông ta cũng chỉ được giao chuyển lời.

“Giảng viên khách mời?” Lan Khâm lặp lại từng chữ, nhưng không hiểu nổi 4 chữ này có ý nghĩa gì.

Chu Hành: “Đúng vậy, Khoa Pháp y của đại học Kinh Thành đã mở một chương trình học mới trong năm nay, mời các chuyên gia từ các lĩnh vực khác nhau đến làm giảng viên khách mời, dẫn dắt sinh viên hoàn thành dự án mô phỏng để giúp họ làm quen dần với bước đầu công viên. Cục chúng ta cũng có 1 chỗ trong danh sách đó, tôi nghĩ rồi, bình thường đội điều tra đặc biệt cũng có quan hệ nhất định với cộng đồng nghiên cứu khoa học, vì vậy tôi định đưa mục này cho các cậu.”

“Nói đến học thuật thì chẳng phải trực tiếp sang Trung tâm Giám định Tư pháp chọn người sẽ tốt hơn sao?” Lan Khâm nắm được sơ hở trong lời nói của ông ta.

“Lúc đầu vốn là định như thế,” Nói đến đây, Chu Hành bóp trán thở dài, “Nhưng tình hình hiện tại thì… Tôi nghĩ kỹ lại thấy Tiểu Lý đi hợp hơn, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ du học trở về. Chương trình học kia sẽ bắt đầu trong vài ngày tới, sau Tết Âm lịch sẽ bắt đầu đi giảng, mỗi tuần 4 tiếng cũng không làm chậm trễ công việc trong đội đâu, còn giai đoạn chuẩn bị ở Kinh Đại cũng cần từ nửa tháng tới 1 tháng, thời gian đủ để tránh bão mà.”

“Bão?” Lan Khâm nghiêm túc nghi ngờ Chu Hành đang chơi trò bí hiểm gì đó, nhưng tiếc là anh không hiểu nổi.

“Ầy, tóm lại là cứ quyết định thế đi.” Chu Hành không có ý định giải thích, cứ như đang muốn xong việc nhanh nhanh, “Cậu đi nói với cô ấy một tiếng đi, sắp xếp lại ca trực, ngày mai đến Kinh Đại báo cáo, không cần đến Cục điều tra nữa.” Nói xong, ông ta xua tay, làm ra bộ dạng đã xong việc liền tiễn khách.

Dù Lan Khâm đang ôm một bụng nghi ngờ nhưng cũng không thể dây dưa được nữa, chỉ có thể vừa nghiền ngẫm thông tin vừa nhận được vừa ngoan ngoãn ra ngoài.

Trên đường đi từ phòng Cục trưởng về văn phòng của mình, Lan Khâm càng nghĩ càng thấy không đúng.

Theo giọng điệu của Cục trưởng Chu thì ông ta không phải đang cảm thấy năng lực của Lý Trạch Phân phù hợp với danh sách này, mà là thời gian của mục này thích hợp với cô thì đúng hơn.

Sao phải có thời gian thích hợp? Thời gian gì? Bão gì chứ?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lan Khâm không khỏi nghĩ đến cảnh tưởng 1 người bình thường có vinh dự đọc Thánh chỉ ban nãy, lại nghĩ đến khí thế không giận mà uy của Lý Trạch Phân khi đứng ở đó.

Theo như trí nhớ của anh, lúc học lớp chính trị đã từng nói qua rằng việc tuyên đọc Thánh chỉ hiện đại đều là do 3 vị truyền lệnh quan chấp hành…

3 người đó đều đủ cả, sao lại còn để Lý Trạch Phân hỗ trợ? Hơn nữa thái độ của 3 người đó đối với Lý Trạch Phân, ánh mắt của Lý Trạch Phân lúc đó… Còn nữa, không phải giọng hoàng thất của cô cũng quá chuẩn rồi sao?

Đợi đã, hình như trong lần đầu tiên gặp nhau trên xe buýt, lúc Lý Trạch Phân gọi điện thoại cũng dùng giọng hoàng thất thì phải.

Trong vụ án của Phạm Xương và Uông Ca, có một vị hoàng thất rảnh rỗi nào đó nhấn like, sau đó gián tiếp dẫn đến chuyện Bộ Lễ kiểm tra đột xuất Giải trí Đạt Hỏa.

Sau khi vụ án Phó Khánh kết thúc, Lý Trạch Phân đã xin nghỉ phép 1 tuần để tham dự hôn lễ của anh họ, mà lúc đó cũng trùng hợp lại quốc hôn của Hoàng trữ*.

(*) Người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua.

Lúc điều tra vụ án Paradise, Lý Trạch Phân liếc mắt đã phát hiện ra chi tiết cắt cổ và khẩu trang có liên quan đến “Âm thầm lên án”. Cô ấy nói là mình đã từng xem trong lần đầu công chiếu.

Cô ấy đã gặp Lâm Dụ và Lâm Bá Nam.

Cổ áo của cô ấy luôn cài tới nút cao nhất.

Dù thế nào thì cô ấy vẫn luôn mang kính râm.

— “Người đó có liên quan đến những thế lực đó, nhưng trên thực tế lại là người không quyền không thế chăng?”

— “Gia đình bình thường đã thế rồi, huống hồ gì đây là là hoàng thất suốt ngày bị cả nước theo dõi chứ?”

— “10 năm sau, đã cứng cáp rồi nên muốn mượn vụ tự sát tập thể này và xem cảnh sát như một khẩu súng, hoàng thất như một cái khiên để chuẩn bị nhổ cả gốc lẫn rễ.”

— “Lúc đội trưởng Lan 6 7 tuổi, anh có giống với cha mình không?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lan Khâm giật mình một cái, lôi điện thoại trong túi quần ra mở lên xem. Vì bước đi quá nhanh nên anh không để ý đến khung cửa dưới chân, xuýt chút nữa đã đo đất trong văn phòng. Nếu là bình thường hẳn anh sẽ dành ra hàng chục giây để sửa sang lại sự lúng túng trên mặt, nhưng lúc này anh chẳng còn quan tâm gì nữa. Cứ như thế, anh thất thần loạng choạng đi vào văn phòng, sau đó cầm điện thoại ngồi lên ghế.

Anh mở Weibo lên, tìm 6 chữ “Gia đình Tử Trân công chúa”.

Kết quả đầu tiên xuất hiện là một video có tựa đề “Gia đình Tử Trân công chúa tham dự tiệc cưới của Hoàng thái tôn”.

Anh ấn mở video.

Tử Trân công chúa, người đã lộ mặt nhiều lần ở nơi công cộng và Cao Kiển phò mã vừa trong phòng thẩm vấn, lần lượt xuất hiện trong khung hình.

Lan Khâm nín thở…

30 giây sau, anh nhìn thấy gương mặt ngày nào mình cũng nhìn thấy. Trừ mái tóc đã thành tóc dài, màu mắt không còn là xanh nhạt, trên mặt trang điểm nhẹ ra thì cũng không khác mấy so với bình thường. Ngay cả độ cong trên khóe miệng như được đo đạc chính xác kia, vẫn đoan trang cao nhã đúng mực lễ nghi.

“Lý Chỉ công chúa, người thừa kế đứng hàng 22 trong hoàng thất Lý Đường.”

Đây là phụ đề xuất hiện ở góc dưới bên trái sau khi cô xuất hiện trong khung hình.

Lan Khâm chỉ cảm thấy “bang” một tiếng, đầu óc đã trở nên trống rỗng.

Video kết thúc, màn hình tự động nhảy sang video kế tiếp, phát ra một loạt các hình ảnh khó hiểu và thiển cận, cho đến khi có người gõ cửa kính ngoài văn phòng thì Lan Khâm vẫn chưa tỉnh táo lại được.

“Đội trưởng Lan?” Cửa lại bị gõ lần nữa.

Trong nháy mắt khi ngẩng đầu nhìn thấy người ở cửa y hệt người trong video, não bộ Lan Khâm triệt để đình công. Anh không biết Lý Trạch Phân đã vào kiểu gì, mình làm thế nào để báo sắp xếp của Cục trưởng Chu cho cô biết.

Chờ đến khi anh hồi phục tinh thần lại thì đã thấy Lý Trạch Phân đang gật đầu.

“Được, ngày mai tôi sẽ đến Kinh Đại báo cáo.”

“… Cô không thắc mắc sao lại có sắp xếp như thế sao?” Lan Khâm cảm thấy nhất định mình đã bị điên rồi, nếu không sao lại hỏi một câu vừa ngu ngốc vừa giấu đầu lòi đuôi như thế chứ.

Lý Trạch Phân nghe câu hỏi thì hơi sửng sốt một chút, cô liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn chưa tắt của Lan Khâm trên bàn, trong nháy mắt đã hiểu.

Cô thu lại ý cười trong đáy mắt, thẳng thắn: “Quy tắc tránh né, tôi đã hiểu rõ.”

“…” Lần này đến lượt Lan Khâm sửng sốt rồi.

“Đội trưởng Lan còn gì muốn phân phó không?” Lý Trạch Phân không cảm thấy lúng túng chút nào, chỉ ngoan ngoãn xin chỉ thị như lúc trước.

“… Vậy hắn ta là cha của cô ư?” Vừa thốt ra câu hỏi này, Lan Khâm đã muốn tát vào mặt mình một cái. Anh phát hiện EQ hôm nay của mình có lẽ đã bị con rồng trên Thánh chỉ ban sáng ăn mất rồi, giờ chỉ còn là số âm.

Nét cười giữa đôi mắt của Lý Trạch Phân đã hoàn toàn biến mất dưới uy lực của câu hỏi này, nhưng cô vẫn lịch sự trả lời Lan Khâm bằng một cách vòng vèo.

“Tự của tôi đúng thật là “Chỉ”.” Giọng điệu rất đều, nghe giống như giọng của trợ lý thông minh trên điện thoại vậy, phát âm chuẩn, ngắt câu chuẩn, nghe qua không giống như người bình thường đang nói chuyện.

“…” Lan Khâm mím môi, không nói nên lời.

Lý Trạch Phân lại giống như là có thuật đọc tâm, trả lời luôn câu hỏi mà anh không hỏi: “Những chuyện trên mạng đồn đại, có 80% là sự thật. Nếu đội trưởng Lan muốn hỏi thì đây chính là câu trả lời.”

80% sự thật.

Nói cách khác thì Cao Kiển đúng là đã ra tay với tiểu công chúa, 10 năm trước tiểu công chúa cũng đúng là… tự sát không thành.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lan Khâm: “Vậy Lâm Dụ…”

“Tôi từng gọi điện thoại cho cô ta 1 lần.” Dù sao những chuyện này nếu muốn thì đều có thể điều tra ra, Lý Trạch Phân cũng không có ý định giấu giếm.

Lan Khâm: “Những đoạn ghi âm kia…”

“Là tôi đưa cho Bùi Nguyên Tuấn. Tôi và gã là bạn học cấp 3.”

Lan Khâm: “…”

“Ghi âm, văn bản và hình ảnh chứng cứ đó đều là do tôi thu thập riêng. Tôi không phải thành viên của đội chuyên án, cũng chưa từng nghe ngóng tình hình điều tra vụ án. Vì thế tôi cho rằng làm như thế không vi phạm bất cứ quy định nào của Cục điều tra.” Cô nhướng mày, dường như đang giằng co với ai đó, có lẽ là Lan Khâm, hoặc là đang nói với đóa sen trắng trong tim mình.

“Vậy,” Lan Khâm hơi mủi lòng, “Cô làm chuyện này là để mượn sức mạnh của dư luận để khiến hắn bị định tội sao?” Dù sao cũng đã dẫm phải sấm sét vài lần rồi, anh dứt khoát bỏ mặc luôn.

“Ừ.” Lý Trạch Phân hơi nâng cằm lên.

Lan Khâm không hiểu mình bị gì mà nhìn phản ứng thờ ơ này của Lý Trạch Phân lại thấy trong ngực mình như có ai đó bóp chặt lại, có chút đau xót.

Anh vô thức muốn nói gì đó để làm thay đổi nét lạnh lùng trong mắt cô, nhưng chẳng biết thế nào mà những lời thốt ra lại biến thành một đống lý luận và thuyết giáo. Có lẽ là vì anh không còn gì để nói ngoài những điều này, có lẽ là vì anh không thể nhìn Lý Trạch Phân tiếp tục vạch ra những vết sẹo trong lòng mình như thế nữa, anh chỉ muốn xử lý sạch sẽ những tổn thương hiện tại của cô.

“Sức mạnh của dư luận rất lớn, có thể trong thời gian cực ngắn mà thu thập được những thứ cảnh sát chúng ta tốn mấy tháng không tìm ra được. Nhưng dư luận là khác với điều tra, điều tra là biện chứng, dư luận chỉ là một sự công khai ý kiến chủ quan thôi, chuyện thật là sự thật, chuyện giả cũng có thể trở thành sự thật. Dư luận điều tra, bàn phím định tội, Internet kết án. Mấy thứ hình phát thế này…” Hại người hại cả mình.

Tự biến mình thành chủ đề cho người khác bàn tán, tự tay ném người bên cạnh mình vào bạo lực mạng, cô không sợ, không thấy đau ư? Lan Khâm không hỏi câu này.

Lý Trạch Phân nghĩ rằng mình đã hiểu rõ ý của Lan Khâm. Nếu là bình thường, nhất định cô sẽ không chần chừ mà nhượng bộ, gật đầu đồng ý, nhưng lúc này có lẽ vì đang nói tới tên súc sinh kia, hoặc có lẽ vì Lan Khâm đã biết được một thân phận khác của mình nên Lý Trạch Phân đã phản bác lại.

“Dư luận sẽ vô tình làm tổn thương người khác, còn pháp luật thì sao?”

Lông mày của Lan Khâm nhảy lên, một cảm giác không thể giải thích được bỗng dâng trào, anh biết ý của mình đã bị hiểu lầm, nhưng vẫn cãi lại: “Dưới pháp luật vẫn còn cá lọt lưới, còn dư luận chẳng lẽ không có ư?”

Sắc mặt của Lý Trạch Phân lạnh xuống, màu xanh nhạt trong mắt dường như đã có thêm 1 tầng màu trắng: “Như nhau thôi, xác suất không chênh lệch nhau là mấy.”

“Không giống nhau!” Lan Khâm đột nhiên cao giọng, “Pháp luật được đóng khung, có hạn chế, có thể giám sát và sửa đổi, sẽ tiến bộ theo thời gian. Còn dư luận thì như thú dữ không có dây cương, không có cách nào khống chế được dòng chảy dư luận. Dù dư luận có thực thi được công lý 1 lần thì cũng chưa chắc sẽ có lần thứ 2, thứ 3, ai đùa với lửa thì cuối cùng sẽ bị tự thiêu.”

Anh nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt Lý Trạch Phân, nói từng chữ một, “Cô là cảnh sát, pháp luật là vũ khí của cô chứ không phải dư luận. Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, cô nên tin vào điều này, phải tin tưởng vũ khí và đồng đội của mình.”

Lý Trạch Phân nhìn Lan Khâm thật sâu, sau đó rủ mắt xuống che đậy đi tâm tình trong đáy mắt. Cô từ từ cử động bờ môi, bỏ đi giọng điệu hiện tại mà chuyển sang một giọng hoàng thất cổ quái.

“Đội trưởng Lan gần 30 tuổi rồi mà vẫn còn tấm lòng son như thế, quả là một vinh dự lớn của đất nước.”

Sau đó cô chắp tay trước ngực hành lễ.

Lan Khâm: “…”

“Những lời đội trưởng Lan giáo huấn, Trạch Phân chắc chắn sẽ ghi nhớ sau này.”

Lan Khâm: “…”

“Nếu đội trưởng Lan không còn gì phân phó thì Trạch Phân xin phép được cáo lui trước.”

Lan Khâm: “…”

Không nghe Lan Khâm lên tiếng, cô thật sự lui về sau 3 bước, sau đó quay người rời đi.

Lan Khâm bị những cảm xúc ngổn ngang làm lẫn lộn từ ngữ, cuối cùng cô đọng lại thành một từ đủ để thể hiện văn hóa uyên thâm của Đại Đường – “Đệch!”.

—————

Lý Trạch Phân: Đội trưởng Lan đúng thật là rường cột nước nhà.

Lan Khâm: Rường cột quốc gia cái rắm ấy! Cho ông đây nói gì đi chứ!

Tác giả: [Nhắm mắt làm ngơ]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.